Chương 33
Quân Ngọc Hàm trừng nhìn Ngao Triệu, hy vọng có thể từ trên nét mặt của y nhìn ra chút vết nứt, nhưng khiến hắn thất vọng chính là sự kiên định trong ánh mắt của Ngao Triệu hoàn toàn không nói đùa, hắn hoảng sợ tiến lên cứng rắn xoay người Ngao Triệu lại, cứng ngắc nói: “Ngao Triệu, ngươi chớ đùa như vậy! Lúc trước là ta không đúng, ta tự biết sai rồi, nhưng ngươi cũng không nên tùy hứng, bây giờ ngươi một thân một mình làm sao tránh được sự đuổi bắt của Thiên Giới, huống chi… huống chi hài tử trong bụng ngươi cũng cần hấp thụ linh lực của ta mà! “
Ngao Triệu thẳng tắp nhìn sâu vào trong đôi mắt đang nhìn y, dường như đang tìm kiếm gì đó trong đôi mắt kia, nhìn thẳng được hồi lâu, mắt y càng thêm cay đắng, hất tay của Quân Ngọc Hàm ra, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, đã qua ba trăm ngày, hài tử này đã thành hình dạng, đối với tinh nguyên của sinh phụ không còn bắt buộc nữa.” Tuy thiếu đi tinh nguyên của sinh phụ linh tính của hài tử này có thể sẽ yếu đi, nhưng y tâm ý đã quyết, mà hài tử này cũng sẽ ưng thuận không trách mình.
Bi ai quay lại nhìn Quân Ngọc Hàm, hắn quả thật rất tốt, mặc dù có chút cố chấp cao ngạo, nhưng thật sự là người tốt, lúc đầu tuy là hắn đánh cuộc với mình nên mình mới phạm phải thiên điều, song mọi lỗi lầm thủy chung là ở y, hắn chỉ là giật ra mà thôi, nhưng lại dụng tâm hao hết linh lực giúp mình. Lần này hắn thậm chí còn mạo hiểm xông vào Thiên Đình để cứu mình, cho dù hắn từng rời khỏi mình, nhưng cũng chẳng thể trách hắn tuyệt tình, hắn đối với mình vốn là vô tình, sao lại là tuyệt tình đây? Là y không quản được trái tim mình, không nhịn được mà trầm mê bên trong lòng tốt của hắn…
ơi… Dù cho có nói thế nào ta vẫn có trách nhiệm!” Quân Ngọc Hàm cảm thấy Ngao Triệu trước mắt thật không bình thường, nhưng hắn không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy Ngao Triệu như vậy khiến hắn rất khó chịu, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, thật sự rất sợ.
rách nhiệm… Ngươi không có trách nhiệm đối với ta!” Ngao Triệu nói đến đau buồn, không nhịn được lại nhìn hắn, ôm lấy một chút hy vọng cuối cùng hỏi, “Quân Ngọc Hàm, ngươi ở cạnh ta trừ trách nhiệm còn có gì khác không?” Tâm của y trở nên vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng đã hạ quyết định không dẫn Quân Ngọc Hàm vào trong những thị phi này nữa, nhưng thủy chung vẫn hy vọng hắn đối với mình hữu tình, dù là một chút nhạt nhòa…
Nói tới nói lui, trước sau vẫn là trách nhiệm a… Cuối cùng đau thương nhìn hắn, chậm chạp xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại thật chặt, không để cho ưu thương trong mắt tràn ra ngoài. So với tổn thương ly biệt, sự vô tình của Quân Ngọc Hàm đối với mình càng làm tâm của y tan nát, không chút chập chừng nói: “Ta đã mệt rồi, cũng đã chán ghét rồi, ta và ngươi từ giờ từ biệt, Quân Ngọc Hàm, cáo từ!”
N he thấy từ phía sau truyền đến một tiếng “!”, giống như là tiếng ngã nhào, nhớ đến lúc trước Quân Ngọc Hàm ở thiên lao hao tổn sức mạnh, càng huống chi hắn vốn là phàm thể, ngây người ở Thiên Giới lâu như vậy áp lực đối với thân thể tất nhiên không cần phải nói, bây giờ mới ngã xuống đã coi như là lợi hại rồi ─ hắn hẳn là không sao đâu… Nhịn xuống khát khao quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại thì khó mà rời đi được nữa, lại ngoan tâm thẳng hướng về trước mà đi, nếu hài tử này có thể bình an sinh hạ, y sẽ đến gặp Quân Ngọc Hàm lần cuối cùng, đem hài tử này phó thác cho hắn! Bảo trọng nhé! Ngọc Hàm!
