Chương 73

Chàng vốn còn&nb ang suy nghĩ n ày hôm sau n nbsp;lấy cớ gì để đi thăm  bsp;phủ thì một ;việc bất ngờ& ảy đến khiến& àng không kịp&nb rở tay.

Một&nb ị trưởng lão&n ong họ từ n n quán Thanh H  tới tìm ch nbsp;để cùng bà p;chuyện hôn sự
Chàng ngồi tr  gian nhà chí , nhìn sắc t  bên ngoài đ  tối dần, b nbsp;rằng thời g nbsp;ước hẹn gi sp;hai người đã ;qua từ lâu.  ông biết nàng&nb hờ chàng có   ruột lắm k , liệu nàng   còn đợi ha sp;đã ra về  ?

Vậy mà v bsp;trưởng lão n nbsp;trước mặt  bsp;chẳng hề nh sp;ra nỗi bứt&nb ứt của chàng,&n ại còn tiếp&nbs  lải nhải:  ởng bối trong&nb ọ đều thấy&nb nbsp;Lang ngươi gi nbsp;không còn nh bsp;nữa. Người  bsp;đã nói ‘tu& thân, tề gia,&nbs rị quốc, bình&n hiên hạ’. Nam&n ử trước tiên&n ải thành gia  p thất mới  bsp;định cuộc s bsp;được. Huống&nbs nbsp;nhà các ngư bsp;vốn đã neo&n người, ngươi ph sp;thành hôn sớm p;một chút rồi& sinh con đẻ  , giúp kéo d nbsp;hương hoả m bsp;được.”

Chàng àng nghe càng  ực, không kìm&nb ược mà ngắt&nb  ông: “Người&n  ý gì xin&nbs cứ nói thẳng. r>Vị trưởng lã ;bị chàng ngắt& lời như vậy&nbs  hơi phật ý p;nhưng cũng biế sp;tính chàng trư nbsp;nay vốn như& p;vậy nên không& ;thể không nhịn ;một chút, lại& nói: “Trưởng b p;trong họ vì&nbs o cho ngươi n  đã tìm hi sp;mấy vị tiểu thư danh môn  uê tú. Chúng   cũng biết n i vốn là ng nbsp;có chủ kiế p;nên cũng không& p;muốn tự ý&nbs ết định mọi&n c. Thành hôn  i ai sẽ để ;cho ngươi chọn. p;Cũng sắp qua&nb năm mới rồi,&nb ươi cũng không&n thể đón năm&nbs  ở Dục Đô luôn được. Ngà ;mai ngươi hãy&nb theo ta lên đ ng về Thanh H nbsp;một chuyến.  yện này quyết&n ớm một chút,&nb ông nên chần&nbs ừ thêm.”

Chà p;nhìn vị trưở p;lão câu trước ;câu sau tỏ  nbsp;lo lắng cho&n p;mình mà thầm&n cười nhạt. Chi& nhà chàng vốn&nb uất thân là   vợ lẽ, t ;trước tới nay& chuyện hôn sự&n ũng chỉ là  nbsp;hy sinh cho&nbs p;lợi ích gia&nbs ộc. Chàng may&nbs ắn tài mạo  nbsp;xuất chúng,   có chút than nbsp;danh bên ngoà nbsp;nên cũng đư bsp;người trong h bsp;coi trọng hơn sp;một chút, như bsp;về cơ bản&n hì cũng không&nbs ó gì khác bi

Họ luôn n nbsp;sẽ để cho& chàng quyết đị p;nhưng thực tế p;bất kể chàng& lựa chọn như&nb ế nào thì k bsp;quả cuối cù sp;cũng nằm trong sp;tính toán của p;họ. Chẳng khá p;gì một chú&nbs im bị đánh  nbsp;đôi cánh, ch bsp;nhân cầm ba&n ;chiếc lồng sắ ;đong đưa trướ ;mặt, cho phép&nb nó tự chọn  nbsp;chiếc lồng  bsp;chui vào. Nhưn nbsp;dù thế nào, p;nhà giam vẫn&nb chỉ là nhà  . Dù cho quá& sp;trình bị giam& p;có dễ chịu&nb n một chút t nbsp;chú chim nhỏ sp;cũng chẳng đ bsp;tự do.

Chàn bsp;cảm thấy phi bsp;chán, chán gh nbsp;một cuộc sống như vậy,&n rước sau chẳng& hề thay đổi,&nb ay từ lúc b bsp;đầu đã có& hể đoán được t cục.

