Chương 70

Hạ tuần tháng&n hín, hoa cúc  ong cung đua n au từ từ n p;rộ, đẹp khôn ;sao tả xiết.
Mỗi năm vào&nbs p này, trong c ng đều tổ  nbsp;tiệc thưởng&nbs . Khi Cố Vân sp;Tiện còn làm& ;Hoàng hậu, nàng p;vẫn luôn là&nb gười chủ trì&n ổi tiệc, về&nb  này vị trí p;này được chuy sp;cho Dục Thục& ;Nghi.

Nhưng có& sp;vẻ như gần&n ây danh tiếng&nbs ủa Cố Vân  nbsp;thật sự tr p;nên quá nổi&nb ật khiến Dục&n ục Nghi nóng  ng muốn chứng&nb ỏ cho mọi n  thấy, hiện   trong hậu cu  nữ chủ nh sp;nào mới là&nb gười có địa&n nbsp;cao nhất. Th bsp;nên trước n sp;tháng, nàng ta& sp;đã gửi thiệ ;tới các cung,&nb mời các phi   cùng tham gia nbsp;tiệc thưởng&nbs .

Lúc Cố V nbsp;Tiện nhận  nbsp;thiệp mời c nbsp;chỉ cười n bsp;rồi nói: “T bsp;khổ cho nàng& p;ta phí nhiều&nb tâm sức như  . Chỉ tiếc  , tiệc thưởng&n úc này e là& p;không thành rồ br>
“Vì sao th bsp;ạ?” A Từ&n  mò hỏi.

 qua ta nghe&nb sp;bệ hạ nói,&n ửa tháng sau  úng ta sẽ đ bsp;Ôn Tuyền cung sp;trên núi.” C p;Vân Tiện nói:& ;“E rằng bên&nb  Bộ cũng đ p;nhận được ý hỉ, giờ đang&nb t đầu công   chuẩn bị.”

Ngồi tron sp;Dục Tú điện ;Dục Thục Nghi&n nhàn nhã xem  nh sách các p  tần được  nbsp;hầu, sau đó p;nhẹ giọng thì ;thầm: “Linh Sun sp;Viện, Trang Ti nbsp;Dư, Nhu Uyển sp;Nghi, Định M p;Nhân, còn có&nb ta và muội,  g cộng là s bsp;người.” Nàng&nb nbsp;ngẩng đầu  nbsp;Cố Vân Tiệ p;ngồi trước m sp;“Danh sách nà sp;hình như không sp;phải do bệ&nb ạ đích thân&nbs nbsp;bút.”

Cố  nbsp;Tiện nhấp m bsp;ngụm trà, “ nbsp;Nghi nương n g nói đùa r nbsp;danh sách này bsp;đương nhiên  bsp;do Hoàng thư nbsp;ngự bút. Chu  trọng đại  nbsp;vậy, thần t  nào dám mạ sp;muội.”

Ánh  nbsp;Dục Thục Ng bsp;chợt lạnh đ p;nhưng khoé môi& p;vẫn mỉm cườ ;“Vậy cứ cho&n nh sách này l nbsp;do bệ hạ&nb ịnh ra đi. N g lúc bệ h p;quyết định ai ;đi ai ở, ch nbsp;là muội mu sp;cũng ở bên&nb rợ giúp một&nbs  rồi.”

Cố&nb  Tiện đương&nbs ên hiểu ý c bsp;nàng ta, mỉm& p;cười nói: “H p;hạ bệ hạ&nbs nbsp;mực là bổn ;phận của thần thiếp.”

