Chương 18: Chương 18
Thành phố&nbs Minh Hải đã bsp;chính thức&n p;vào thu, l& aacute; cây ng ô đồng chuyển vàng,&nbs bắt đầu x&agrav bsp;xạc rơi xuố bsp;có chiếc&nbs bị bánh xe& sp;lăn qua, c&oacut ; chiếc cuốn theo chiều gió, tựa như bướm vàng đang khiêu vũ giữa không trung.
Lương Thi& sp;Nhĩ ngồi dựa ;vào cửa s nbsp;nhìn sắc&nb ;thu ngày c&a grave;ng nồng đ bsp;trong lòng mờ mịt hoang vắng.
“Mấy&nbs ày nay cậu& sp;cứ ở lại&nb hộ của m&i e;nh, mình s ở cùng&nbs cậu.” Ôn&nb ;Diệp Lam bên cạnh nói.
Lương  hi Nhĩ: “Cậ bsp;cứ bận việ ;của mình không cần&n p;phải ở c&ugrav mình đâu, mình đã ổn rồi.”
“Ch& irc;n cậu vẫn còn bị thương mà.”
&ldquo ;Không nghiêm trọng lắm,  nữa ban ng&a ave;y còn c&o acute; hộ lý nbsp;mà, khô ng cần cậu đâu.”
&Ocir ;n Diệp Lam b t tuy giọng u của cô&nbs bình tĩnh nh ng nội tâm&n p;vẫn đang g&agra o thét cuộn trào, cô ấy thở dài hỏi: “Bên phía Quý Bạc Thần cậu định giải quyết thế nào?”
  ;
“Bây giờ mình không muốn gặp anh ta.”
“M&igra ve;nh biết cậu&n không muốn g nên mới&nbs đến ở nhà p;mình, để  o cậu ta kh&o rc;ng tìm được. Ý mình là sau khi cậu khỏi rồi thì định làm thế nào?”
&ldqu o;Đương nhiên là làm thủ tục ly hôn.”
Đ&egr ve;n đỏ, Ôn Diệp Lam dừng xe, quay đầu nhìn cô.
Nếu kh& irc;ng nhìn k ỹ sẽ không p;phát hiện  a dạo này&n p;cô đã&nbs ;gầy đi, bâ bsp;giờ nhìn&nbs từ góc độ này mới thấy cơ thể cô mỏng manh như tờ giấy.
Ôn Di Lam có chút xót&nb sp;xa: “Có&n bsp;chuyện gì&nb ;cần giúp t igrave; cậu cứ&n nói với m&i ave;nh.” “Cảm ơn cậu, Diệp Lam.”
Ôn Diệp Lam bất đắc dĩ: “Chúng ta là bạn thân mà, cảm ơn gì chứ.”
Căn nbsp;này là bố mẹ &Oci Diệp Lam mua bsp;cho cô ấ nbsp;từ hồi họ ;đại học, kh&oc g lớn lắm, hồi trướ mua là v&igra ve; nó nằm& sp;giữa trung t&ac c;m thành ph và trường sp;đại học của Ôn Diệp Lam, vừa tiện đường đi học lại tiện đi chơi.
Sau khi  tốt nghiệp &Ocir nbsp;Diệp Lam rấ sp;ít khi đ đây, hô m qua biết L g Thi Nhĩ muốn xuất viện sớm nên cô ấy mới cho người dọn dẹp qua.
Tối hô nbsp;dọn vào,&nb ;Lương Thi Nhĩ&nb thấy có m bsp;đống cuộc g sp;và tin nh n của Quý Bạc Thần. Cô chọn trả lời tin nhắn WeChat của anh.
[Đừng đế ;tìm tôi,&nb sp;tôi muốn ecirc;n tĩnh dưỡ bsp;thương, cũng n bình tĩnh& bsp;lại. Hy vọng anh cũng vậy.]
Trả lời xong cô tắt điện thoại, nằm ngả ra chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Đêm hôm đó cô không ngủ được ngon giấc, nằm mơ rất nhiều, mơ thấy bố mẹ chơi đùa c& rave;ng em trai,&nbs p;còn bản t acirc;n trong mơ&nb p;cùng tuổi  ới em trai th grave; lại đang đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Sau đ& acute; cô lạ nbsp;mơ thấy cả sp;mình đã nbsp;trưởng thà được một  yêu thương hết lòng hết dạ, đối xử với cô ân cần dịu dàng...