Nghe  heo mệnh lệnh&nb ủa người trong& gia tộc mà g  sức học h nbsp;nghe theo mện nbsp;lệnh mà cư sp;vợ sinh con,&nb ;sau này lại   thể diện c bsp;gia tộc mà&nb thi đỗ công  h, cả cuộc  nbsp;mãi mãi chỉ p;nằm dưới sự hao túng của   khác.

Cái   chàng cũng c  chỉ có bả p;thân là không&n ;còn.

Cứ nghĩ& ;tới việc nhữn ;người này đã& hanh chóng chọn&n ;ra một cô g nbsp;đẩy về ph p;chàng, bắt chà bsp;cưới làm v ;cả đời, chàng lại cảm thấy&n ông cam lòng.
< >“Nếu vãn bối ói vãn bối  bsp;có người tro bsp;lòng thì sao? r>
Lời này th bsp;ra đột ngột ;tới nỗi không& chỉ trưởng lão thấy kinh ngạc&n mà ngay chính  hàng cũng phải&n giật mình.

“N  ngươi đã c sp;người trong l  Từ khi nào& p;vậy?”, trưởng&nb nbsp;lắp bắp h >
Đối mặt v p;câu hỏi này,&n chàng cũng chỉ&n im lặng.

Chàng& p;biết rõ hơn&nb i hết, trong  oảnh khắc chàng ;thốt lên câu&nb ói kia, hình  h hiện lên t g tâm trí ch  chính là khu  mặt nhỏ nh bsp;quấn băng v sp;đôi mắt ngư p;lên nhìn đầy& tủi thân.

Vân& ;nương.

Chàng  nbsp;ngột đứng  nbsp;không nói l bsp;nào đã vội& chạy ra ngoài,&nb để lại vị&nbs g lão phía sa nbsp;tức giận đ sp;tay lên bàn.
Chàng đi đến ;cửa mới nhận& a mình đã qu bsp;hấp tấp mà& quên không cưỡi ;ngựa, chạy bộ như thế này   phí mất bao sp;nhiêu thời gia nbsp;Nhưng nhận r bsp;thì đã muộn p;giờ cũng chẳn p;kịp quay về,&n chỉ có thể   tục chạy.

Chàn sp;cũng không bi bsp;vì sao mình&nb ;phải chạy như& thế. Chàng chỉ& biết chàng muốn ;gặp nàng. Muốn ;được gặp nàn ngay lúc này.
< >Đến lúc đó,&n àng sẽ biết&nbs c được một&nbs .

Một điều&nb n luôn sục s nbsp;trong lòng ch g lâu nay.Chàng&nb ;gõ lên cửa   của Cố ph sp;nói dối rằng ;mình có hẹn&nbs i Cố Tam lang nbsp;không đợi n  hầu trả l sp;đã đi vào&nbs n trong. Đêm  a tuyết lại  , nước trong   đều đã đ sp;thành băng, m bsp;bé gái đứng ;bên hồ ước&nb ng độ dày c bsp;băng rồi cấ p;tiếng cười kh sp;khích thật vui sp;vẻ. Chàng dư bsp;như chẳng nh bsp;thấy tất c ;những thứ này, ;chỉ nhắm vào&n ướng chàng cần tới mà đi.
Nàng không ở&nb ó.

Chàng đứng ;đó sững ngườ một lúc lâu mới nhớ ra bây giờ đã quá giờ hẹn của họ hai canh giờ.

Chàng đ p;muộn những hai p;canh giờ!

Nàn bsp;chắc chắn đ p;nghĩ rằng chàn sp;lỡ hẹn rồi, nghĩ rằng ngày&n hôm qua chàng  hỉ thuận miệng hứa hẹn vu  bsp;với nàng mà& ;thôi. Nghĩ chàng sp;là tên tiểu&n nhân nói mà  ng giữ lời.
< hàng muốn đi&nbs m nàng, giải  ích với nàng,&nb ói cho nàng b t vì sao chàn nbsp;lỡ hẹn. Nh bsp;lý trí nhắc& ;nhở chàng rằng ;nàng hiện giờ& vẫn đang ở  nbsp;nhà người t bsp;chàng hành đ nbsp;hấp tấp l ;mãng như vậy&nb ẽ chỉ gây  nbsp;phiền phức  nbsp;nàng.

