Chương 72

“Miễn lễ.” H p;đế nói.

Ba&n người tạ ơn&nb  đứng dậy.  g đế thấy  sp;có phần câu&n nệ, chắc là&nbs nbsp;lắng sẽ b ;trách phạt, vì& ;thế cười nói: “Các khanh phong& p;nhã thật đấy ;ở trong núi  he gió trời,  ắm trăng ngâm&nb hơ, cũng là   vui ở đời >
Lâm Mậu vừ p;nghe Hoàng đế& ;nói thế, cũng&n hiểu hắn sẽ&nb ng trách tội,&nbs hầm thở phào&nb ẹ nhõm, mở  g cười, “Vi&nbs n lần đầu  bsp;Ôn Tuyền cung bsp;bị cảm giác ;mới lạ này&nbs h thích. Đêm  m không ngủ  c, nên mới c  Như Cảnh v sp;Bá Ngọc tụ&n ọp nơi này,  ng ngờ lại   phải ngự g nbsp;xin hoàng thư g thứ tội.”

Lời&nbs i thân thiết  ư vậy khiến&nbs  Mậu cuối c nbsp;cũng yên tâm bsp;hắn cười l p;lành nói: “Ho bsp;thượng nói p  đúng là có p;duyên!”

Đỗ   bên cạnh b nbsp;nhiên nói:  ng thượng nói&nb húng thần phong&n ;nhã, người cùn p;Sung dung nương& sp;nương đêm tr bsp;đi dạo hành& ;cung, chẳng phả sp;lại càng phong sp;nhã sao?”

Ho  thượng nhướng mày: “Bá Ngọc& ây là đang t  ghẹo trẫm  ”

Đỗ Thanh&nb y vốn to gan, bsp;đây lại là& lần đầu đượ  theo hộ tố nbsp;không khỏi m  để lại  ;tượng tốt tron p;lòng hoàng đế p;lúc này thấy&n tâm tính người& đang tốt, hắn&n ũng vững dạ&nbs  nhiều: “Thần& hỉ là nói t  sao gọi là& p;trêu ghẹo? Th sp;thấy Hoàng th  tay trong tay& nbsp;cùng nương n g đi dạo Ôn p;Tuyền cung, khô nbsp;khỏi nhớ l sp;Đoan Nghi hoàng bsp;hậu trước  sp;ở trong Ôn&nbs uyền cung dưỡng ;bệnh, mỗi lần Thái tổ đến&nb m, cũng sẽ c  người đi n nbsp;cảnh núi r bsp;tươi đẹp. T bsp;thuở nhỏ đ p;sách sử, thấy ;có ghi chép  ư vậy, vẫn   cảm thán  sp;mới là thần& tiên quyến lữ. ;Nét cười trên& mặt hắn càng&nb m hơn: “Thần&nb n nghĩ tình  bsp;như vậy chỉ ;thấy trong sách& p;vở, không ngờ ;hôm nay nhìn  hấy hoàng thượ p;và Sung dung  nương nương cầ ;sắt hoà hợp&nb ư vậy, thần&nbs ng nhịn được&n i nhớ tới c bsp;chuyện kia…”


Hôm nay,& ;hoàng thượng l sp;ra hành động& ;thân mật với&n ình trước mặt& ọi người như&n y, những người& không quan tâm&nbs chuyện hậu cung& ;cũng hiểu rõ&nb ự sủng ái  sp;hoàng thượng   cho nàng khô  giống bình  ờng, cho nên bây giờ lấy&nbs g nàng, tiền   sau này khôn nbsp;chừng lại c nbsp;xán lạn.

H nbsp;Đỗ Thanh cũ bsp;ôm mục đích ;này.

Trong lòng bsp;nàng cảm th sp;thất vọng, nh nbsp;tưởng người&nb  cạnh Thôi L  đều là cao p;ngạo từ trong& ;xương, không ng sp;cũng có ngườ p;thích nịnh nọ p;như vậy.

Hoà bsp;thượng nghe  bsp;Thanh nói cũng bsp;bật cười:   giờ trẫm c bsp;không biết B sp;Ngọc khanh lạ sp;có tài ăn  i như vậy, t nbsp;vị, thú vị p;Nhưng mà tính&n ;tình này của&nb hanh làm việc&nbs  Lễ bộ, s ;rằng khó có&nbs ể khiến Tống&n  xem trọng ph  không?”

