Chương 19: Chương 19

Lương Thi Nhĩ nghỉ dưỡng thương khoảng ba ngày, chiều ngày thứ ba bsp;cô đến  h viện tái& sp;khám chân  và nã o, xác địn bsp;không có  vấn đề gì mới thu dọn qua rồi quay về căn hộ chung của cô và Quý Bạc Thần.

Cô c  không hề&nb ;nhắn tin bá  trước với  acute; Bạc Thần, p;cứ thế ngồi& rong nhà chờ đến khi anh tan ca.

Quý Bạc Thần về nhà đúng giờ, phát hiện trong nhà đèn đóm sáng trưng, hai mắt bỗng s&aacut  lên. Nh&igrav e;n thấy Lương&n Thi Nhĩ ngồi  ong phòng kh& aacute;ch, anh lập tức bước tới ôm cô vào lòng.

Hai ng ười cứ thế&nb bsp;lặng không&nb ;nói gì,&nb sp;đến khi Lươn p;Thi Nhĩ nhí u mày vươn tay đẩy anh ra.

“Hôm&nbs p;nay tôi về bsp;đây là& bsp;để bàn  uyện phân ch  tài sản&nb ;với anh, nó  xong tôi  ;sẽ dọn đồ đi, anh cứ ở tạm đây đi.”

 

“Tr bsp;lại như l&uac ;c ban đầu l rave; sao?” L ơng Thi Nhĩ l h lùng nh&igr ave;n thẳng v&agra ;o anh, “Anh ngoại tình, đó là sự thật.”

“An nbsp;chưa từng y& rc;u ai khác. .. em tha thứ bsp;cho anh được p;không?” Anh  lại ôm  ô, bởi vì chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Bao nhiêu năm chung sống với nhau, dù có cãi vã dữ dội đến đâu thì cô cũng chưa từng nh&igra n anh bằng &a ute;nh mắt sắc&n bén như vậ nbsp;Anh thật sự p;sợ hãi &a ute;nh nhìn đó.

“Anh&n sp;thật sự sai&n rồi, anh khô  nên là m như vậy, s nbsp;này anh  tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa. Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em…”

Anh&nb sp;ôm quá&nb sp;chặt khiến c sp;đau trong lồng ng.ực Lương Thi& ;Nhĩ lại dâ nbsp;lên, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Quý Bạc Thần, nếu anh đã yêu tôi sâu đậm như vậy thì tại sao lại phản bội tôi? Khi anh chiều chuộng người ta anh có từng nghĩ đến tôi không? Chắc  agrave; anh rất&nb ;hưởng thụ đ&u ng không, hư g thụ sự k. ute;ch th.ích mà&n bsp;cảm giác mới mẻ mang lại.”

“&he ip;”

“T&ocir c;i cũng khá nbsp;là tò& nbsp;mò, nếu&nbs anh đã th&ia ute;ch người ta&n ;như thế, hưởn ;thụ mỗi l&uacut nbsp;ở bên người t bsp;như thế, tạ p;sao chỉ lê nbsp;giường đú bsp;có một  n? Nghe chẳng  ogic tí nào cả, đã tới nước này rồi, anh bớt nói dối đi được không?”

&ldq uo;Anh không hề nói dối, chỉ đúng một lần hôm đó anh bị say, như ma xui quỷ khiến, đầu óc bị lú lẫn, sau khi xảy ra chuyện anh đã rất hối hận. Em nói hôm đó anh không về ăn tối với em vì đi mừng sinh nhật cô ta… Không phải đâu, chẳng qua là nbsp;lúc đó  trong lòng&n bsp;anh quá r ối bời, muốn&n igrave;nh tĩnh lạ bsp;nên mới  ưa về tìm em ngay.”

Quý Bạc Thần chẳng còn chút bình tĩnh tự tin của thường ngày, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô,&nbs p;trông cứ n  hồi trẻ ng rc;y ngô l&agr ave;m sai chuyện&n p;rồi chạy đế trước mặt cô cầu xin tha thứ.

Dáng vẻ đáng thương, ăn năn hối lỗi.

Trước đ& y Lương Thi N  rất dễ m p;lòng. Cô&n bsp;không chịu&nb ;nổi khi thấy&nb nh bật khóc, nhưng giờ phút này cô chỉ thấy cõi lòng tê dại.

