Chương 71

Vừa thất thần& ột chút, nàng đã bị  t chân. Thân  ể Cố Vân T bsp;lắc lư, sắp ;ngã xuống từ&n rên xe ngựa!
< “Nương nương c p;chừng!”

“Cẩn& n!”

Hà Tiến&n ảm thấy một&nb  lớn đè lê p;tay, suýt nữa&n ;bị dọa sợ&nbs nbsp;thất kinh h bsp;vía. Dưới t bsp;thế cấp bác p;không thể màng p;đến quy củ,&n ắn nắm lấy&nbs  tay Cố Vân& p;Tiện kéo vào&n lòng, lấy thân&n mình làm đệm&nb n lấy nàng!

A Từ p;và Thái Hà  ấy vậy vội&nbs  nhảy xuống  nbsp;xe ngựa, ch bsp;đến bên cạ p;Cố Vân Tiện,& đỡ nàng dậy.Cố Vân Tiện ;lắc đầu, dựa ào nàng đứng&nb n: “Ta không  o.”

Hà Tiến&n ịp thời đón&nb c, cho nên nà  không có vi nbsp;gì.

Nàng ng c mắt thấy   Sóc vốn cá bsp;nàng mười m sp;bước đã thú ;ngựa đi đến&n n cạnh, đang   lắng nhìn n .

Nếu nàng  ông nghe lầm  ì tiếng “Cẩn& ận” thứ hai&nb nbsp;do hắn nói.<
Nàng gật đ p;với hắn, bày& tỏ cảm tạ  bsp;sự quan tâm&n ;của hắn. Thấy thế, hắn như&nb t nhiên nhận   mình vừa l bsp;gì, có chút&n ;hốt hoảng khôn p;dám nhìn.

Sau& sp;khi Cố Vân&nbs iện đứng vững Hà Tiến cũng&nbs anh nhẹn bò  , liên tục c nbsp;lỗi: “Thần&nbs  chết! Thần  ng để ý dư sp;chân nương nư  làm người  bsp;ngã! Tội th sp;đáng chết v p;lần!”

Cố V p;Tiện nói: “Tr bsp;quý nhân* khô nbsp;cần tự trá bsp;bản cung khôn bsp;có việc gì.& ;Mới vừa rồi&n  tự do bản& ;cung trượt ngã, p;còn phiền ngư sp;phải đỡ ta,& nếu không thì… br>* Chú thích:&nb ;“Trung quý nhân sp;là từ dùng&nb ể gọi cận  nbsp;được Hoàng  bsp;trọng dụng.

Cố Vân Tiệ p;nhìn vẻ mặt&n ợ hãi của  nbsp;biết chắc m bsp;lát nữa hắn ;sẽ phải đến& ỗ Lữ Xuyên  bsp;chịu phạt. T  cung này chí  là như vậy sp;rõ ràng là&nbs o quý nhân c nbsp;nàng làm sai, bsp;nhưng chịu ph nbsp;luôn là nhữ bsp;cung nhân ở&n ;dưới.

Nhưng m sp;dựa theo cách& p;làm người củ ;Lữ Xuyên, Hà&nb iến là học  nbsp;của hắn, ch bsp;là sẽ không& ;có việc gì.
“Chuyện gì xả ra?” Một tiếng nói trầm thấp&n ang lên.

Cố&nbs ân Tiện quay  u mới phát h  Hoàng đế  sp;bước xuống k bsp;xe ngựa.

M bsp;người đều  sp;xuống, các qua bsp;viên trên ng bsp;cũng rối rít p;nhảy xuống, qu sp;xuống hành l sp;miệng nói thá bsp;an.

Hoàng đ bsp;không để ý& bọn họ, đi  nbsp;trước mặt  sp;Vân Tiện, đ ;nàng dậy rồi&n ói: “Trẫm ở&n  trong nghe đ g tĩnh ngoài  y thật lớn,   nương, nàng   sao vậy?”
Chẳng lẽ nói ;do mình thất&nbs hần, xuống xe&nb gựa không để&n nbsp;dưới chân n bsp;bị ngã ?
< Nói vậy nhất&nb nh sẽ bị h sp;cười nhạo!