“Hay  bsp;cái gọi là&n bổn phận!” D Thục Nghi đem&nbs anh sách ném  n bàn, lạnh  ng nói: “Nếu&nb uyện đều đã&n h, bổn cung c g không còn l  gì để nói p;Đem ý chỉ  yền cho các   tần được  nbsp;theo hầu đi. bsp;Câu cuối là& ;nàng ta nói  o Thái Bình  bsp;nô tì tâm&nbs húc của mình.
Tất nhiên Cố&n ân Tiện đương& hiên biết rõ&nbs c Thục Nghi  g bất mãn đ bess gì.njptn Nhìn dbz xemvlvlx tênbqo d nhữngoxguk ngư ruz cópfowj trongro xr danhwfgkm sách,j ach Trangmrwrt Tiệ fxjx Dư,yfktm Nhuzw mu Uyểnmgcrm Nghif rp đềuafpun làfj nbsp;người của   Linh Sung Vi  tuy rằng có sp;quan hệ tốt&n với Minh Sung  ghi nhưng từ  u tới cuối  nbsp;chẳng màng t h đoạt, là  i có thể cù bsp;chung sống ho bsp;bình. Trong khi nbsp;đó, những n  đối địch  bsp;Cố Vân Tiện ;như Trinh Quý&nbs Cơ, Minh Sung  ghi đều bị   khỏi danh s . Ngay cả ng  mà Dục Th sp;Nghi gần đây& ;muốn nâng đỡ& à Cẩn Mục  bsp;cũng không đ nbsp;chọn. Ngược&nbs , người trước& ây theo phe Tr nh Quý Cơ là sp;Định Mỹ Nhâ ;lại được theo hầu. Dục Thục& ghi không nghi  ngờ danh sách&nbs ày là do nàn bsp;sắp xếp mớ ;là chuyện lạ!< r>Nhưng đây khôn sp;phải chuyện q nbsp;trọng nhất.  u khiến Dục  c Nghi không t ể chấp nhận&nb nh là việc d  sách này t sp;lúc cân nhắc& ;tới lúc ra  ết định, đều ông liên quan  ì tới nàng  nbsp;Tới khi nàng sp;ta chạm tay&nbs được vào danh&n ách thì mọi  nbsp;đều đã xon p;xuôi.

Cảm gi bsp;bị gạt ra&nb ày, cộng thêm&nb âm trạng nóng&nb òng muốn khống& chế quyền hành& của Dục Thục&n hi mà nói, th nbsp;chẳng khác n nbsp;một cái tát p;đau rát!

Cố& ;Vân Tiện nhớ&n ới thiệp mời&n i mùi hương  m dịu thiết  nbsp;tinh xảo kia, bsp;rồi lại nhì p;nàng ta lúc  ày đang cố  nbsp;lòng nén gi bsp;thì trong mắt sp;liền ánh lên& ;ý cười lạnh&n o.

Trước đây& nàng đã nhiều&n ần lôi kéo  nbsp;Thục nghi nh  nàng ta lại sp;luôn thay đổi p;thất thường.  bsp;đã như thế, ;nàng cũng không& p;cần phải tiế ;tục nín nhịn&n ục Thục nghi&nbs êm làm gì. N nbsp;để nàng ta& ;nhìn cho rõ  ả năng của  .

Dục Thục&nbs hi dù tức gi nbsp;cũng còn bi bsp;kìm nén nhưng sp;Minh Sung Nghi&nb sp;lại không gi sp;nín nhịn như& ;vậy. Sau khi  ược nô tài  ền lại ý c bsp;nàng ta tình&n p;cờ giáp mặt&n ố Vân Tiện  nbsp;hồ Thái Dị bsp;Không khí lậ sp;tức trở nên& vô cùng nghẹt&nb hở.

Gió nhẹ&n em đến cảm   mát mẻ như bsp;Minh Sung Nghi&n bsp;lại chẳng th bsp;dễ chịu, v p;lạnh lùng nhìn p;Cố Vân Tiện&n hằm chằm, ánh&n ắt âm ngoan   mức như th sp;muốn ăn tươi ;nuốt sống nàng
Dưới áp lự ;lớn như vậy,&n iểu cảm của&nb nbsp;Vân Tiện v sp;tự nhiên như& ;thường, thậm c sp;còn chủ độn ;nhìn vào mắt&nb àng ta, khẽ  i: “Nguyệt nươ p;sao muội lại&n nhìn ta như v ? Nếu tỷ t p;có làm chuyện& ;gì khiến muội& tức giận thì&nb  nói ra. Chỉ sp;cần điều mu p;nói có lý,   tỷ nhất đ bsp;nhận lỗi v p;muội.”

“Ngươi n dám hỏi ta sp;sao?” Minh Sung bsp;Nghi cười l bsp;nói, “Ngươi  nbsp;gì sau lưng&n p;ta, ngươi cho&nb ;là ta không  ết sao?”

Cố& ân Tiện nhíu&nbs y, tựa như   suy nghĩ,vlbgf&nbs ;mộtqyssu látkaunm&nbs aujrswx mớiqubiy h ulppjs ra,vigte “M iyjcpu muộidecbb c ngaxrze lẽqwebw l zjgl vìppmai chuy krhh khôngrfvgz đ qcpfw theozijpu hầ wioi đioeadn Ôn&nb ;Tuyền cung mà&nb tức giận?”

N sp;nàng nói như&n ;vậy, lửa giận trong mắt Minh&nbs Sung Nghi càng  đậm hơn.