Hình  ư cô cần&nb phải nhìn t y anh ăn năn& sp;sám hối,  an xin tha th nbsp;thì mới&nbs thấy dễ chịu được. Anh càng hèn mọn đáng thương, nỗi đau của cô mới vơi đi một chút!

“Th nbsp;còn sau  đó thì&nbs ;sao? Sau chuyến&n p;công tác&n bsp;về, anh thu&ec c; nhà, mua&n bsp;quà, cò n đến nhà cô ta ăn cơm do chính tay cô ta nấu mà?”

 

“Sau chuyện đó anh muốn bù đắp cho cô ta, coi như là trả giá cho lỗi lầm...” Trên mặt Qu& cute; Bạc Thần lộ ra vẻ đau khổ, “Anh c  thừa nhận....anh có đến

nhà cô ta, có ăn cơm cô ta nấu. Thi Nhĩ, hơn một năm nay chúng ta cãi nhau liên miên, em cũng bận rộn chẳng có thời gian ở bên anh. Đôi khi....anh rất ho& rave;i

niệm chúng ta của ngày xưa. Có lẽ vì vậy nên anh mới dễ mủi lòng với cô ta, anh thấy cô ta rất giống em hồi mới ra trường. Nên khi ở bên cô ta, anh nhất thời cảm& hấy như được& ởi ấm, rất&nbs nbsp;thái. Nhưng& bsp;chỉ vậy th&o ;i, anh thề l grave; anh chưa từng chạm vào cô ta một lần nào nữa. ”

Lương Thi Nhĩ khẽ chớp mắt, nghe vậy thì nhoẻn miệng cười: “Vậy ra vì cãi  nhau với tôi nên anh đi tìm sự ấm áp nơi khác, đúng không? Ừ nhỉ, bây giờ tôi đâu còn vào bếp nấu nướng gì nữa, cũng không có thời gian dâng cơm đến tận miệng anh, tôi không phải là người vợ công dung ngôn hạnh trong lòng anh.

Quý B  Thần, vậy  nbsp;có phá t hiện ra kh& irc;ng? Cô ta& nbsp;rất nghe lờ sp;anh, đảm đang nhu mì, hơn nữa còn chịu sinh con cho anh, cô ta có tất cả những gì tôi hiện tại không có, cô ta rất hợp với anh.”

Quý&n bsp;Bạc Thần nh sp;thời nghẹn h nbsp;nói khô ng nên lời,& sp;chỉ biết lắ ;đầu nguầy nguậy phủ nhận lời của cô, không muốn để cô rời xa mình.

Nhưng  mà Lương Th nbsp;Nhĩ nào  muốn ở lại&nbs irc;y, cô ngư c mắt nhìn& sp;anh, lạnh giọng nói:  dquo;Ly hôn đ , tuần sau an nbsp;chọn thời g nbsp;rồi chúng&n p;ta đến Cục&nb acirc;n chính.”

&ld quo;Không thể nào!”

Lươ  Thi Nhĩ chẳ nbsp;muốn đôi&nb co thêm một& sp;câu nào&n bsp;nữa, xem ra&nb ;bây giờ cũng không tiện bàn chuyện phân chia tài sản, cô dứt khoát hất tay anh ra, đi vào phòng thay đồ.

Cô l sp;chiếc vali cỡ p;lớn nhất của mình từ tro  tủ ra, kh&oc c;ng nói kh&o circ;ng rằng n&eac e;m tất cả đồ đạc vào, nào là quần áo thường mặc, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng sinh hoạt, vv.

Đợi cô sp;kéo khóa  vali xong quay  đầu, thì& p;thấy Quý  c Thần trầm   đứng ở cửa nhìn cô.

“Bê ;n phía bố& sp;mẹ tôi s bsp;nói chuyện&n p;sau, mà n  anh muốn t sp;nói với   thì cũng được thôi.” Lương Thi Nhĩ kéo vali, đi ra cửa, “Nhưng chuyện đến Cục dân chính không được chậm trễ, tuần sau phải đi.”

“Em&nb p;đừng đi!”&nbs ý Bạc Thầ sp;giữ vali c&ocir  lại, “Thi&n p;Nhĩ, anh khô ng đồng ý& p;ly hôn đâu!”

&ldqu ;Anh bắt buộc&nb hải đồng &yacut dquo; “Anh sẽ không đồng ý!”

“ Tùy anh, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ khởi kiện. Buông ra.”