Đỗ& hanh thở dài,&nbs Hoàng thượng th bsp;minh. Tống th g thư làm ng  chính trực,  ông hiểu lễ&nbs ĩa cương thườn p;vi thần bội&nb hục không thôi.& ;Vi thần tài   học thiển,   đến giờ v sp;chưa làm đư p;gì.”

Hoàng t g nhìn hắn s nbsp;tư một thoá bsp;rồi nói: “K nbsp;quả thật kh nbsp;thích hợp l bsp;việc ở Lễ& ộ.”

Đỗ Than nghển cổ chờ&n i vẫn không  y Hoàng thượng&n tiếp tục an  . Ai ngờ hắ sp;chỉ nói một& câu như vậy,&nbs ền bỏ qua  sp;tài ấy, quay&n ;sang nhìn Thôi&nb ;Sóc vẫn luôn&nb ên lặng bên  h, “Như Cảnh,&n ao hôm nay kha h yên lặng v ”

Thôi Sóc&nbs ời cười, “Ho ;thượng và Bá&n gọc, Thế Tắc&n i chuyện hợp&nbs nbsp;như vậy nên p;thần không mu sp;quấy rầy.”

Nhắc đến&nbs  cơm đó, C p;Vân Tiện lại& cảm thấy bất&n c, không muốn&nbs ghĩ đến biểu&n nh của Thôi   sẽ ra sao&nb ;khi biết bọn&nb ọ cải tiến&nbs bsp;cơm Thanh Tinh* nbsp;chỉ vì nàng >
* Chú thích:& sp;“Cơm Thanh  nh” là cơm   nấu từ h p;gạo cót tẩm&n ước màu đen&nbs  lá cây Nam&n p;Chúc, cũng có&n ;người gọi nó& à cơm Ô, là p;một món điểm tâm được làm&n o tiết Hàn t .

Hai ngườ bsp;Lâm Mậu và&n Đỗ Thanh nhìn&nb hau, ho nhẹ m  tiếng, nhịn&nbs ông được mỉm& ời.

Thôi Sóc&n bất đắc dĩ&nbs  “Hoàng thượng thật là oan  g cho vi thần nbsp;Tất cả mọ ;thứ của thần& ều do hoàng  ợng ban cho,  ần sao có th bsp;tiếc một ch sp;rượu được?  nbsp;qua là nơi&nb ;này không có&nbs y uống rượu&nbs c, làm sao có bsp;thể kính ngư bsp;được?”

Hoàng ế cười nhìn&nb g Lữ Xuyên,   vừa thấy  sp;hiểu, thuận t bsp;sai một tên&n ;thái giám đi&nbs ấy ly.

“Đư rồi, chúng ta&nbs hông thể cứ&nbs g đây mãi đ  trong đình c g không phải  ông có chỗ  .” Quay đầu&nbs n Cố Vân Ti nbsp;“Ái phi, nà bsp;cùng trẫm ngồi ở đây một   thế nào?”
< i vì đang ở p;trước mặt ngo sp;thần, hắn kh bsp;gọi thẳng t sp;nàng.

Cố Vâ sp;Tiện biết lú p;này mà phản&nb ối sẽ phá  bsp;nhã hứng củ p;hắn, vì thế&n ật đầu nói:&nb ợc.”

Ngồi m ;lúc cũng không&n ;sao. Dù sao c ỗ này có n bsp;và hoàng thư  còn có hai&n p;vị ngoại thầ p;bao nhiêu đôi&n ;mắt nhìn vào,&n những người kia ;có muốn sắp&nb p nàng và Th nbsp;Lang ở riêng sp;cũng không có& p;cơ hội.

Hơn& ;nữa nàng cũng&n có chút hiếu&nbs  với vị Th sp;Lục lang kia.Mọi người c bsp;nhau đi vào&nb ;đình hóng gió,& ;hoàng thượng t sp;tiện chọn m p;chỗ để ngồi Cố Vân Tiện&nbs i bên cạnh h  Thấy ba ngư nbsp;Thôi Sóc vẫ sp;còn đứng, ho bsp;đế cười n p;“Nơi này khôn p;phải như trong& p;cung, chư vị&nb ái khanh không&nbs cần câu nệ  nbsp;vậy đâu, c p;ngồi đi.”

B p;người lĩnh m sp;ngồi xuống, L bsp;Mậu thấy Th sp;Sóc vẫn không p;nói gì, lo  ng hắn quá m nbsp;lãnh đạm s p;đắc tội quân vương, vắt óc&n iúp hắn tìm   đề tài,  bsp;nói Thôi Sóc& p;và Sung dung  nương nương ch sp;phải là tri&nb âm sao! Bài h  tấu đêm Tr nbsp;thu ấy, bọn p;ta thật có  úc mới được&n ởng thức! Đến ây giờ dư  sp;ấy vẫn còn,& ba tháng vẫn  ông dứt!”