Ngao Triệu thẳng tắp nhìn sâu vào trong đôi mắt đang nhìn y, dường như đang tìm kiếm gì đó trong đôi mắt kia, nhìn thẳng được hồi lâu, mắt y càng thêm cay đắng, hất tay của Quân Ngọc Hàm ra, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, đã qua ba trăm ngày, hài tử này đã thành hình dạng, đối với tinh nguyên của sinh phụ không còn bắt buộc nữa.” Tuy thiếu đi tinh nguyên của sinh phụ linh tính của hài tử này có thể sẽ yếu đi, nhưng y tâm ý đã quyết, mà hài tử này cũng sẽ ưng thuận không trách mình.
Bi ai quay lại nhìn Quân Ngọc Hàm, hắn quả thật rất tốt, mặc dù có chút cố chấp cao ngạo, nhưng thật sự là người tốt, lúc đầu tuy là hắn đánh cuộc với mình nên mình mới phạm phải thiên điều, song mọi lỗi lầm thủy chung là ở y, hắn chỉ là giật ra mà thôi, nhưng lại dụng tâm hao hết linh lực giúp mình. Lần này hắn thậm chí còn mạo hiểm xông vào Thiên Đình để cứu mình, cho dù hắn từng rời khỏi mình, nhưng cũng chẳng thể trách hắn tuyệt tình, hắn đối với mình vốn là vô tình, sao lại là tuyệt tình đây? Là y không quản được trái tim mình, không nhịn được mà trầm mê bên trong lòng tốt của hắn…
ơi… Dù cho có nói thế nào ta vẫn có trách nhiệm!” Quân Ngọc Hàm cảm thấy Ngao Triệu trước mắt thật không bình thường, nhưng hắn không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy Ngao Triệu như vậy khiến hắn rất khó chịu, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, thật sự rất sợ.
rách nhiệm… Ngươi không có trách nhiệm đối với ta!” Ngao Triệu nói đến đau buồn, không nhịn được lại nhìn hắn, ôm lấy một chút hy vọng cuối cùng hỏi, “Quân Ngọc Hàm, ngươi ở cạnh ta trừ trách nhiệm còn có gì khác không?” Tâm của y trở nên vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng đã hạ quyết định không dẫn Quân Ngọc Hàm vào trong những thị phi này nữa, nhưng thủy chung vẫn hy vọng hắn đối với mình hữu tình, dù là một chút nhạt nhòa…
Nói tới nói lui, trước sau vẫn là trách nhiệm a… Cuối cùng đau thương nhìn hắn, chậm chạp xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại thật chặt, không để cho ưu thương trong mắt tràn ra ngoài. So với tổn thương ly biệt, sự vô tình của Quân Ngọc Hàm đối với mình càng làm tâm của y tan nát, không chút chập chừng nói: “Ta đã mệt rồi, cũng đã chán ghét rồi, ta và ngươi từ giờ từ biệt, Quân Ngọc Hàm, cáo từ!”
N he thấy từ phía sau truyền đến một tiếng “!”, giống như là tiếng ngã nhào, nhớ đến lúc trước Quân Ngọc Hàm ở thiên lao hao tổn sức mạnh, càng huống chi hắn vốn là phàm thể, ngây người ở Thiên Giới lâu như vậy áp lực đối với thân thể tất nhiên không cần phải nói, bây giờ mới ngã xuống đã coi như là lợi hại rồi ─ hắn hẳn là không sao đâu… Nhịn xuống khát khao quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại thì khó mà rời đi được nữa, lại ngoan tâm thẳng hướng về trước mà đi, nếu hài tử này có thể bình an sinh hạ, y sẽ đến gặp Quân Ngọc Hàm lần cuối cùng, đem hài tử này phó thác cho hắn! Bảo trọng nhé! Ngọc Hàm!