 

“Anh với c&o rc; ta chấm d  rồi, sau n&a ave;y anh tuyệt&nb ;đối sẽ kh&ocir nbsp;như vậy nữ sp;anh sẽ phân rõ em với cô ta ——”

&l dquo;Tôi bảo anh buông ra!”

Quý&nb sp;Bạc Thần l&ag ;m như không& bsp;nghe thấy, ti nbsp;tục nói:&nb ;“Thi Nhĩ, an  không cần một người nghe lời, không cần cô ta đảm đang, càng không cần cô ta sinh con cho anh. Anh chỉ cần em thôi, chỉ cần em là đủ, anh——”

Bốp!

Một cái tát giòn giã cắt ngang lời anh.

Lương Thi&nb ;Nhĩ hạ bà bsp;tay hơi ph&aacu e;t tê xuống nbsp;nhân lú c anh ta đang& bsp;sửng sốt giật lấy vali của mình.

“Qu&y acute; Bạc Thần, anh cần hay không cần cũng đâu còn liên quan đến tôi!”

-

< p>Lương Thi Nhĩ chuyển đến căn hộ ở một khu chung cư khác, tuy vị trí cũng khá  ổn nhưng không bằng căn hộ cao cấp mà họ đang ở. Là căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, nội thất hơi cũ.

Đây là căn hộ họ mua khi mới cưới, sau đó không ở nên đem cho thuê.

Trước và sau hôn nhân bọn họ không chỉ có hai căn hộ này, nhưng tình cờ là tháng trước người thuê căn hộ này vừa hết hạn hợp đồng, nội thất các thứ vẫn đầy đủ, nên hôm qua cô kêu người đến dọn dẹp, bây giờ xách vali vào là ở luôn.

Vì&nb sp;tai nạn xe  ên cô đ atilde; xin nghỉ&n p;phép đủ  circ;u rồi, b&acir y giờ đã&n ;chuyển đến đ& y, dù tâm trạng có tệ đến cỡ nào thì cũng phải đi làm lại.

Tắm rửa xong, cô trải bộ ga trải giường mang từ nhà cũ sang, tắt đèn đi ngủ.

Điện thoại rung lên, trong bóng tối, cô thấy Quý Bạc Thần lại gửi tin nhắn thoại, cô không thèm mở nghe, chỉ nhắn lại một câu [Chốt được thời gian thì báo lại cho bsp;tôi là&n bsp;được, chuyện&nb aacute;c tôi k hông muốn ng ] rồi cho anh bsp;vào danh sách yên lặng.

Vẫn chưa ;chặn hẳn, bởi vì trước k nbsp;chính thức& sp;ly hôn họ bsp;vẫn cần ph p;liên lạc. Hôm sau, cô thu vén lại tâm tư rồi đến công ty làm việc.

Vì đồng nghiệp đều biết chuyện cô bị tai nạn, nên ai nấy đều tới hỏi thăm, Lương Thi Nhĩ&nbs ói mình&nbs p;không sao n a rồi, xách bsp;laptop đi họp sp;với mọi người trong phòng ban.

Cô tiế nbsp;tục dùng&nb ;công việc l  đầy đầu  e;c, nếu khô  cứ nghĩ đ sp;chuyện ly hôn là cô lại thấy phiền não.

Nội dung cuộc họp hôm nay có nhắc đến game tình yêu lần trước, nên sau khi  họp xong, Lương Thi Nhĩ cũng nhớ tới chuyện đến nhà Giang Tự Xuyên tham quan.

 

V&igr ave; việc cá nhân của cô mà chuyện này đã bị trì hoãn đến tận bây giờ, đã đến lúc  cần phải triển khai rồi. Cô bèn nhắn tin cho anh, hỏi là chiều mai tầm ba bốn giờ anh có ở nhà không.

Giang Tự Xuyên biết cô muốn làm gì, trả lời là có ở nhà, cô có thể đến.

Lương Thi ;Nhĩ nói l nbsp;cảm ơn, sau& p;đó điện  ại đổ chuô nbsp;là mẹ  ý Bạc Thần gọi đến.

Suy nghĩ đầu tiên của Lương Thi Nhĩ là có thể Quý Bạc Thần đã nói với Cát  Giai Thanh về tình hình hiện tại của họ, nhưng sau khi nghe máy, cô phát hiện bà Cát gọi để hỏi cô gần đây có muốn về nhà ăn cơm không.