Cô& nbsp;rất vui, như nbsp;đến cuối g bsp;mơ người đ& e; lại đột  ecirc;n buông tay cô ra. Cô rơi xuống vực sâu, bỗng giật mình tỉnh giấc.
Trời đ&a ; sáng r&otil de;, sau lưng ương Thi Nhĩ  t đẫm mồ h c;i, cô gọi& sp;hộ lý v& rave;o. Hộ lý dìu cô đi rửa mặt, sau đó lại dìu cô đi ăn sáng.
Lương&nbs Thi Nhĩ không nbsp;bật điện t ăn sáng&nbs ;xong thì tr về giường.&nbs ng căn phòng rèm cửa kéo kín mít, cô không có bất kỳ khái niệm nào về thời gian, cứ ngủ hết giấc này lại đến giấc khác.
Giấc  uối cùng l& rave; do bị h nbsp;lý đá h thức, cô&n p;ngồi trên ường một l&uacu nbsp;để hồi tỉnh lại, bấy giờ mới cảm nhận được cơn đói của mình.
“C&oc irc; Lương, tối nay cô muốn ăn gì để tôi đi mua cho cô.”
< /p>
Lương Thi Nh “Dìu t ôi ra ph&ograv e;ng khách tr ước đã.” “Vâng, được ạ.”
Cô vịn vào hộ lý, nhảy lò cò từng bước chậm rãi đến ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi ngồi xuống, còn đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì chuông cửa vang lên. L&ua cute;c này ng oài Ôn Diệp Lam ra t igrave; cô cũ g không nghĩ& bsp;ra là ai& nbsp;sẽ đến đây. Nhưng khi bảo hộ lý đi mở cửa, cô lại đột nhiên nhớ ra, nếu là Ôn Diệp Lam thì cô ấy đã tự mở cửa đi vào rồi chứ?
Nghĩ đến đây, cô  chợt thấy một& óng người lớn xuất h nbsp;ở lối ra&nb ào.
Người  n đội mũ l bsp;trai màu xám khói,&n bsp;đeo khẩu tran bsp;đen, khoác&nb p;áo khoác đen trùm kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt sáng rực nhìn về phía cô.
Lương T Nhĩ sửng s nbsp;không ngờ&nb ;Giang Tự Xuy&ecir n lại xuất ở đây,&nbs ô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Giang nbsp;Tự Xuyên&nbs kéo khẩu tr g xuống, giơ  trên tay  ;lên: “T&ocir c;i mang bữa i đến cho chị.”
Bữa  toàn l&agrav e; món Lươn nbsp;Thi Nhĩ th&iac te;ch ăn, canh  gà ác kỷ tử, sườn&n grave;o chua ngọt, tôm rim, còn có hai món rau xanh.
Lương Thi&n p;Nhĩ ngồi tr&eci n ghế sô&nbs pha, nhìn Gia ng Tự Xuyên& sp;sau khi và o nhà th&igra ve; đi thẳng vào phòng ăn, cùng hộ lý bận rộn bày đồ ăn mang đến ra. Làm xong hết mọi thứ, anh mới quay người đi về phía cô.
“Tối&n p;nay chị Diệp&n Lam có việc bsp;ở công t nbsp;không tới&nb ;được, chị ấ hờ tôi mang chút đồ ăn đến cho chị.” Anh đỡ lấy cánh tay cô, giải thích.
Lương&nb ;Thi Nhĩ vịn  y anh đứng d nói một&nb ;câu cảm ơn sp;rồi lại bảo ;“Tôi gọi đồ ăn ngoài cũng được mà, không cần phải đích thân mang đến cho tôi đâu.”
&ldqu ;Đồ ăn ở ave; hàng n&a grave;y ngon lắm,& sp;không có& nbsp;giao hàng.&rd quo; Giang Tự  uyên nói, “Dù sao mấy ngày nay tôi cũng đang rảnh rỗi, vừa hay có thể mang cơm đến cho chị.”
Lương&nb hi Nhĩ ngồi y ngắn bên&n p;bàn ăn, qu y đầu liếc  grave;n anh. Giang&n bsp;Tự Xuyên dựa vào chiếc tủ cạnh bàn ăn, dáng người cao ráo thẳng tắp khiến cả phòng ăn có vẻ nhỏ lại.