Cố& ân Tiện thấy&nb ng ta như vậ bsp;thì khẽ thở ;dài, nói: “Xem& ;đi, Nguyệt nươ sp;muội muội ch bsp;là vì nóng&nb nảy như vậy&nbs  mà khiến b sp;hạ không vui.& p;Bệ hạ có   Nguyệt nương&nb ần đây nộ  bsp;quá lớn, nế p;lại để muội i Ôn Tuyền,  nbsp;rằng sẽ khi bsp;nộ khí xung&n ;thiên, không ch nbsp;đến cả b hạ muội cũng&nb m mắng! Không&nbs òn cách nào  c, chỉ có th bsp;để muội ở ại cung tĩnh  ỡng cho tốt.”< >Minh Sung Nghi  ;nghe vậy thì&nbs ắt như muốn&nbs  ra, tay phải bsp;nắm thật ch sp;thành nắm đ >
Thái Hà đứ sp;ngoài đánh gi sp;thái độ của Minh Sung Nghi,  ;trong lòng thở&n ;dài, vị Sung&nbs ghi nương nương& ;này hiện giờ&n ính tình càng&nbs úc càng nóng  y.

Đây cũng&nbs hông phải chuyệ p;lần đầu xảy a. Kể từ sa sp;khi Cố Vân&nbs iện được thăn lên làm Sung  ng, Minh Sung N ghi càng ngày  àng khó giữ  c bình tĩnh.  n tính nàng t nbsp;vốn ương ng nbsp;vô lối, trư bsp;đây còn biế p;khắc chế, hi p;giờ nhìn Cố&n ân Tiện có  nbsp;cùng ngồi m bsp;bàn với mình sp;bao nhiêu công& sp;sức kìm nén&n đều vứt lên&nb n tầng mây.  h Sung Viện t y vậy cũng n u lần mở mi nbsp;khuyên bảo n g cũng chẳng   ích gì.

L nbsp;trước nàng  nbsp;giận là do&n ;biết được chu sp;bệ hạ và&nbs i Lang vì Cố sp;Vân Tiện mà&n cùng nhau thảo&nb luận thực đơn, cải thiện món&n ơm Thanh Tinh  hật ngon miệng.< br>Đúng như Cố& Vân Tiện đã&nbs ng trước từ&nbs , lục cung kh nbsp;nghe được t bsp;này thì đều ;chấn động.

H nbsp;đế gần đ ;sủng ái Nguyên& ;Sung Dung, chuyện bsp;này tất cả& mọi người đề iết. Hắn vì&nbs g mà mấy l sp;phá vỡ quy&nbs ắc, chuyện này& mọi người cũng biết. Nhưng dù&n có như vậy,   người vẫn  g đoán được&nb nbsp;hạ lại có& thể vì chuyện&n n uống của   mà bận lòn bsp;còn lôi kéo&n ;Thôi Lang cùng&nb ;tham gia.

Đườ bsp;đường là đ sp;trượng phu, s nbsp;ái một thị ;thiếp thì thôi& ;cũng đành, nhưn sp;vì nàng mà&nbs hăm lo cho th nbsp;vốn bị các ;bậc thánh hiền ;coi là thô b nbsp;như việc nh sp;bếp, bệ hạ& hật là biết&nbs h làm người  nbsp;líu lưỡi.


Minh  ung Nghi càng  hêm nóng giận.&n Nhất thời kích& động khiến nàn ;ta không kìm  ược mà công&nbs h Cố Vân Ti nbsp;“Thật là s p;mệnh mỗi ngư p;chẳng giống nh nbsp;Có người m sp;chỉ kêu ca&nbs n không ngon m ệng thì đã  bsp;người cuống  g giúp nàng t  cách cải th  khẩu vị, b nbsp;chuyện nhỏ   thành đại  bsp;của thiên h sp;Chuyện đâu m p;nực cười!”  p;xong còn chưa&nb ;hả giận nên&nb yết lôi thêm&nbs  người ngoài&nbs o cuộc, “Bổn&n ng còn tưởng&nbs ôi Lục Lang   là người c sp;khí tiết quân p;tử, không ngờ ;cũng chỉ là&nbs ng tiểu nhân  nh nọt! Mải  h hót lấy l  đến cả th p;diện của mình ;cũng không thèm& p;để ý.”

L này vừa dứt,&nb ười đứng xung& uanh đều không&n kìm được mà&nb t mình.

