Chương 48

Tia chớp thình lình giương lên đen tuyền tựa như cự long, Huyễn Trần Tử bình trụ hơi thở, bất chợt nhảy lên, thẳng tắp lao về phía Thiên Đế, nơi tia chớp kia lướt qua, không khí trong suốt bị ma sát tạo thành tiếng “xẹt xẹt” chói tai, nhiệt độ phát ra liên tục cuốn lấy thêm càng nhiều không khí tạo thành phong đao bén nhọn, xoay tròn lao ra tựa như binh lính tiền trạm tiên phong tấn công Thiên Đế.

Mà Huyễn Trần Tử không hề để ý đến lời châm chọc kia, nhìn đúng khe hở mà lúc Thiên Đế vung đao tạo thành, nhân cơ hội phát ra luồng điện bão tố, đẩy toàn bộ lưu quang trong tay ra ngoài, đánh thẳng vào tim Thiên Đế ─

Lu g điện kia kích đến kinh thiên động địa mạnh đến chí cực, mà diện tích tác động lại rất lớn, vốn không chừa một kẽ hở, thẳng tắp rơi xuống Thiên Đế, tựa như cầu tuyết khổng lồ áp bách đè lên. Huyễn Trần Tử thấy Thiên Đế còn chưa kịp né tránh, sắp bị cuồng điện kia đánh lên! Thình lình ngay tại chỗ đột nhiên dâng lên một làn sương khói hình trái nấm lan tràn! Bão cát phần phật bí mật mang theo vụn đá bắn tung tóe quấy nhiễu làm y khó mà mở mắt ra, sức gió lớn đến mức chính cả người khởi xướng như y cũng suýt bị quét đi!

D n dần, tốc độ gió giảm xuống, cát đất lắng lại, đợi đến khi tất cả đều tan thành mây khói, thì thấy nơi Thiên Đế từng đứng bởi vì kinh điện mà tạo thành một cái hố khổng lồ, trong cái hố kia đá vụn bùn lầy pha trộn với nhau không còn thấy được nguyên trạng, lại càng không hề nhìn thấy Thiên Đế! Y hao hết thần trí cảm nhận, nhưng không cảm nhận được chút nào ─ hơi thở của Thiên Đế đã hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa rồi!







Thân thể sử dụng hết tất cả pháp lực mất đi sự chống đỡ của tín nhiệm chán nản ngã trên mặt đất, nằm tĩnh lặng giữa đất trời, y thậm chí ngay cả sức lực tự sát cũng không còn, y bây giờ tựa như tấm thi thể chỉ còn một hơi thở, chờ đến khi y khôi phục lại một chút khí lực sẽ chấm dứt quãng đời… Kết thúc… Tất cả đều đã kết thúc rồi…












Ngươi đã hoàn toàn ma hóa, trẫm giết ngươi, Hư Vô Tôn Giả cũng nên cảm kính trẫm thanh lý môn hộ giúp lão!” Thiên Đế nói thật bình thản, tựa như hiên ngang lẫm liệt.

vô lực hồi thiên(1), thế nhưng trong lòng thật sự rất hận! Y thật không cam lòng! Không cam lòng chết như vậy! Không cam lòng để cho tên khốn này đắc ý như vậy! Hận!


  • vô lực xoay chuyển trời đất