Cô ng nbsp;nghĩ giây&nbs ;lát rồi n& cute;i: “Tôi& nbsp;đã bảo&nbs à nguyên&nbs p;nhân tai n không phải do cuộc điện thoại của cậu rồi mà. Sao vậy, cậu vẫn còn áy náy à?”
Giang Tự Xuyên thoáng sửng sốt: “Đâu có... tôi chỉ là đang rảnh rỗi thôi.”
&ldqu o;Thật sự kh&oci g cần đâu.& uo; Lương Thi  hĩ mỉm cười,&n dquo;Tôi nào dám là ;m phiền ngôi sao hạng A.”
“Ng&ocir c;i sao hạng A gì chứ... chị đừng có tâng bốc tôi nữa.” Giang Tự Xuyên kéo ghế ngồi xuống, cầm bát nhỏ múc canh cho cô, “Thôi được rồi, chị cứ coi như tôi đang &aac te;y náy đi, nbsp;tôi muốn&nbs bù đắp s p;áy náy&nb sp;này, để  ị ở đây&n ột mình t&o rc;i cảm thấy rất ngại.”
Giang Tự Xuyên đặt bát canh gà trước mặt cô, ra hiệu cho cô tranh thủ ăn.
Lương Thi Nhĩ vốn có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy anh kiên trì chăm sóc như vậy, bỗng nhiên cô lại thấy hơi ấm lòng. Ít ra thì bên cạnh cô vẫn còn vài người bạn, không đến mức khiến cô cảm thấy quá cô quạnh.
“Tối&nb ay cậu ăn c bsp;chưa?” Lương sp;Thi Nhĩ hỏi. “Chưa.”
&ld uo;Vậy ăn c&ugrav g nhé? Phần bsp;ăn này n iều quá, t& irc;i ăn khôn hết, cậu sp;bớt phụ tôi đi.”
Ánh&n sp;mắt Giang Tự& ;Xuyên sáng& nbsp;lên, vì không cần&n p;phải vội v&agr ng rời đi nữa. “Ờ... được.”
Anh&nbs vào bếp&nb ;lấy một c&aacut nbsp;bát rồi&nbs chia một nửa&nbs m sang, ngồi nbsp;phòng ăn dùng cơm với Lương Thi Nhĩ.
Trong l&uacut ;c ăn hai ngư cũng không&n sp;nói chuyện&nb ;nhiều, Lương Th sp;Nhĩ không ó tâm trạng, còn Giang Tự Xuyên thì nhận ra cô không có tâm trạng.
Ăn xong, Giang Tự Xuyên lại dìu cô ra ghế sô pha ngồi.
Lý d nbsp;anh tới đ&ac ;y hôm nay&nbs p;là đưa c nbsp;giúp Ôn Diệp Lam, gi nbsp;cơm cũng đ&a de; ăn xong, ở lại thêm nữa cũng không tiện lắm. Thế là sau khi tìm cho cô một bộ phim, anh không nán lại lâu nữa mà chào tạm biệt rồi rời đi.
Bộ phim  ang Tự Xuyên bsp;tìm là& nbsp;phim hài  ;chiếu rạp thờ ;gian trước, di sp;viên trong phim vốn đã mang hiệu ứng hài hước, dễ dàng khiến người ta bật cười.
Nhưng hi sp;giờ Lương Thi p;Nhĩ nào c& acute; tâm tr ng mà cười bsp;cô thẫn ờ ngồi xem một lúc rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Ôn Diệp Lam: [Mình muốn biết thông tin liên lạc của bố mẹ Vu Gia Gia]
-
Buổi trưa hôm sau, ánh nắng chói chang.
Hứa Lệ mua hai phần hoành thánh mang về từ quán hoành thánh gần nhà.
Nhà cô ấy là căn hộ hai phòng ngủ, cô ấy ở ghép với người khác. Hôm nay là thứ Bảy, bạn cùng phòng đi làm thêm nên không có ở nhà, cô ấy bèn ở nhà bầu bạn với người bạn thân Vu Gia Gia.