Cố  n Tiện vốn  g muốn cùng  g ta đấu kh bsp;nhưng nghe đư nbsp;câu sau thấy sp;Thôi Lục Lang& p;không dưng bị& ;liên luỵ, nàng& ;liền cảm thấy không vui.

Tuy&nb p;nàng và Thôi&nb Lang chỉ có  ên gặp mặt,&nbs ng mà đối v bsp;nam nhân có&nb ;tài hoa văn  ương xuất chúng p;nhất mực chung p;tình này, nàng& p;ít nhiều cũng& ;có hảo cảm&nbs  không muốn  e hắn bị ng nbsp;khác chửi b br>
“Nguyệt nươn ;nói như vậy&nbs  đang bất m bsp;với bệ hạ? ;Nàng nhướng mà sp;khẩu khí lạn p;lùng, “Nếu n p;Thôi Lục Lang&n ;là phường nịn ;thần, thì bệ&n ạ cũng là d nbsp;hôn quân bị p;thần tử mê&nb ặc?”

Minh Sung p;Nghi lúc này&nbs đã hồi lại,&nb u ra mình nh nbsp;thời nóng gi nbsp;mà lỡ buông p;lời bất kính. ;Nhưng mà sự&nbs êu ngạo không&nb ho phép nàng   cúi đầu tr nbsp;Cố Vân Tiệ sp;lập tức lạn ;lùng đáp trả:& “Ngươi đừng  p;đó mà xuyên&nb ạc, tất cả&nbs  này đều do p;ngươi nói, ta&n ;không hề nói&nb hư vậy!”

Cố ân Tiện lạnh&nb ạt đáp: “Là&n nbsp;xuyên tạc lu nbsp;tung? Chẳng l nbsp;ý ngươi khô bsp;phải như vậ sp;Thôi Lục Lang& p;là quan Ngũ  hẩm Trung Thư,&nb nếu việc hắn&n hiên cứu chuyện ;nhà bếp là   thể diện,  nbsp;bệ hạ ngư p;đường đường&nbs p;bậc quân vươn p;há chẳng phải ;càng không ra&nbs thể thống gì&nb y sao? Nguyệt  ương ngươi nói& ngươi không có&n ý này, ta th nbsp;không tin.”  g một chút n  nói tiếp,  nbsp;nghĩ chư vị p;tỷ muội đang& ngồi kia cũng&nbs ẽ không tin  i không?”

Vài& ;vị cung tần&nbs ng bên liếc  n nhau, cười  i: “Thần thiếp cảm thấy Sung&nb ghi nương nương& ;đích thực là&n ó ý này.”

 đúng. Đúng  nbsp;như vậy.”

Chuyện nà p;nhanh chóng đồ sp;ra, Hoàng đế& ;đương nhiên cũ sp;biết. Ngày đ p;khi hắn đến&n iện của Cố&nbs nbsp;Tiện, còn ra sp;vẻ tủi thân& mà ôm eo nàn bsp;mà nói: “Vâ p;nương nàng xem, sp;trẫm vì nàng& ;mà phải chịu&n p lực quá l nbsp;đến cả Ngu bsp;nương cũng ch bsp;trích ta! Nàng bsp;chẳng lẽ kh bsp;cảm động ch sp;nào sao?

Cố& p;Vân Tiện tỏ&n a lạnh nhạt,&nbs hần thiếp vẫn& iữ câu nói  nbsp;nếu ngày đ p;bệ hạ không&n uỳ hứng làm&nbs  thì đương  n sẽ không p  sinh phiền t i! Thần thiếp&nb ôm nay cũng b  phải lo nhi ”

Vô tình   thế, Hoàng  nbsp;chỉ có thể ;quay đầu ai  n, bất đắc  bsp;thừa nhận.


bsp;thế, tuy theo& sp;hầu bệ hạ&n  nhiều năm,   dù chưa từ bsp;được sủng  p;hết mực nhưng ;cũng chưa từng& ;bị lạnh nhạt, đây vẫn là  nbsp;đầu tiên Mi bsp;Sung Nghi –&nb ;Khương thị khô sp;thể theo hầu& ;bệ hạ đến&nb  cung; vì th nbsp;sau khi nàng&n sp;ta biết tin,&nb ;Cố Vân Tiện&nb ền bị Minh   nghi nàng ta& bsp;chặn lại bê p;hồ Thái Dịch& rồi bị nàng&nbs nbsp;chất vấn.

i xong, cũng m c kệ Minh Sun nbsp;Nghi bị mình sp;làm cho tức&nb giận tới cả&nb  bốc khói, n  liền xoay ng i rời đi.

 tháng mười,&nbs i giá rời cu nbsp;từ Đan Phư bsp;môn, đi tới& ;Mậu Sơn Ôn  ền cung cách  c đô một tr bsp;dặm.

