Chương 32
“Ngao Triệu ─ ngươi đừng làm ta sợ!” Quân Ngọc Hàm ôm thật chặt lấy cơ thể rét run của Ngao Triệu, nhiệt độ thân thể này thấp đến nỗi đủ khiến cho trái tim hắn sắp nhanh chóng ngừng đập, hắn thật là hận không thể giết mình! Mọi chuyện đều là lỗi của hắn! Người đáng chết là hắn chứ không phải là Ngao Triệu!
Thật là ấm áp… Ngao Triệu chỉ cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh của mình nhờ vào ngoại lực mà dần trở nên ấm áp thoải mái, không nhịn được mà muốn nhiều hơn, dần dần thân thể cử động theo bản năng kề sát nguồn suối ấm áp kia, hai tay chủ động ôm lấy, Ngọc Hàm ─
Bỗng nhiên, Ngao Triệu lập tức như viên đạn mở mắt ra, không thể tin trừng nhìn cái người giờ phút này vẫn đang hết sức chuyên chú đưa chân khí cho mình ─ thật sự là Ngọc Hàm! Cái tên này bộ không muốn sống nữa chắc! Thân thể không còn cứng nhắc vất vả vươn tay đẩy Quân Ngọc Hàm ra, hung hắn trừng hắn, cả giận nói: “Ngươi thật là không muốn sống nữa sao!” Lúc trước y suy yếu Quân Ngọc Hàm cũng đưa chân khí vào như vậy, hắn bộ không sợ bản thân khí kiệt thân vong chắc! Huống chi nơi này là thiên lao, tràn ngập khí áp chế linh lực, cưỡng chế vận khí như vậy chỉ càng gia tốc tiêu hao linh lực trong cơ thể mà thôi! Mệt hắn còn tự cho là mình bất phàm, ngay cả đạo lý căn bản như vậy mà còn không rõ sao?
Ngao Triệu! Ngươi tỉnh rồi!” Quân Ngọc Hàm vui vẻ nói, ngăn chặn lại cảm giác choáng váng do linh lực hao tổn quá độ, tiến lên ra sức ôm lấy Ngao Triệu, niềm vui đánh mất mà có lại được này khiến ánh mắt của hắn ướt át, ôm lấy y thật chặt, cái đầu không ngừng cọ cọ vào cổ của y, lẩm bẩm nói, “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
“Lâm tiền bối, thật có lỗi, là ta làm chậm trễ thời gian!” Quân Ngọc Hàm cuống quýt nói xin lỗi, Ngao Triệu không được tự nhiên quay đầu đi, Lâm nhìn bọn họ, có chút trong lòng đã rõ, nghĩ là giữa một người một rồng này còn có gì đó ngượng nghịu cần trì hoãn, nhẹ lắc đầu vài cái, nói: “Các ngươi mau đi theo ta, nơi này không nên ở lâu.”
Ngao Triệu nắm chặt tay lại lặng yên chăm chú nhìn mảnh gỗ trên đất, thật lâu không nói lời nào, cho đến khi Quân Ngọc Hàm không chịu được do dự mở miệng nói: “Ngao Triệu… Ta…”
Bỗng nhiên, Ngao Triệu lập tức như viên đạn mở mắt ra, không thể tin trừng nhìn cái người giờ phút này vẫn đang hết sức chuyên chú đưa chân khí cho mình ─ thật sự là Ngọc Hàm! Cái tên này bộ không muốn sống nữa chắc! Thân thể không còn cứng nhắc vất vả vươn tay đẩy Quân Ngọc Hàm ra, hung hắn trừng hắn, cả giận nói: “Ngươi thật là không muốn sống nữa sao!” Lúc trước y suy yếu Quân Ngọc Hàm cũng đưa chân khí vào như vậy, hắn bộ không sợ bản thân khí kiệt thân vong chắc! Huống chi nơi này là thiên lao, tràn ngập khí áp chế linh lực, cưỡng chế vận khí như vậy chỉ càng gia tốc tiêu hao linh lực trong cơ thể mà thôi! Mệt hắn còn tự cho là mình bất phàm, ngay cả đạo lý căn bản như vậy mà còn không rõ sao?
Ngao Triệu! Ngươi tỉnh rồi!” Quân Ngọc Hàm vui vẻ nói, ngăn chặn lại cảm giác choáng váng do linh lực hao tổn quá độ, tiến lên ra sức ôm lấy Ngao Triệu, niềm vui đánh mất mà có lại được này khiến ánh mắt của hắn ướt át, ôm lấy y thật chặt, cái đầu không ngừng cọ cọ vào cổ của y, lẩm bẩm nói, “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Ngao Triệu nắm chặt tay lại lặng yên chăm chú nhìn mảnh gỗ trên đất, thật lâu không nói lời nào, cho đến khi Quân Ngọc Hàm không chịu được do dự mở miệng nói: “Ngao Triệu… Ta…”