“Gia Gia , đừng buồn&nbs , ăn chút&nb p;gì đi, c nbsp;cứ nhịn ăn ;mãi thế n& rave;y thì c thể sao chịu nổi.” Hứa Lệ đặt hoành thánh xuống, kéo cô bạn ra khỏi phòng.
Vu Gi a Gia chạy đ nbsp;nhà Hứa&nbs Lệ từ ngà sp;hôm kia, l& uacute;c đó ừa nhìn th nbsp;Hứa Lệ là cô ta đã ôm chầm lấy bạn mình bật khóc nức nở, đợi cô ta nín khóc rồi Hứa
Lệ mới hỏi cô ta là đã xảy ra chuyện gì.
Vu Gia&n bsp;Gia ấp ú g nửa ngày, bsp;cuối cùng&nb ;nói là&nbs p;cãi nhau v i bạn trai, c tilde;i nhau rất dữ dội, cô ta không muốn bị bạn trai tìm thấy nên muốn xin ở tạm đây vài ngày.
Mấy p đôi c&atild ;i nhau là&nb sp;chuyện thường&nbs grave;nh, Hứa Lệ p;thấy cô ta bsp;không muốn&nb ;nói nhiều nên cũng không hỏi thêm, cho cô ta vào nhà ở tạm, nói với cô ta là trước khi nói chuyện rõ ràng với bạn trai thì có thể ở đây thêm vài ngày.
Vu Gia Gia chẳng c& cute; khẩu vị,&n đảo qua đảo&nb bát ho&agrav e;nh thánh, c hỉ ăn được&nb rave;i miếng.
Hứa Lệ liếc nhìn cô ta: “Bạn trai cậu đến giờ vẫn chưa xin lỗi cậu à? Đúng là, đàn ông&nbs ;con trai gì& nbsp;mà nhỏ  hen thế, mì thấy chi b nbsp;cậu chia tay& sp;quách cho xong.”
Đối phương cụp mắt xuống, không nói gì.
Hứa L bsp;có chút bất lực, n nghĩ kỹ l bsp;gặp được p;tượng giàu&nb có như vậy Vu Gia Gia không nỡ chia tay cũng đúng, nên là không cổ vũ chia tay nữa, chuyển sang an ủi cô ta vài câu.
Ting—&m dash;
Đang n&oacut ;i chuyện th&igrav điện thoại&nbs ecirc;n bàn b ỗng đổ chu&ocir Là điện&n ;thoại của Vu Gia Gia. Cô ta giật bắn mình vì tiếng chuông, nhưng khi thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại lại thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận máy.
“A lô, mẹ ạ?”
“Gửi địa chỉ nhà con qua đây.”
Vu&nb p;Gia Gia ngẩn&nbs người: “Địa&n ỉ của con? nbsp;vậy ạ?” “Bố mẹ đến Minh Hải rồi.”
“Khi nào thế ạ?”
“H&oci ;m nay, bây&nb sp;giờ.” Mẹ&nbs ocirc; ta ở dây bên kia nói,&nbs p;“Bố mẹ bsp;thăm con, gửi địa chỉ cho mẹ.”
Vu Gia bsp;Gia có ch út bực bộ bsp;“O kìa,& nbsp;sao bố mẹ&n đến mà kh& rc;ng nói tr ớc một tiếng, nhỡ đâu con đi làm thì sao!”
“H&oci rc;m nay là&n bsp;thứ Bảy m&ag ; con đi l&agr ve;m cái g&ig rave;, với lại&n nếu con đi l rave;m thì b mẹ đến nhà đợi con cũng được. Nhanh lên, gửi địa chỉ cho bố mẹ!”
Vu Gia bsp;Gia nhất thờ sp;cảm thấy cho& te;ng váng, n hưng bố mẹ  ilde; đến rồi,& cô ta cũng không thể bảo họ quay về ngay lập tức được, nghĩ mãi mới nói: “Thật là... vậy để con gửi địa chỉ qua WeChat cho bố mẹ.”
Cúp máy xong, Hứa Lệ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“H&o rc;m nay bố mẹ mình đến Minh Hải, muốn đến tìm mình.”