Đầu   Kim Ngô Vệ& p;thực hiện gi p;nghiêm cả con&n ;phố, bá tánh&nb ều bị chặn&nbs nbsp;ở hai bên&nb đường, chỉ có hể đứng xem&nbs nbsp;xa chứ không sp;thể lại gần ;Cố Vân Tiện&nb ồi trong xe c  mình, vén r nbsp;lên nhìn đá sp;đông bên ngoà sp;chen chúc, khoé bsp;môi khẽ nở& nụ cười.

Thá ;Hà thấy vậy&nb ền hỏi: “Nươ nương nhìn thấy ;cái gì thú  nbsp;sao? Cười vu bsp;vẻ như vậy& kìa.”

Cố Vân Tiện lắc đầu, Không có. Bổn&nb ung chỉ nhớ  , năm đó ta& p;vừa đến Dục ô, cũng từng&nbs p phải đại  nbsp;ra khỏi thàn nbsp;Khi đó cảm& ;thấy mới mẻ&n  nghiêm, còn  ng gạt người&nb ong phủ trốn&nbs  ngoài, muốn  m cảnh náo n t.”

Khi đó&nbs ng đứng trong&nbs ám người, nhìn& khắp con phố&nbs ng không thấy&nbs ược hết đội&  tuỳ tùng, c nbsp;có Vũ Lâm&nb lang cầm trường ;kích, thỉnh tho nbsp;qua rèm xe&nbs ;đung đưa còn&nb hấy bao cung  i cao quý, khi nbsp;đó cảm th p;những người  p;giống như thiê sp;tiên trên trờ bsp;cách xa mình&n p;vạn dặm.

Kh bsp;ngờ chỉ qua& ;mấy năm ngắn&n gủi, vận mệnh& ủa nàng đã  nbsp;ngột xoay chu n. Hiện giờ  g, ngồi ngay  ắn trong xa g , nhìn đám n i đang quỳ g  trở thành n i xa xôi khôn nbsp;thể với t p;trong mắt bọn& ;họ.

Xe ngựa&n ra khỏi thành&nbs ược một lúc,&n ng trên đường&n hẳng hướng Mậ Sơn. Cố Vân  n hôm nay th nbsp;dậy quá sớ sp;lúc này có&nbs ơi mệt, đang&nbs uẩn bị dựa&nbs nbsp;đệm mềm ng sp;ngơi một lát& ;thì lại nghe&nbs ó người nhẹ&nb nbsp;nhẹ vào cử p;xe.

Nàng bảo& p;Thái Hà mở&nbs a, liền thấy&nbs ới ánh mặt   sáng choang,  ột thái giám&nbs ng trước cửa&nb , vẻ mặt t bsp;cười nói:  nbsp;Dung nương n g bình an! Th  phụng mệnh  nbsp;hạ, tới m p;nương nương qu sp;đó!”

Qua đ sp;Hoàng đế mu p;nàng qua đó?
Nàng chần chừ ;chớp mắt, rồi liền vịn vào&nb nh tay Thái H nbsp;đứng lên, n nbsp;“Được, bổn&n  qua ngay.”


Vì chuyện n nbsp;cả đoàn xe& ;đều đã dừng& i. Quan lại t  tùng, Kim Ng nbsp;Vệ, tất c ;đều đang đứn chờ, chỉ để&n  nàng đi vào sp;trong xe ngựa&n p;của Hoàng đế br>Tầm mắt vừa hướng sang bên&n cạnh, Cố Vân&nb ện bỗng nhìn&nb ấy một hình&nbs g quen thuộc.
< >Người mặc quan ;bào chính ngũ&nb phẩm màu đỏ,&n ỡi một con   lớn. Hôm na bsp;trời nóng, qu nbsp;tuỳ tùng cư bsp;ngựa ngoài n nbsp;đã lâu, cả ;người đều đ ớt mồ hôi,  nbsp;nhưng hắn v bsp;thần thanh kh bsp;sảng như trư nbsp;nhìn qua quả sp;nhiên vẫn ung& p;dung điềm nhiê r>
Thôi Sóc.

á ra hắn cũ bsp;là một trong& p;số những viên ;quan đi theo  ộ giá tuỳ 

HẾT CHƯƠNG&nb 0