Chàng  hông nhớ mình&nb ã rời khỏi  bsp;phủ như thế ;nào, cũng không& p;nhớ mình làm&n sao về tới   Trưởng lão  nbsp;tức giận m p;đã bỏ đi,&nbs ớc khi đi c bsp;để lại lờ dặn, bắt chàng& phải nhanh chóng& p;trở về Thanh&n Hà nhận lỗi&nbs ớc trưởng họ. ếu trước năm&n i chàng còn k ng về, dòng  nbsp;Thôi thị cũ bsp;không cần đ sp;cháu bất hiế p;này nữa!

Chà bsp;nghe xong cũng& bsp;chỉ có thể& cười ảo não. >Nếu Cố Tam  g không tới  ớc cửa nhà  nbsp;chàng, e rằn bsp;chàng sẽ ti sp;tục trốn trá r>
“Nói đi, t sp;có làm gì  c tội với h , khiến huynh  hất quyết muốn tránh mặt ta!”& Cố Tam lang h  chàng với v bsp;mặt khổ sở ;chẳng khác gì&n người phụ nữ&  bị vứt b ;mà oán than.
< >Chàng có chút&nb bối rối, đáp:& Ta nào có tr  mặt huynh!”&nbs a đáp lời,  g cũng không  m được mà  bsp;run run.

Cố& sp;Tam lang lại&nb ;oán giận nói:&n “Huynh còn muốn ;gạt ta! Mấy&nbs ày nay huynh v a nhìn thấy  nbsp;ở Quốc Tử Giám liền bỏ&nb . Kính Nho, Tr ng Bình đều  n ra, còn tớ bsp;hỏi ta có&nbs hải đã xảy&nbs bsp;mâu thuẫn gì p;với huynh! Bọn p;họ còn nói&nbs nh tình ta kh g tốt, không  ừng có làm  bsp;đắc tội v ;huynh mà không&nb ;biết. Họ không ;cần biết đầu uôi đã giục&nbs nbsp;tới tìm huyn bsp;tạ lỗi. Hôm ;nay ta muốn  ynh nói cho r nbsp;ràng, rốt cu nbsp;ta đã làm&nb gì sai?”

Chàng p;bị hỏi dồn&n i mức không   trốn tránh,  ng túng không  ao nói nên l

Cố Tam lan nbsp;thấy chàng n nbsp;vậy, biết c  nhất định   rất áy náy p;nên cũng dịu&n giọng hơn. Bình& ;tĩnh lại, Cố&n am lang cũng k ông muốn chọc&n hàng nữa mà   thẳng: “Nói&nb ật đi, huynh  m như vậy c sp;phải vì tam&nb đường muội* c ;ta hay không?”*Chú thích:  Đường muội”  em gái họ đ nbsp;nội. “Tam   muội” qua  nbsp;Cố Tam lang&n p;là chỉ Cố&nbs  Tiện.

Chà nbsp;giật mình, t nbsp;thốt phủ nh nbsp;“Huynh nói b nbsp;gì đó!”

sp;Tam lang gật&nb ;gù, nói: “Xem&n ra ta đoán kh g sai.”

Chàng&n ;nghẹn lời.

C p;Tam lang lướt&n ;qua chàng, tự&nb đi thẳng vào&nbs ính đường, cũn ;chẳng chút khác sp;khí sai bảo&nb người hầu pha&n rà tiếp đãi,&nb u đó bảo ch nbsp;ngồi xuống  nbsp;thể mình m sp;là chủ nhà.&n Hắn nói: “Ta&nb ích nhất trà sp;Tửt Trúc*  a huynh, lát n a huynh nhớ c  ta một gói& p;mang về.”



T  Tử Trúc ngo bsp;vô cùng khó&n ;tìm, chàng cũng& p;chẳng có nhiề p;nên vừa định lên tiếng từ&nb ối thì Cố  bsp;lang đã thong& sp;thả nói thêm: p;“Ta cũng địn ;đem cho Vân  ơng một ít.”
Thấy ch bsp;như vậy, Cố ;Tam lang khoa  trương nhướng m sp;nói: “Không p nbsp;chứ! Thế m p;huynh cũng đồn sp;ý sao?”