Hắn còn chưa&n nói hết, hoàng&n đế đã hiểu,&n  nhíu mày “  bị ngã? Ng sp;chỗ nào? Có&n bị trật chân&nb ông?”

“Không,&nbs g có.” Cố  bsp;Tiện vội nó sp;“Thần thiếp   sao. Là do&nb p;thần thiếp vô ;ý nên mới  bsp;ngã, cũng may& sp;có Hà Tiến&nb ỡ lấy, nếu&nbs g thì rất th ”

Hoàng đế&n n nhíu chặt  , không biết   nghe nàng gi  thích hay kh g.

Nàng còn  ang suy nghĩ,  ột nhiên trời&n ất quay cuồng,&n tới khi kịp  n ứng lại t bsp;đã thấy mìn p;bị hắn ôm&nbs ng.

Lại còn&nbs  trước mặt  u người như  !

“Lên xe  ớc đi.” Mặt&n  vẫn dửng d nbsp;như cũ, cứ& ;như thể tư   hai người l nbsp;này không có sp;bất kỳ điề gì không ổn.&nbs ữ Xuyên, truyền ;ngự y.”

Thôi ;Sóc quỳ dưới& ất, nhìn nàng&nb ị hoàng đế&nbs bsp;vào lòng, từ bsp;bước, từng  nbsp;đi về phía& ;ngự liễn hoàng ;long phía trước sp;Bởi vì tầm&n ắt thấp, hắn&n ỉ có thể t bsp;được vạt  ;rủ xuống của& àng, gấm vóc&nbs u xanh đen, m  màu rất đ bsp;giống như m sp;hồ tháng sáu.
Cố Vân Tiện ;vốn không sao,&n ;tất nhiên khi&nb ngự y xem qua bsp;cũng không th nbsp;vấn đề gì ;chỉ cho chút&nbs huốc an thần&nbs eo lệ rồi l bsp;xuống.

Cố  nbsp;Tiện co ngư bsp;nằm trên nhuy nbsp;tháp, còn có sp;chút tức giậ >
Hoàng đế c bsp;nói: “Thế n bsp;Trẫm làm gì& ;chọc giận nàng ;sao?”

Cố Vân ;Tiện nói: “T hoàng thượng kh bsp;biết sao?”


 mới vừa r sp;trước mặt nh bsp;người như v  Cố Vân Ti sp;tức giận, “ bsp;không biết ta sp;rất…”

“Rất nbsp;sao? Xấu hổ p;à?” Hắn kéo& ài giọng cười. r>Thấy mặt nàng ;đổi sắc có&nb nbsp;sắp trở m p;rồi, hắn lập tức thức thời& à ngưng đùa  n: “Không sao,&nb không sao mà,  ũng chỉ là  bsp;một chút thô bsp;không có việ sp;gì! Lần này&n thuộc hạ mang&nb heo cũng không&nbs nhiều, những k ;ngoan cố thích&n ;càu nhàu trẫm&n cũng không mang&nb ;theo một ai,  àng không cần&nb uá để ý.”
 là nói vậy sp;nhưng nàng vừ sp;nghĩ đến có& nhiều người nh p;như thế, vẫn& không nhịn đư ;mà thẹn thùng&n lúng túng.

Oán& p;hận ngoảnh đ p;đi, nàng không& p;thèm nhìn hắn.
Hắn lại khô sp;buông tha mà&nb ;ngồi xuống bên ;cạnh nàng, vòng p;tay ôm từ  a sau. Tay hắ nbsp;vừa dài vừ p;mạnh mẽ, dịu dàng ôm trọn&nbs ng eo nàng.

Ta nói rồi,  g đừng suy n  lung tung vô& bsp;căn cứ cả&n gày thế, sẽ rất mệt.” n đặth cằm  nbsp;vai nàng “L bsp;này xuất cung bsp;trẫm chính l sp;muốn đưa nàn p;ra ngoài chơi,&n p;thả lỏng một chút. Nàng lại&n vẫn giống như&n hi trong cung t hì phí hoài  .”

“Đặc bi mang ta đi?”  ng quay đầu,   mặt nghi ho

Trước đây&nb c hắn nhắc  nbsp;nàng về chuy nbsp;đi hành cung, bsp;chỉ nói là&n ở trong cung  i cảm thấy  nbsp;bối, chứ kh nbsp;hề nói muố p;mang nàng ra  ngoài.