Cát& nbsp;Giai Thanh n&oa cute;i bà ấ nbsp;mới học đ sp;cách nấu  ột món canh bsp;rất ngon, bảo họ về ăn để bồi bổ cơ thể.

Bố mẹ của Quý Bạc Thần ngoài việc thỉnh thoảng giục sinh con khiến cô hơi  khó chịu ra thì những lúc khác đối xử với cô rất tốt, thường xuyên gửi đồ ăn qua nhà họ, cũng hay mua quà cho cô.

Có  ;đôi khi Lư  Thi Nhĩ cảm sp;nhận được  họ một sự  nbsp;tâm mà& nbsp;ngay cả bố mẹ ruột cũng chưa từng dành cho cô.

Cô  âm thầm th sp;dài, vẫn  hưa chọn cá  nói thẳng& sp;tình hìn h của họ v& ve;o lúc n&ag rave;y, chỉ nói rằng dạo này cô hơi bận, không thể về nhà ăn cơm được.

Cát&nbs ai Thanh nghe v ậy cũng khô nbsp;ép buộc,&nb ;dặn cô nh bsp;định phải c ute; ý sức khỏe, đừng quá lao lực, sau đó cúp máy.

Nhưng bà ấy không từ bỏ ý định nấu canh cho họ, chiều hôm sau, bà ấy nhờ  Quý Đình Dương chuẩn bị tới trường tiện thể mang canh vừa nấu xong đến nhà anh chị.

Quý Đình Dương biết mật khẩu nhà họ, cậu ấy cứ tưởng giờ này anh chị đã đi  làm cả rồi, bèn gửi tin nhắn thoại cho Quý Bạc Thần và Lương Thi Nhĩ nói đã mang canh đến, sau đó tự mở cửa vào nhà.

Nhưng không ngờ rằng, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Quý Bạc Thần ngồi trên  ghế sô pha. Hiện tại đã là hai giờ chiều nhưng rèm cửa trong nhà vẫn đóng kín mít, khiến cho căn phòng tối om như nửa đêm.

Quý Đình Dương giật mình, gọi một tiếng anh.

Người ngồ p;trên ghế s circ; pha ngước&n ;mắt lên li nbsp;nhìn một&nb ;cái rồi l nbsp;quay mặt đi như không thấy cậu ấy.

“Mẹ k  chuyện gì& sp;thế này?  ao giờ này& sp;anh lại ở&nbs à uống rư bsp;một mình?&rd o; “Em đến đây làm gì?” Giọng Quý Bạc Thần hơi khàn.

Quý Đình Dương đặt nồi canh xuống, quay lại nói: “Em mang đồ ăn đến  cho hai người, là mẹ nấu đấy, em tưởng hai người không có ở nhà... Anh không thấy tin nhắn em gửi à?”

 < /p>

Quý Bạc Thần không xem điện thoại, nói thẳng: “Đưa xong rồi thì đi đi.”

Quý&n sp;Đình Dương&n ;cảm thấy c&oacu nbsp;gì đó nbsp;không ổn,&nb ;nhíu mày&n bsp;hỏi: “Chị&n dâu không&nbs p;có ở nhà à? Anh thế này là... cãi nhau với chị dâu sao?”

Người&nbs gồi trước mặt hông trả l bsp;cậu ấy, như sp;im lặng cũng&n ;đồng nghĩa với thừa nhận.

Quý Đình Dương lập tức bất mãn: “Anh làm gì khiến chị dâu giận rồi đúng không? Đã&n sp;chọc giận ch p;ấy mà c&o ave;n ngồi đ&acir  uống rượu,&nbs  không đi&nbs ;xin lỗi nhận sai đi?”

“Sao&n sp;em biết anh&nbs không xin lỗ nbsp;nhận sai?”&n p;Quý Bạc T n như bị ch bsp;trúng chỗ đau, khàn giọng nói, “Anh đã nói rõ ràng rồi, nhưng cô ấy không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn, anh phải làm sao đây, anh còn phải làm sao nữa?!”

“Sao có thể, chị dâu mềm lòng với anh nhất mà!”

Bao nhiêu năm qua Quý Đình Dương cũng từng được chứng kiến cách hai  người sống chung, thoạt nhìn thì anh trai rất nuông chiều chị dâu, nhưng thực ra chị dâu rất cưng chiều anh trai. Mỗi lần cãi nhau, chỉ cần anh trai xuống nước làm hòa trước, dỗ dành vài câu là chị dâu lại tha thứ ngay.