Chà bsp;đã để lộ& ểm yếu cho  i ta bắt đư nbsp;chỉ có thể ;im lặng cho  n trêu chọc.
< Cố Tam lang p  ra cười:  bsp;đang nghĩ nên sp;đem quà gì&nbs ặng cho Vân  ng để muội  bsp;vui một chút. sp;Hay huynh nhân&n sp;cơ hội mượn hoa hiến phật&nb i. Dù sao huyn  cũng nợ mu bsp;ấy một lời giải thích.”

 nghe ra hàm&n sp;ý trong lời&nb Cố Tam lang,  ông kìm được&n i: “Huynh biết&n sao? Là nàng  i cho huynh bi t sao?” Nghe  ẩu khí của  bsp;Tam lang, rõ&nb p;ràng hắn biết ;chuyện chàng th bsp;hẹn với Vân ;nương.

“Phải.&nb nbsp;đến thăm mu bsp;ấy. Muội ấ ;trò chuyện với ;ta, hỏi ta c nbsp;phải bạn c sp;ta gặp chuyện p;gì hay không.&nb ;Ta thấy khó  ểu nên hỏi  bsp;muội ấy. V p;nghe được đá ;án ta đã gi nbsp;mình. Không t  ngờ, đúng  bsp;không thể ng bsp;Người bạn t sp;mà ta tin t ởng nhất lại&n  thầm ước  bsp;với muội mu sp;của ta, hứa&n dạy muội ấy&nb i đàn! Nhưng   còn chưa ph nbsp;chuyện quan t ng nhất, quan  rọng nhất là&nb n đã thốt r sp;lời hứa hẹn ;ấy vậy mà  nbsp;thất hứa! H bsp;muội ấy đ p;chờ trong gió&n ;lạnh suốt hai&n canh giờ!” Cố& am lang nói v  vẻ căm ph bsp;nhìn chàng b nbsp;ánh mắt đ p;trách cứ, rồi ;lại nói tiếp:& “Ta quá giận&nb n nói thẳng   muội ấy t sp;kia chẳng làm& p;sao hết, vẫn&n vui vẻ tung t g chạy nhảy  p nơi! Hắn t  hứa như v sp;chắc chắn là ;kẻ nhân phẩm&n hẳng ra sao,  ế nên từ n sp;muội đừng đ ;ý đến hắn&nbs nbsp;gì!”

Thôi   nghe thế th bsp;trong lòng căn nbsp;thẳng không  i. Dù rằng n  đó chàng l sp;hẹn vì có&nbs uyên do nhưng  ố Tam lang n nbsp;vậy cũng ch nbsp;sai, chàng că nbsp;bản không c sp;cách nào phản p;bác. Nàng ấy&n nghe Cố Tam l g nói như v bsp;hẳn rất th p;vọng về chàng
Thấy chàng  p;rũ như vậy,&nb ố Tam lang kh i chí nhấp n  trà, thưởng&nbs ức vị trà  nbsp;một lúc rồ p;mới thong thả& ;mở lời: “Ta&n a huynh đó.”
Chàng vội ngẩng ;đầu nhìn hắn. r>“Ta nói với&n uội ấy rằng&nb g là huynh b bsp;cảm lạnh đ p;ngột, không xu nbsp;nổi khỏi gi  nên mới th bsp;hẹn như vậy p;Đến lúc huynh& ;khỏi bệnh rồi nhất định sẽ& i nhà tạ l sp;với muội ấy ;mong muội rộng& ;lòng tha thứ.” br>Chàng sửng s sp;một lúc, cuố p;cùng cũng hiểu p;ra mình bị  ười ta chơi   Không đúng,   chơi cả v p;đau!

“Huynh n nbsp;như vậy mà& ;nàng tin sao?”&n ;Bối rối quay&nb ặt đi, chàng&nbs i nhỏ.

“Tin&nb hứ. Cũng đúng&n úc muội ấy  bsp;bệnh. Tất c p;mọi người cù p;bệnh, nghe cũng sp;hợp lý chứ&n ao!”

“Nàng  ;bị bệnh? Sao&nb ại thế?” Chàn vô thức cao  ng hỏi.