Th p;Sóc nghe vậy&nb giật mình, nhìn& ;Cố Vân Tiện&nb t cái liền n h chóng dời   mắt, “Thế&nbs nbsp;quá khen.”


Lúc  nbsp;Thôi Sóc mớ sp;có thể danh&nb chính ngôn thuận p;nhìn nàng. Dư sp;ánh đèn lờ&n ờ, dung nhan  nh đẹp thuần&nb iết, vẫn chẳng khác gì thuở&nbs .

Khẽ mỉm  i, ánh mắt h nbsp;lại trở nê p;ôn hòa, “Nươ p;nương nói vậy ;khiến thần khô sp;chốn dung thân sp;rồi.”

Hoàng&nbs nbsp;thấy hai ngư nbsp;bọn họ ng p;đó lời qua&nbs ếng lại vô   khách sáo, n n không được&nb ớ khúc nhạc&nbs  hai người h bsp;đêm đó. Mặ ;dù phần cuối&n nbsp;khiến hắn c bsp;thấy có chút p;không vui, nhưng bsp;nếu bỏ qua&n điều đó thì&nb t là một b sp;hợp tấu tuy p;vời, “Trẫm n p;các ngươi đêm ;đó gảy khúc&nb hớ người”? Tr p;kia trẫm vẫn&n luôn rất thích&n bài đó, không&nb gờ Như Cảnh&nbs nbsp;Sung dung cũng nbsp;thích.”

Cố&nb n Tiện mỉm  , “Thần thiếp& hích tình cảm&nb ên bình và n nbsp;nhàng của kh nbsp;nhạc này, kh  người nghe   hồi.” Dừng&nb  chút lại n nbsp;“Nhưng mà  bsp;đó thần thi sp;lại khiến ý& vị ấy bị  bsp;đổi, khiến  bsp;vị chê cườ ;rồi.”

Thôi S sp;hồi tưởng l sp;ngước nhìn d sp;núi phía xa&nbs có cây cối  bsp;tùm, hồi lâu p;mới chậm rãi& nói: “Thần thí p;bài hát kia,&nbs vì một cố  ”

Hoàng đế&n ấy vẻ mặt  bsp;có chút cổ&n quái, suy tư  t chút mới t nbsp;dò hỏi: “N sp;Ccảnh, vị c ;nhân kia là   phu nhân trư  đây của ng ”

Thôi Sóc&nbs ẩn người, thu&n ại tầm mắt,&nb i khổ nói:  ng thượng thánh& ;minh.”

Thấy h bsp;không cách nà bsp;che dấu sự&n ảm đạm trong&nb t, hoàng đế   dài, “Khanh   người si t  trẫm không  t phải khuyên&nbs hanh thế nào  i được! Thấy&n  mặt này c sp;khanh trẫm cũn bsp;hơi tò mò&nbs ề vị phu nh bsp;kia. Không bi nbsp;là một nữ& tử như thế   mới có th p;khiến khanh khă nbsp;khăng một d nbsp;Nói xong mới sp;nhận ra, ngư sp;cũng đã mất, ;tò mò đến  nbsp;cũng chẳng t nbsp;gặp, “Lần   khanh nói kh g muốn tái g  khi đó trư bsp;mặt nhiều ng nbsp;như vậy, tr bsp;không muốn kh  không để l bsp;đường lui n sp;cho bản thân&n ;nên mới không&n truy cứu đến&nb ng. Hôm nay tr m muốn hỏi  h một câu, k h thật sự n m túc chứ?”
Thần đã trần&n nh với hoàng  ượng trước m nhiều người nh ;vậy, tất nhiên ;là nghiêm túc. p;Thôi Sóc bình&n ;tĩnh nói.

Hoàn bsp;thượng nhìn   nhất thời  g biết nên n nbsp;gì, hồi lâu p;sau mới chậm&n rãi tiếp lời:&n Nàng ta có t nbsp;đến mức kh bsp;khanh gánh ch nbsp;áp lực lớn ;như vậy, cũng&n kiên quyết không p;đổi ý?”