“Trẫm  nbsp;nói sao?” H bsp;dường như c p;chút kinh ngạc, sp;chốc lát sau&n ;mới kịp phản& ng” “À, ta   mất.”

Nàng&n hông còn gì  nbsp;nói nữa.

ng mà” hắn  nbsp;lại gần ch sp;nữa, cụng và p;trán nàng, cư sp;dịu dàng: “T bsp;chưa nói, ch nbsp;lẽ nàng cũn sp;không nhìn ra&n p;sao?”

“Thần&nbs p làm sao mà& sp;nhìn ra được ;chứ?”

“Nàng&nbs nbsp;hễ là nhữn p;người nàng kh bsp;thích trẫm đ bsp;không mang theo nbsp;một ai. Danh& sp;sách đều vì& nàng mà định&nb ạt…” Hắn l m, “Rõ ràng   vậy, nàng c nbsp;không nhìn ra bsp;sao?”

Nàng  n toàn ngơ ng .

Lần này  h sách những  ng tần đi th nbsp;có thể thu sp;lợi như vậy, ;nàng vẫn nghĩ&n là do mình đ bsp;chuẩn bị tho sp;đáng. Quả th sp;trong quá trình bsp;nàng cũng từ bsp;nghĩ thuận l bsp;như vậy có&n phải hơi quá&nbs ông? Hôm nay   hiểu, thì r bsp;được như th p;là do hắn  bsp;sau yên lặng& p;thuận theo mình r>
“Trẫm mang  g ra ngoài ch  là mong nàng bsp;có thể vui&nb vẻ.” Hắn nhẹ ọng nói “Nhữn kẻ nàng không&nb uốn nhìn thấy&n ẽ không xuất&nb ện trước mặt& ng.”

Nàng im&nb lặng, một lát&n au tựa vào n  hắn.

Hắn  y nàng ngoan n oãn vậy, khẽ&nb m cười, “Cho&nb n nàng phải   vẻ một ch bsp;Đừng mãi vư bsp;bận quy củ,& ;lễ tiết gì&nbs  Ra khỏi hoà nbsp;cung, chúng ta nbsp;có thể sốn p;tự tại một&n út.”

“Vâng”&nbs bsp;nhẹ giọng n sp;“A Vân đã&nb ết.”

Ôn Tuy ;cung trên núi&nbs Mậu là hành  g của tiền  u, sau này b bsp;chiến tranh ph nbsp;hủy. Sau khi& sp;Đại Tấn dự ;nước, Thái tổ cho trùng tu n i này với qu bsp;mô gấp ba,&nb sau này trải  a nhiều thời&nbs  đế vương  bsp;sang thêm, nơi bsp;này quả nhiê sp;là nhà vàng&nb lầu ngọc, tháp& cao vườn rộng,& hoa lệ không  ể tả.

Toàn&nb  Ôn Tuyền cu nbsp;được chia t  ba mươi sáu sp;chủ điện, b p;mươi hai thiên& p;điện, nơi ở& ủa Đế Hậu&nbs nbsp;thứ tự là& Nghi Nguyên điện p;và Nhu Nghi  iện, là nơi  c xây dựng r  lớn phóng k ng nhất.

Lần&n này Cố Vân   không ở Nhu sp;Nghi điện mà& ;ở điện lớn&n  ba của Ôn&n ;Tuyền cung, Lưu& p;Du điện. Nơi&n này xây dựng&nbs ông được như&n u Nghi điện,  ỗ nhỏ nhưng&nbs  vô cùng tinh bsp;xảo, chỉ m p;chính điện th sp;đã có mười& ai viên dạ m  châu để ch nbsp;sáng buổi t br>
An bày tất sp;cả xong xuôi&n ;thì cũng đến&n oàng hôn. Cố&nbs n Tiện ngồi  ng điện gảy&nbs  khúc Lục y, sp;hoàng đế ng p;bên lẳng lặng ;nhìn.

Mỗi khi& p;nàng đánh đàn p;vẻ mặt đều& t sức chuyên  ú, giống như&nbs ng làm gì đ sp;hết sức quan& ;trọng.