Cậu ấy đã từng rất ghen tị vì anh trai có được người vợ tốt như vậy.

“Không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn, sao chị dâu lại giận như thế...” Quý Đình&n sp;Dương buột mi nbsp;nói, “H ay là anh&nbs p;đã làm&n sp;chuyện gì&nbs tày trời c& cute; lỗi với chị ấy?”

Nói xong, người ngồi trên ghế sô pha lại không lên tiếng.

Quý  ình Dương s g người và bsp;giây, mặt&nbs tối sầm lại:&n dquo;Anh, anh kh&oci rc;ng thần kinh đến thế chứ.”

-

H nbsp;ba giờ chiề bsp;Lương Thi Nhĩ sp;bàn giao v ới cấp dưới&n  tiếng, nói bsp;mình đi thu thập một số tư liệu, sau đó rời khỏi công ty.

Giang Tự Xuyên đã gửi địa chỉ cho cô, cô bật định vị lái xe vào khu biệt thự  ven hồ trung tâm, mỗi căn biệt thự ở đây đều có sân riêng biệt lập, khoảng cách giữa những căn biệt thự cách nhau rất xa, thảo nào anh có thể thoải mái lắp đặt cả một phòng nhạc trong nhà mà không lo lắng gì.

Đến cửa nhà anh, cô gọi điện cho Giang Tự Xuyên.

Chẳng&nbs mấy chốc cô sp;đã thấy  oacute;ng dáng&nbs p;Giang Tự Xuy&eci ;n xuất hiện&nbs u cánh cửa, anh mặc chiếc áo hoodie màu xám, quần thể thao đen, chân đi dép lê, đút tay vào túi quần thong thả đi tới đây.

Lương Thi Nhĩ hạ kính xe xuống: “Tôi đậu xe ở đâu thì được?”

 < p>“Tầng hầm&nbs  xe, để t&oc ;i dẫn chị  g.” Giang Tự bsp;Xuyên mở  ửa xe ngồi  rave;o ghế phụ, “Lái thẳng vào cổng này, đúng rồi... cứ xuống đây.”

Lươ nbsp;Thi Nhĩ nghe&n sp;theo chỉ dẫn& ;của anh đậu&nb  vào một&nb ;chỗ trống, nh&i e;n mấy chiếc xe bên cạnh, cô sực nhớ ra một vấn đề: “Hôm nay nhà cậu có ai ở nhà không?”

&ldq uo;Tôi sống một mình.”

&ldq uo;Ồ... may qu&aac e;.” Lương T  Nhĩ mỉm cư nbsp;“Tôi đa g sợ mình&n p;mang ít đ nbsp;quá.” “Đồ gì cơ?”

Lương  i Nhĩ mở c sp;xuống xe rồi& ;đi vòng ra& bsp;cốp sau: &ldqu Trái cây,&nb sp;với cả một bó hoa nữa.”

Giang  ự Xuyên đ bsp;bên cạnh,&nbs nhìn cô  ;cúi xuống  y bó hoa  ;tươi bên tr g. Cũng nhìn th y mái t&oacut e;c dài v&igr ave; động t&aacut  của cô  à lướt qua sp;gò má,&n bsp;rồi lại được cô dùng tay còn lại vén nhẹ ra sau tai.

Hôm nay& nbsp;chắc cô  hỉ trang điểm&n hẹ, da dẻ t  nõn, m&agrav e;u môi hồng bsp;nhạt, rất hợp với bó hoa màu trắng hồng trên tay.

“Này.& rdquo;

Cô đ  giỏ trái&n p;cây tới tr c mặt anh, Gi g Tự Xuyên&n p;vội hoàn  n, dời mắt khỏi người cô: “Không cần quà cáp gì đâu.”

&ldqu ;Lần đầu đến nhà người ta không thể đi tay không được.”

Giang&n Tự Xuyên đ& ave;nh nhận lấy: p;“Thôi đư nbsp;rồi, cảm ơ p;chị. Vậy l&eci  lầu nhé?&r uo; “Ừ.”

&ldqu À đúng&nbs ;rồi, chân c  chắc là&nb ;ổn rồi chứ?” “Ổn rồi.”

Lương&nb hi Nhĩ theo an  vào thang&nb sp;máy, lên& nbsp;đến nơi, c& c; thay đôi&n sp;dép lê&nb sp;Giang Tự Xuyên đưa.