&nbs p;
“Hả... v , vậy phải rave;m sao, hay  ;là bảo h bsp;đến đây?&rd
Vu Gia Gia mím môi: “Đành phải như vậy thôi. Chắc là bọn họ chỉ đến thăm mình, tối nay mình đặt khách sạn cho họ ở bên ngoài. Hứa Lệ, cậu có thể... có thể nói dối họ là mình ở ghép với cậu không? Mình sợ bọn họ đòi đến chỗ ở hiện tại của mình. Mà cậu cũng biết đấy, rất có khả năng bạn trai mình sẽ ở đó, mình không muốn cãi nhau với anh ấy trước mặt bố mẹ.”
“Hi bsp;rồi hiểu r sp;không thà nh vấn đề,  bsp;nói phò ng của mình bsp;là phòn g của cậu, để mình vào cất ảnh đi là được.”
“Ừm! Cảm ơn cậu nhé.”
Gửi địa chỉ xong, khoảng nửa tiếng sau thì chuông cửa lại vang lên.
Vu Gia&n bsp;Gia lập tức& ;đứng dậy đi&n mở cửa, qu sp;nhiên bố cô ta đ atilde; đến. Vu Gia Gia: “Bố, mẹ, hai người đến rồi ạ, vào trong đi.”
Hứa Lệ vội vàng lấy dép cho ông bà Vu: “Mời chú dì vào nhà ạ, cháu là bạn cùng phòng với Gia Gia... Mời chú dì ngồi, để cháu đi rót nước cho hai người!”
Hứa Lệ vội vàng vào bếp, nhưng diện tích của căn nhà khá nhỏ nên dù đứng trong bếp th&igrav cô ấy n có thể&nb ;nhìn thấy otilde; ông b& agrave; Vu và sắc mặt c sp;hai người họ.
Kỳ lạ thật.. sao không nói gì cả nhỉ, trông nghiêm nghị quá.......
Đang còn nghĩ ngợi, Hứa Lệ bỗng nghe thấy một tiếng tát lanh lảnh vang lên. Cô ấy giật p;mình, nhì n lại thì&n p;thấy mặt Vu&nb ia Gia đã&nb p;bị đánh iêng sang một bên, nhanh chóng đỏ ửng lên.
Cô ấy sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra thế này....
Vu G ia Gia cũng ng acirc;y người, c& rc; ta nhìn&n bsp;người bố v p;tát mình& nbsp;với ánh&nbs mắt không thể tin nổi, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nói: “Bố?! Bố làm gì vậy!”
“L&a ave;m gì? M&a grave;y còn d ám hỏi bố p;là làm&nb sp;gì à!&nb sp;Mày muốn  ố với mẹ ve;y tức chết đúng không? Sao bố lại dạy dỗ ra một đứa con gái như mày thế này!”
B&agr ave; Vu ở b&e rc;n cạnh cũng&nb đỏ hoe mắt:&nbs quo;Gia Gia, con&nbs p;làm ra chuy ện gì rồi sp;con có thai rồi đúng không!”
Vu&n bsp;Gia Gia nh&iacut e;u mày: &ldq uo;Sao, sao mẹ&nbs lại.”
“Con bsp;muốn hỏi m ;là làm&nbs p;sao mẹ biết&nb hải không? V nbsp;của người ave;n ông đ&o cute; đã gửi hết ảnh cho mẹ và bố con xem rồi! Gia Gia, bình thường bố mẹ nói với con thế nào, nếu con thấy khó khăn quá thì cứ về nhà, bố mẹ nuôi con được! Sao con, sao con lại đi phá hoại gia đình người khác!”
&ldq uo;Ảnh...ảnh gì rdquo; Vu Gia G ia giật lấy  n thoại của  lướt xem th rave; thấyavatar của Lương Thi Nhĩ trên Wechat.
Tro ng lòng cô ta lạnh đi, vừa click vào thì nghe thấy bố mình gầm lên: “Mày còn dám hỏi ảnh gì, chính là ảnh mày với người đàn ông đó ra vào cùng nhau, người ta nói chồng người ta thuê nhà cho mày, mua đồ hiệu cho mày, cho mày tiền... Mày, bố không ngờ mày lại đi làm t.ình nhân của người khác! Còn mang thai cho người ta nữa! Mày còn biết xấu hổ không hả!!”
Mặt Vu Gia Gia trắng bệch: “Tình nhân gì chứ, không phải đâu, bọn họ sắp ly hôn rồi!”