Thỉnh  ng nàng cũng   nhìn hắn nh bsp;vậy, mà nhữ sp;lúc như thế,& ;trong lòng hắn&n ;vô cùng vui  .

Hắn thích&nbs ẻ mặt đó  sp;nàng.

“Bệ  br>
Hắn hồi t nbsp;lại mới ph sp;hiện Cố Vân& Tiện đã đánh&n ng một khúc  c, đang nhìn  n nhướng mày.
“Bệ hạ lại& t thần, là d bsp;thần thiếp g bsp;đàn không hay sp;sao?” Nàng gi bsp;dỗi nói.

H bsp;bật cười,  bsp;lại thế đư sp;Trẫm đang ngh sp;đêm còn dài,& ;phải làm chuyệ p;gì đó thú   nếu không  nbsp;biệt đi mộ p;chuyến này khô bsp;còn ý nghĩa&n ;nữa.”

“Bệ  ;muốn làm gì?” Cố Vân Tiện&nbs .

Hắn kéo   nàng, “Chúng&nb a ra ngoài đi bsp;dạo một chú sp;Dạo ngắm Ôn& Tuyền cung trong&n p;đêm.”

Hoàng  ng cùng Sung d ng nương nương&n đi dạo hành  g, trận thế   nhiên rất k  người. Lữ  n kêu mười  nbsp;người đi th nbsp;nhưng hoàng t ợng lại ngại&n iền, câu đầu&n ên đã đuổi&nbs nbsp;cả đi. Cuố p;cùng sau một&nb hồi giằng co,&nb hỉ để lại&nbs bsp;tên thái giám bsp;cộng với L ;Xuyên và A T  tổng cộng  nbsp;người.

Bốn&nb n thái giám h  trước hai s nbsp;cầm lồng đ sp;soi đường, ba sp;đêm trên núi& ;rất lạnh, Cố& ân Tiện và  g đế đều  bsp;áo khoác ngoà nbsp;vạt áo bị& gió thổi, thoạt ;nhìn cũng có&nbs hần phiêu dật.< r>Một đường nh ;nhàng lả lướt ;cảnh sắc bên&n ường cũng mỹ&n  và tự nhiê sp;vô cùng. Cố&n Vân Tiện híp&nbs t, chỉ cảm   từng đợt  bsp;mát mẻ, mang& p;theo hương hoa&n p;thoang thoảng, k ến lòng nàng&nbs ng muốn chìm  m theo.

Tinh  thần được th ỏng, lần đầu& ên nàng chủ  g ôm lấy tay sp;hoàng đế, t ;từ tựa đầu&n  vai hắn.

C  giác được  nbsp;nàng trên vai nbsp;hoàng đế kh nbsp;nhịn được  bsp;cười. Nắm l sp;bàn tay mềm&nb mại, dùng mấy&n hần khí lực,&nb a như cầm v bsp;gì đó dễ&nb .

“Nơi này&nbs ật tốt.” Cố&  Tiện lẩm b bsp;“Đẹp hơn N p;Hoa Viên nhiều. r>
Hắn mỉm c bsp;“Nàng thích  nbsp;này sao? Nếu sp;nàng thích, sau bsp;này chúng ta&n p;sẽ thường t ;đây. Bây giờ&n hí trời còn  a trở lạnh,   đến đầu  sp;sau, vào tháng& sp;giêng, trẫm l bsp;mang nàng đế sp;ngâm suối nư sp;nóng. Hồi nh p;trẫm thích nh sp;là được đ đây vào lúc  i đổ tuyết,&nbs  đó cây cố p;trên núi đều& phủ một lớp&nb ết, trông như&nb ăng khắc, cảnh& sắc đó mới&nbs  sự là đẹ >
Tuy trước đ bsp;Cố Vân Tiện ;cũng đã đến&n  Tuyền cung,  ưng chưa bao  ờ đến đây&nbs bsp;mùa đông, ngh bsp;vậy cũng khô bsp;nhịn được  bsp;“Bệ hạ nó thật hay. Thần&n thiếp nghe thôi&n ;đã cảm thấy&n ật đẹp.” Nàn ại dựa gần&nbs nbsp;“Cứ quyết  nbsp;vậy đi, ch p;đến khi tuyết ;rơi ngài phải&n dẫn ta đến  nbsp;chơi.”