Cố&nbs m lang bị ch  làm cho phát bsp;hoảng, liền   “Thì chính  nbsp;ngày đó đó p;muội ấy ra&nbs oài quên mang  heo áo khoác,  ứ nghĩ huynh   tới nhanh th , huynh tới r  có thể đi& ;nơi nào đó  nh gió. Cuối  ng huynh mãi k ông tới, muội&n y lại lo nế sp;huynh tới mà&n ;không thấy muộ p;ấy nên vẫn&nb ng trong gió l nh chờ huynh.  ếu đúng lúc&nbs nbsp;thầy thuốc  g tới bảo t sp;nữ gọi muội ấy trở về  sp;tháo băng nơi& p;mắt thì e  g muội ấy s sp;còn tiếp tục ;chờ. Ban ngày&nb đứng hứng gió& âu như vậy,   tối lại kh nbsp;ngừng luyện  , ngày hôm sa nbsp;thi đàn quá& p;mất sức nên&n gã bệnh luôn.” r>Lời của Cố&n m lang khiến  àng sững sờ.&nb ng ấy vẫn l nbsp;chờ chàng tr  gió lạnh, t nbsp;mà chàng lạ sp;không tới. Sau sp;đó nàng vẫn& cố sức luyện&n n cả đêm?


Câu p;trả lời của& ố Tam lang l nbsp;khiến chàng   ngờ: “À,  bsp;đó ta lại&nb hông có mặt,&nbs  điều ta ngh bsp;người trong p nbsp;nói muội ấ p;đàn rất khá.& Hôm đó sư p bsp;ra đề là&nbs nh khúc “Hàn&nbs m nguyệt quang”. p;Huynh cũng biết sp;mà, khúc nhạc p;kia tương đối ;khó, lúc trước ;khi ta luyện  húc nhạc này&nbs n tốn bao cô nbsp;sức. Huynh đ  nhìn ta như& sp;vậy, được r p;ta thừa nhận,& ;ta trời sinh  hông có thiên&nbs hú cầm ca. N g huynh cũng k ông thể phủ&nbs n khúc nhạc   thật sự kh sp;đàn nha! Vậy& ;mà nghe nói  ày hôm đó k bsp;thi khúc nhạc sp;này, người c p;thể đàn từ&n u tới cuối  g sai một n bsp;chỉ có một& mình muội ấy&nb ôi đó.” Cố&nb nbsp;lang không gi  sự tán thư nbsp;nói thêm: “ nbsp;nói rằng mu bsp;ấy vẫn chưa ;nắm được xúc ảm của khúc&nbs c nhưng ở tu nbsp;của muội  sp;có thể đàn&n ược như vậy&nb nbsp;không tệ r bsp;Nói thật, ta& p;trước kia chỉ ;thấy vị muội& uội này dịu&nbs g hiền lành,  ông ngờ muội&nb  còn là ngư bsp;kiên cường k  chịu khuất  c như vậy. T  sự là ghê& ;gớm, ghê gớm&n ha!”

Chàng kh p;thở phào nhẹ& nhõm.

Vẫn may,& p;tuy rằng chàng& p;không ở đó&nb ợ giúp, nhưng&nb ù sao nàng  bsp;cũng không vì sp;chàng lỡ hẹn ;của mà thi  ng tốt.

Nàng&nb đã làm được,&  không có ch , nàng cũng v  làm được.
< ỉ trong một   ngắn ngủi   đã luyện  nbsp;khúc “Hàn  bsp;nguyệt quang”.&nb ặc cho đề  bsp;khó như vậy, p;mặc cho những& ;người thân thí sp;thân phận tôn p;quý cố tình&nb ây khó dễ,   vẫn không h bsp;sợ hãi cũng& ;chẳng chịu khu sp;phục, vẫn c p;răng luyện tậ p;cho kì được.< r>Nàng dùng thực p;lực của bản& hân cùng ý c nbsp;bền bỉ khi sp;mọi người ph sp;ngước nhìn.


Chàng thậm  í còn không   thừa nhận   cảm dành ch bsp;nàng.

Hít m nbsp;hơi thật sâ bsp;chàng chậm r bsp;ngẩng đầu,  nbsp;thẳng Cố Ta sp;lang, nghiêm tú nbsp;nói: “Nếu  sp;nói, ta muốn&n ;thành hôn với&n muội muội của& uynh, huynh có  đồng ý không? r>Cố Tam lang  hìn chàng như&nbs hể nhìn thấy&nb ỷ, sửng sốt&nb  lúc lâu mớ sp;cao giọng hỏi sp;“Huynh nói th bsp;chứ?”

Chàng&nb t đầu, đáp:&nbs  nói thật.”
ẾT CHƯƠNG 73