Th p;Sóc nhìn Hoàng& p;thượng, giọng  nbsp;nhẹ nhàng m sp;kiên định:   lòng thần,  g là người  nbsp;gái lương th  nhất, cũng  n cường nhất&nb ên thế gian,  ng để cho th nbsp;ngưỡng mộ,  n thần không  ể nào quên.”
Thôi Sóc c nbsp;nhớ, từ l p;đầu gặp mặt  Cố phủ, h sp;vẫn không th p;nào quên cô&nbs é nho nhỏ đ r>
Thời tiết   càng lạnh,  nbsp;phải nàng s sp;ở trong sân&nb chơi đùa cùng&nb ấy chú chim   Cô đơn chi bsp;bóng, như chú sp;mèo nhỏ bị&n ỏ rơi.

Hắn&nb  lòng muốn  nbsp;gặp nàng l sp;nữa, nhưng l sp;không muốn đ p;Cố Tam lang  iết rồi cười& ạo hắn, chỉ&nb h gắng gượng&nb ịn xuống chút&n úc động trong&nb òng.

Hắn vẫn& rối rắm mãi,&nb o đến một  nbsp;nọ Cố Tam&n lang mời hắn&nbs n Cố phủ l sp;khách, hắn đ bsp;ý nhanh đến& ;mức đến bản& ân cũng kinh  ạc.

Lần này&n ách lần trước& ũng chỉ mới&nbs  tháng, Dục  nbsp;đã kịp đ hai lần tuyết,&n gió rét lạnh&nbs n thấu xương,&nb uét ngang mặt&nbs ơ hồ mang đ bsp;cảm giác đau p;đớn.

Hắn c sp;chư vị huynh&n ;đệ trong đình& giữa hồ uống&n ợu ngâm thơ,&nbs ữa chừng liền& ấy cớ muốn&nbs  quần áo, đ sp;đến nơi gặp được nàng lần rước.

Trước  sp;đi hắn đã&nb  ra trong đầ bsp;rất nhiều kh sp;năng. Tỉ như& ;thời tiết giá& lạnh, nàng không p;ra ngoài chơi,&n p;hay là mắt  ng đã đỡ n sp;có chuyện quan sp;trọng hơn ph sp;làm, không rả bsp;ra chơi đùa&n ;cùng mấy chú&nb him sẻ.

Cứ&nbs y suy đoán đ  cả một đ nbsp;cuối cùng l bsp;thấy mình th bsp;ngớ ngẩn.

g cho dù có&n p;suy nghĩ nhiều& p;hơn nữa, vừa& nhìn thấy bóng&n người nhỏ bé&n ồi dưới tàng&n y đọng đầy&nbs t, tất cả  bsp;bị đẩy sang ;bên.

Khoảnh kh nbsp;đó, hắn r p;cuộc cũng chắ p;chắn, mình rấ p;mong được nhì p;thấy nàng.

N nbsp;mặc trên ng nbsp;quần áo th sp;dày, mắt vẫn ;quấn một dải& ụa trắng, trư ;mặt là một&nbs  đàn, ngón t nbsp;nhỏ nhắn đ bsp;gảy lên từn p;nốt nhạc.

Kh bsp;nhạc ấy chí sp;là “Nhớ ngư r>
Tới bây gi sp;hắn vẫn khôn p;hiểu, một ti p;cô nương nhỏ& tuổi như vậy,&n ại sao tiếng&nbs n lại dạt d bsp;cảm xúc như& ;thế.

Thông qua sp;tiếng đàn c p;nàng, hắn thấ p;một vùng đất Giang Nam mênh  mông mưa phùn,&nb ngư phu đẩy  yền qua từng&nbs i sương trắng&nb ịt mù trên  ; thấy thiếu&nbs  cài đóa hoa sp;mộc lan trên&n ;tóc mai, cánh&nbs hoa vẫn còn  ng lại giọt  ng; thấy bằng&nb ữu xưa mười&nb  tiễn đưa,  nbsp;mắt ngấn l p;cầm tay nhìn&nb nhau, nhưng không& sp;nói được th sp;lời.

Một kh sp;xa cách, không& sp;biết bao giờ& ;gặp lại. Quê&n ương cách xa  àn dặm, cả  nbsp;cũng chưa ch nbsp;có thể trở ;về.

Gảy xong& ;một khúc, nàng& ;cúi đầu, tựa& hư đang trầm&nbs . Rất lâu sa nbsp;lại nhẹ nh bsp;thở dài.

H bsp;không nhịn đ nbsp;tiến lên m sp;bước, nàng li bsp;nói: “A Từ, ;ngươi trở lại rồi sao?”

Hắ ;nói: “Không ph sp;A Từ, là  ” Cẩn thận&nbs nbsp;nghĩ phải gi nbsp;thích thế n bsp;để nàng bi sp;“Là bạn củ tam đường huynh& ;của em.”