“S bsp;chứ đâu  atilde; ly hôn ! Mày học&n p;hành mười&nbs ấy năm trời&nbs đâu cả&nbs ồi, hả? Mày là kẻ thứ ba đó mày có biết không! Mày làm bố với mẹ mày mất hết mặt mũi rồi!”
Bà Vu vừa khóc vừa nói: “Gia Gia, chúng ta không thể làm chuyện như vậy được. Cậu ta cho con bao nhiêu thứ con cứ trả hết cho người ta đi, rồi cùng bố
mẹ về nhà, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
“V bsp;Con không về đâu, hai sp;người tự v đi, chuyện của& con con sẽ t bsp;giải quyết!”
“M grave;y còn cứng họng!”
Bố Vu tức giận lại muốn xông lên đánh cô ta, nhưng bị mẹ Vu giữ chặt lại: “Con nghe lờ nbsp;bố mẹ đi,& con còn trẻ nbsp;đứa bé&nbs ày không&nbs p;thể giữ lại, mau về nhà với bố mẹ!”
Nghe lời. nghe lời thì sẽ có được những thứ cô ta muốn sao?
Rõ r&ag rave;ng cô ta& nbsp;đã cá h rất gần c nbsp;sống mà&nbs cô ta hằng&n p;mong ước, cớ& gì cô t a phải từ bỏ?!
“Bố mẹ về đi! Về hết đi! Con không cần hai người lo.”
Bố Vu& sp;nói: “Đ nbsp;mất dạy! Ta sp;cho mày ă học, nuôi&n p;mày lớn nhường này! Bây giờ mày báo đáp tao như vậy sao?!”
“Đ&u cute;ng! Tôi mất dạy đấy! Ông đã sinh ra một đứa mất dạy! Nhưng tôi muốn có cuộc sống tốt hơn thì có gì sai? Tôi không muốn sống cuộc sống nghèo nàn thấp kém như hai người thì có gì sai chứ!”
“M&a ave;y, mày—& mdash;tao đánh&nb p;chết mày!&rdqu
“Thôi thôi thôi,&nb sp;ông bình& nbsp;tĩnh lại đ& de;!” Bà&nbs p;Vu cũng tức&nbs hông chịu n nhưng bà ấy vẫn còn nhớ con gái đang mang thai, sợ ông Vu nổi nóng lên rồi lại gây ra chuyện, cuống quýt kéo ông ấy ra ngoài.
“Gia Gia, con suy nghĩ cho kỹ đi, con phải suy nghĩ cho kỹ đấy!!”
Khi  aacute;nh cửa bị p;Vu Gia Gia đ oacute;ng sầm lạ bsp;cô ta nghe thấy tiếng  nbsp;đang gào&nbs ;lên thất thanh. Cô ta tựa lưng vào cửa, lồng ng.ực phập phồng dữ dội.
Còn Hứa Lệ đứng cách đó không xa thì hoàn toàn đơ người, tình nhân...nghĩa là sao? Vậy ra bạn trai mà Vu Gia Gia luôn miệng khoe khoang là một người đàn ông đã có gia đình?!
Cô& bsp;ấy quen Vu&nbs Gia Gia đã&n sp;lâu, đương&nb nhiên biết c circ; ta rất i trọng vật  t.
Nhưng thú thực là Hứa Lệ chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ đi theo hướng đó, bởi vì đây vốn là hành vi mà cô ấy rất khinh thường, cô ấy không tin bạn mình lại làm chuyện như vậy.
Cô ấy bước tới, ngây người nói: “Gia Gia, cậu.”
Song Gia Gia ho&agr ave;n toàn kh ông để &yac ; đến đối  g. Cô ta chạy đến b&agra nbsp;trà ở phòng khách cầm điện thoại của mình, quỳ sụp xuống gọi cho ai đó.
“Lương Thi Nhĩ! Sao cô lại gửi những thứ đó cho bố mẹ tôi!!!”
Gi g của người&nbs bsp;đầu dây  ecirc;n kia bì ;nh tĩnh thản&nbs hiên: “Sao,&n bsp;gặp bố mẹ& ô rồi à?”
“ Cô nói xem, cô gửi& sp;những tin nhắ sp;đó cho h nbsp;chẳng phải rave; muốn c&oacut kết quả này sao!”
