Chương 34

“Ngao Triệu… Ngao Triệu…” Thân thể vô lực co quắp trên mặt đất, Quân Ngọc Hàm không ngừng gọi tên Ngao Triệu, căm phẫn không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho bóng dáng thon dài của Ngao Triệu từng chút một biến mất khỏi mắt mình, giọng nói dần trở nên khàn khàn, hắn vẫn không ngừng mà la lên, như thể cho rằng Ngao Triệu đã biến mất vẫn có thể nghe thấy được. Chỉ là khi hắn không còn sức phát ra tiếng nữa, đáp lại hắn là một sơn cốc trống rỗng, khiến hắn nhận ra sự thật rằng Ngao Triệu đã rời đi!

N ao Triệu! Ngươi con rồng ngốc này! Mau trở lại cho ta!

H n chỉ cảm thấy tim mình dường như đang treo một ngọn núi thật nặng nề vốn không cách nào nhảy lên được, không khí trong người tựa hồ cũng đi theo Ngao Triệu mất rồi, hắn hoàn toàn không thể hô hấp, sâu trong đáy lòng có cái gì đó không ngừng dao động, hắn nhưng một chút cũng không thể nắm lấy được. Một vài bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở nơi nào đó chập chờn. Đó là gì vậy? Tựa như hắn chỉ cần bắt được những thứ kia là có thể bắt được Ngao Triệu, nhưng vô luận hắn có tụ thần hay cố gắng thế nào đi nữa, trước sau vẫn không cách nào bắt được ─ Đến tột cùng là phải ra sao, ngươi mới có thể trở lại bên cạnh ta! Ngao Triệu ─

Ti g gì vậy! Thiên Đế cả người chợt giật mình, tựa hồ có giọng nói nào đó xuyên thấu mà đến, ở bên tai y như dòng điện giật qua không lưu lại dấu vết gì, khó mà nắm lấy. Giọng nói kia nhưng có chút giống với giọng nói của người đó, sao có thể vậy được? Người đó vốn không thể nào phát ra âm thanh được nữa, bởi vì…



âm quỳ trên mặt đất, qua một tầng sa nặng nề, nhìn bóng dáng mông mông lung lung của Thiên Đế, cũng không ngờ được lại bị phát hiện nhanh như vậy, không biết Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu sao rồi, chỉ mong bọn họ không có chuyện gì…







Lâm đột nhiên ngẩng đầu trừng nhìn người thống trị phía sau tấm màn che kia, sự tối tăm dưới đáy thần mộc vĩnh viễn không thấy được mặt trời ─ sự cô độc không âm thanh không ánh sáng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời như vậy vốn so với chết càng đáng sợ hơn nhiều! Hắn trừng mắt hồi lâu, lại biết quyết định của Thiên Đế căn bản là không thể thay đổi, không nói lời nào nữa, lẳng lặng lui về sau, lưu lại một mảnh trầm tĩnh.






Đế Thượng…” Khuôn mặt thanh lệ của Thiên Hậu lại thêm một tia u sầu, vì sao y vẫn còn chấp mê bất ngộ như vậy?



ngọc giác(1) dài trong suốt mang theo hào quang màu vàng dần dần hiện ra, y trầm mê nhìn ngọc kia, thế nhưng đột nhiên “?” một tiếng, nhưng có một mẩu ngọc vụn từ trên rơi xuống, nhìn kỹ thêm nữa trên miếng ngọc này hiện lên một vài vết tích mảnh nhỏ…


(1) ngọc ghép thành đôi