Nàn p;lục lại trong& ;hồi ức, liền& ói: “Huynh là&nb ông tử lần  c nói chuyện  i ta?”

“Phải p;Thì ra nàng  òn nhớ hắn,&nbs ng lòng không  hỏi vui sướng,& “Ta lại đến&n . Sao hôm nay& bsp;em không chơi& sp;đùa cùng mấy ;chú chim sẻ?”< r>Nàng lắc đầu ;“Ta phải luyệ ;đàn.”

“Mắt&nbs p;còn chưa khỏi, p;luyện đàn gì& chứ?” Hắn khô ;nhịn được nó ;“Nhưng mà khúc ;nhạc kia em  y rất hay, kh g nghĩ em tu nbsp;còn nhỏ mà& ;cầm nghệ đã&n ỏi như vậy.”< “Ngày kia cũng&n không được thi& bài này, đàn&nbs y đến mấy  nbsp;được gì đ bsp;Nàng không vui br>
“Ngày kia?   phải thi à? r>
“Đại bá  sp;cho ta học  àn cùng với   tỷ tỷ, ng sp;mốt phải đà ;một khúc nhạc& mới cho sư p nbsp;nghe. Nhưng d  lụa trước  nbsp;ta đến ngày p;mai mới có  ể lấy xuống,&n n bản không   nào học xon bsp;khúc nhạc m br>
Hắn nghi ho , “Các nàng  t rõ mắt em& p;không tiện, vì p;sao lại bắt&nb m phải đàn   khúc mới?”
àng do dự tr  chốc lát, m nbsp;chậm rãi nó bsp;“Đại đường&n sp;nói ta đàn&nbs ất hay, cho n  muốn Đại  sp;mẫu bồi dư p;cho ta…”

Nà sp;không nói rõ&n ;ra nhưng hắn&nbs ũng hiểu ngay.&nb Thì ra là câ bsp;to đón gió,&n ;cầm nghệ của& àng khiến cho&nbs ác tỷ muội   tị, cho nên sp;cố ý hạ   nàng, muốn  n nàng bị c nbsp;nhạo.

“Mấy&n ày nay ta vẫ bsp;luôn cố gắn p;luyện khúc kia& p;cho nhuần nhuy nbsp;nhưng mắt kh  thấy, căn b nbsp;không có các bsp;nào.” Nàng n br>
Hắn liền  nbsp;động nói ra p;một lời mà&nb ông kịp suy  ĩ, “Không bằng để ta dạy  br>
Nàng hơi ki  ngạc, “Được o?” Nàng nhịn&n hông được mỉm ười.

Hắn vố dĩ có chút h nbsp;hận, nhưng n  nàng vui vẻ sp;như thế hắn& liền khôi phục& dáng vẻ bình&nbs ường, “Tất nh p;là có thể,&nbs ờ Mùi ngày   em ở đây&n chờ ta, ta s bsp;đến dạy em& đánh đàn, có&nb ợc không?”

Ng sp;được lời ch p;thuận của hắ p;nhưng nàng lại p;cảm thấy lo&nb ắng, “Chỉ có& t ngày, liệu   đủ không?”

Rốt  bsp;nàng cũng yên sp;tâm, nhe răng&n p;cười.

Nhìn v sp;mặt nàng, hắ p;chợt nhớ đế một câu trong&nbs inh thi, “Trăn&nb thủ nga mi, x  tiếu thiến  *, cảm thấy  nbsp;cùng thích h

* Chú thíc  “Trăn thủ& nga mi, xảo t u thiến hề”:&n  một câu tro nbsp;Kinh thi –&nb ;Vệt Phong –&nbs ạc nhân, ý  nbsp;mắt liếc qu nbsp;rũ, miệng c nbsp;xinh đẹp.
Có lẽ thấy&nb n thay quần  nbsp;quá lâu, đ sp;khi trở lại&n liền bị bạn&nb nbsp;trong đình gi  cợt một h bsp;còn nói tưở sp;rằng hắn uố p;không lại bọn ;họ nên nhân&nbs  hội chuồn   Hắn cười  bsp;lại từng ng bsp;một, quay đ sp;lại thấy vẻ mặt như có   suy nghĩ củ bsp;Cố Tam lang.Không hiểu sa bsp;hắn cảm th p;chột dạ, cầm ly rượu lên  ận thế tránh&nb  ánh mắt kia r>
HẾT CHƯƠNG 72