Hắn&nb ời nói, “Đư quyết định vậ đi.”

Nàng nhì p;quanh bốn phía, sp;lặp lại lần nữa, “Nơi này& hật tốt.”

H ;không cười nàn p;nói mãi một&nb âu, ngược lại& òn hùa theo,  úng vậy, nơi&nbs y thật tốt.” Bọn họ không&nb hĩ tới sẽ  bsp;phải quan viê bsp;tuỳ giá ở&n ơi này.

Ôn  yền cung có   ở dành riê bsp;cho ngoại th nbsp;nhưng có lẽ p;đêm dài nhàm&n chán, quan viên&nb ;ở đây tuổi&nb  đều không   không chịu  c tịch mịch   tụ ba tụ&n năm, mỗi nhóm&nb họn một nơi&nbs  đáo, ngâm t nbsp;bàn khúc, vô sp;cùng phong nhã. r>
Cố Vân Ti sp;nhìn thấy bọ p;họ, là Thôi&nb óc, tân khoa  ến sĩ đứng&nbs nbsp;hai Lâm Mậu& p;cùng với Lễ&n ộ thượng thư&n  Thanh.

Bọn  ọ chọn một&nbs  đình hóng g nbsp;cạnh hồ, ba p;người ngồi tr bsp;đình, nói chu  trên trời d  đất, tiếng&nbs i không ngừng.&nb Lâm Mậu và  bsp;Thanh đều là p;người vui buồ p;lộ ra ngoài&nbs ặt, hôm nay   gặp đã c p;thấy hết sức ăn ý, có v p;như muốn kết& nghĩa huynh đệ.& ;Thôi Sóc ở   cạnh cười   nhâm nhi ly&n sp;rượu ngon.

 Cảnh ngươi  g uống nhiều&nbs á, ngày mai h ng thượng còn&nb ần ngươi làm&nb n.” Lâm Mậu&nbs c nhở, “Nếu&nb  đầu óc ng bsp;không tỉnh t nbsp;trở về sẽ bị hỏi tội.” Lâm Mậu vừa&nbs  xong, Đỗ Th  liền cười   “Ta thấy N bsp;Cảnh đâu c p;phải uống say& ;mới đầu óc&nb ng tỉnh táo,   có không dí nbsp;giọt rượu  bsp;hắn đã khôn p;gì không dám&nb làm rồi.” Lại ắc đầu một&nb  “Lúc Hoàng  ợng thưởng bữ ăn lại còn  nbsp;động gọi m bsp;ta lớn như&nb vậy mới nghe&nbs n đầu. Còn   đa tạ Như& ;Cảnh ngươi cho& ;ta mở mang k n thức.”

Thôi ;Sóc không để&n  lời giễu c bsp;của bọn họ ;tầm mắt chuyể ;ra phía. Hai  gười kia thấy&n ẻ mặt khác  ng của hắn,   vàng quay đ nbsp;nhìn, trông t y dưới bóng   không xa, b bsp;hạ mang theo&n p;một vị phi&nbs n cùng vài ng i dưới, đang&nbs ìn họ đầy  nbsp;thú.

Hai ng i cả kinh, v nbsp;đứng dậy q sp;xuống hành l sp;Thôi Sóc chậm p;hơn họ một&nb ớc, cũng quỳ&nb ống theo, “Vi&nb hần tham kiến&nb oàng thượng, v p;tuế vạn tuế& ạn vạn tuế!”  dự nhìn ng nbsp;bên cạnh h bsp;“Tham kiến N n Sung dung nư ng nương, nương& ;nương đại an. br>Bọn họ gọi& hong hào của   Vân Tiện, t nbsp;nhưng nàng c  không thấy  h ngạc. Sở  bsp;những quan vi nbsp;này nhận ra& p;nàng, phải nói p;đến công của người kia đã&nb  nàng trước   mọi người.&nbs  hành động  nbsp;hoàng đế,  sp;đẩy nàng ra&n đầu ngọn gió.& hỉ sợ không&nbs  ba người n nbsp;tất cả quan p;viên đi theo&nbs đều biết nàng. r>HẾT CHƯƠNG 71