“Kh&oc irc;ng phải cô nhờ tôi giúp cô à? Cho nên tôi mới kêu bố mẹ của cô đến đấy. Tôi nghĩ họ nên biết hiện tại con gái họ đang làm gì, mà cô cũng nên được dạy dỗ lại, làm lại cuộc đời.”
“C& rc;——”
“Không c&oac ute; việc gì nbsp;nữa thì&nbs tôi cúp  ;máy đây,&n sp;dù sao n&o acute;i thêm m ột câu với p;cô tôi cũng thấy rất ghê tởm.”
Bụp.
gười bên ki bsp;cúp máy rất dứt kh cute;t, Vu Gia Gia nghe tiếng&nbs tút tút&nbs p;trong ống nghe cùng với tiếng bố mắng chửi và tiếng mẹ khóc lóc bên ngoài cửa, trong lòng cuối cùng cũng dấy lên chút hoảng sợ.“Lương Thi Nhĩ?” Hứa Lệ đứng bên cạnh bàn trà, cau mày nhìn cô ta, “Lương Thi Nhĩ mà cậu vừa nói có phải là chị gái đã chở chúng ta đến ga tàu điện ngầm hôm chúng ta cùng đi lễ hội âm nhạc không? Mình nhớ chị ấy tên là Lương Thi Nhĩ.”
Vu Gia nbsp;Gia không  ;trả lời.
Hứa Lệ ngồi xổm&nb ng: “Gia Gia,& nbsp;là chị  y phải không nbsp;Người mà&n ;cậu gọi là bạn trai chính là chồng của chị ấy?”
“Phải! Cậu muốn nói gì, đến cả cậu mà cũng muốn mắng chửi tôi sao?”
Hứa L nbsp;ngây người& p;nhìn cô&nb sp;ta, trong l&ograv e;ng chợt dấy&nb ên nỗi xấu p;hổ vô c&ug ve;ng, khiến cô ấy nổi da gà khắp người.
Cô ấy không quên hôm đó mình đã khoe khoang “bạn trai” của Vu Gia Gia trước mặt Lương Thi Nhĩ như thế nào, rất có thể lúc đó Lương Thi Nhĩ đã biết Vu Gia Gia là kẻ thứ ba phá hoại gia đình họ...
V bsp;mà lúc& nbsp;đó cô& bsp;ấy còn oe khoang với  ô như thế,& p;không biết  úc đó  trong lòng cô đang nghĩ gì, đau lòng... hay là chế giễu?
Còn cả Giang Tự Xuyên nữa.
Giang Tự Xuyên và Lương Thi Nhĩ thân nhau như vậy, có phải cũng biết chuyện này i không? Vậy bsp;thì hôm& nbsp;đó khi nh nhìn thấ nbsp;họ, có  hải trong lò g anh cũng đã sáng rõ như ban ngày....
Nghĩ&nb p;đến đây,  mặt Hứa L p;thay đổi 180&nb độ.
Cô ấ p;thật sự rất& hích Giang T Xuyên v&agrav e; âm nhạc&n p;của anh, đ&atil bắt đầu t bsp;dõi từ buổi biểu diễn đầu tiên của ban nhạc này. Là một fan cứng, cô ấy không hề muốn thần tượng của mình nghĩ rằng cô ấy là loại con gái trơ trẽn vô liêm sỉ!
“Sao c nbsp;có thể  àm như vậy dquo; Hứa Lệ&nbs nh ngạc nhì nbsp;cô ta, r t cuộc đã& p;hiểu được vì sao tối hôm đó Vu Gia Gia lại im lặng ít nói.
“L&agr ave;m sao, tôi làm sao? Là tôi tự mình đa tình à?” Vu Gia Gia suy sụp nói, “Không hề,& sp;rõ ràng& nbsp;anh ấy cũng& p;thích tôi! Tình cảm&n p;của họ vốn&n atilde; không còn mặn nồng nữa. Nếu đã như vậy, tại sao tôi không thể khiến bọn họ ly hôn!”
Hứa& sp;Lệ mấp m&aacu môi, bỗng&n p;nhiên cảm ấy người trư mặt rất đỗi&n nbsp;lạ. “Vu Gia Gia,&n bsp;không ai n ói với cậ sp;rằng cậu l&ag ;m như vậy r nbsp;ghê tởm  ao?”