Chương 47
Y vốn nên âm thầm giám thị Quân Ngọc Hàm, chỉ là y hiện giờ đang ở trên biên giới tu luyện, không chậm trễ được, chỉ cần đột phá qua được cửa ải này, y không cần phải sợ cái gì nữa rồi! Cho dù có bị sư phụ trục xuất sư môn, cho dù có thành ma, cho dù phải đối địch với muôn dân thiên hạ, chỉ cần giết được người trước mắt, chỉ cần có thể cứu Phỉ Ngạn, y đều không quan tâm!
rừng mắt thù hằn nhìn Thiên Đế, Huyễn Trần Tử ngoan độc bất lực lao đến xé nát hắn, móng nhọn đột nhiên thoắt cái đánh úp về phía Thiên Đế.
Nhi tử của trẫm? Trẫm không có nhi tử, tên yêu ma nhà ngươi bớt ở đây yêu ngôn hoặc chúng! Hôm nay trẫm sẽ thu phục ngươi!” Bày tay bắt lấy Huyễn Trần Tử của Thiên Đế chợt ra sức, “A ─” Huyễn Trần Tử kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức cảm thấy xương cổ tay của mình trong nháy mắt hoàn toàn biến thành phấn vụn!
Bởi vì khoảng cách quá gần, Thiên Đế không tránh kịp, liền bị phun máu đen lên mặt, vũng máu đen tanh tưởi như mực kia lao thẳng vào trong con ngươi của hắn, tỏa ra lửa thiêu cay độc, một trận đỏ một trận đen trước mắt đau đến nỗi hắn đột nhiên thả tay Huyễn Trần Tử ra, hai tay ra sức dụi dụi con mắt càng lúc càng đau của mình.
“Không ngờ rằng đường đường là Thiên Đế chẳng những không nhận con của mình, lại còn không tuân thủ lời hứa giết người giệt khẩu!” Y chưa bao giờ cho rằng ngụy quân tử này sẽ tuân thủ lời hứa, y chỉ là vì Phỉ Ngạn mà thấy không đáng!
rừng mắt thù hằn nhìn Thiên Đế, Huyễn Trần Tử ngoan độc bất lực lao đến xé nát hắn, móng nhọn đột nhiên thoắt cái đánh úp về phía Thiên Đế.
Nhi tử của trẫm? Trẫm không có nhi tử, tên yêu ma nhà ngươi bớt ở đây yêu ngôn hoặc chúng! Hôm nay trẫm sẽ thu phục ngươi!” Bày tay bắt lấy Huyễn Trần Tử của Thiên Đế chợt ra sức, “A ─” Huyễn Trần Tử kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức cảm thấy xương cổ tay của mình trong nháy mắt hoàn toàn biến thành phấn vụn!
Bởi vì khoảng cách quá gần, Thiên Đế không tránh kịp, liền bị phun máu đen lên mặt, vũng máu đen tanh tưởi như mực kia lao thẳng vào trong con ngươi của hắn, tỏa ra lửa thiêu cay độc, một trận đỏ một trận đen trước mắt đau đến nỗi hắn đột nhiên thả tay Huyễn Trần Tử ra, hai tay ra sức dụi dụi con mắt càng lúc càng đau của mình.