“Đây là phòng khách, chị cứ tham quan tự nhiên.”

Lư g Thi Nhĩ gậ bsp;đầu, liếc m sp;quan sát m ột vòng. Ch nbsp;mới nhìn&nb ;qua mà c&oci rc; đã cảm thấy chuyến đi này không hề uổng công, bởi vì cô đã được tận mắt nhìn thấy “khu vực làm việc và sinh hoạt hòa quyện hoàn hảo” của một nam ca sĩ.

Tầng một&n ần như thôn bsp;suốt hoàn&nb ;toàn, diện  ích rất l nbsp;phòng bếp&n p;được thiết kế theo kiểu quầy bar, mọi thứ được bày biện khá ngẫu hứng. Trên tấm thảm trải sàn bên cạnh ghế sô pha đặt một cây đàn piano, trên sàn còn có vài loại nhạc cụ khá hiếm thấy.

Phía Tây còn có một khu vực được ngăn cách, bên trong giống như một phòng sách vậy, nhưng ngoài giá sách chất đầy ắp ra sách thì những nơi còn lại tràn ngập hơi thở của âm nhạc.

Chiếc bàn gỗ dài đặt ở giữa, trên đó bày đủ loại thiết bị soạn nhạc, phía trước  bàn là cửa sổ kính cong kéo dài lên tận trần nhà, giống như một góc nhà kính trồng hoa đón nắng, tầm nhìn rất thoáng đãng.

“Nh& grave; cậu có thiết kế độc đáo thật.” Lương Thi Nhĩ khen ngợi thật lòng.

Nghe v ậy, trong lò g Giang Tự Xu ecirc;n khá v ui vẻ, bỗng  ên cảm thấ sp;hai năm trước anh bắt nhà thiết kế làm theo ý tưởng của mình là hoàn toàn sáng suốt, “Cũng tạm được thôi.”

&ldqu o;Vậy cậu thường sáng tác nhạc ở đây à?”

“ Đa phần là sp;ở đây, n nbsp;cùng mọi&nb ;người tập dư ;hoặc tự luyện hát thì&nbs p;có phòng nhạc riêng ở chỗ khác, ở đó đầy đủ thiết bị âm thanh và nhạc cụ.” Giang Tự Xuyên nói, “Giờ chị có thể chụp ảnh, sau này tiện làm tư liệu.”

“Cậu không sợ bị lộ bí mật riêng tư gì chứ?”

“Th nbsp;bí mật  iêng tư g&igr ve; đó th&ig ave; đừng vẽ&nb  là được. uo; Giang Tự  yên nói  ;với vẻ không quan tâm.

Thái&n bsp;độ tùy  acute; của anh&nbs khiến Lương Thi& ;Nhĩ thoải m&aacu i hơn nhiều:  dquo;Được, vậy  rc;i chụp vài tấm ảnh nhé.”

C&oci rc; lấy máy bsp;ảnh ra chụp& ;vài tấm tr g căn phòng& bsp;vừa giống nh ave; kính tr ng hoa vừa giống phòng sách này.

Giang T ự Xuyên đ bsp;cách cô& nbsp;hai mét  chờ cô chụ sp;ảnh, thỉnh th  lại len l&ea te;n nhìn vào tủ kính phản chiếu bên cạnh, đưa tay chỉnh lại tóc.

Hôm&nb sp;nay anh khô ng ra ngoài,& nbsp;nhưng vì&nbs ;Lương Thi Nhĩ&nb đến nên đ& de; cố tình bsp;chỉnh trang lại mái tóc, giả vờ như vừa ở nhà vừa không hề xuề xòa.

Anh cảm thấy mình đủ ra vẻ rồi, nhưng vẫn không kiềm chế được.

Sau đ&oa  Lương Thi Nh nbsp;đã chụp&nb rất nhiều ảnh&  không gian&nb sp;tầng một. Nh p;Nhậm Kha nói lần trước, so với studio làm việc thật sự của bốn người họ thì ở đây gần gũi và dễ thấy được cá tính cùng lối sống của một ca sĩ chính hơn.

Cô cả bsp;thấy hình&nb ;tượng nhân  t trong đầu  grave;nh bỗng ch bsp;đã hoà  thiện hơn. “Trên lầu là gì vậy?” Lương Thi Nhĩ hài lòng cất máy ảnh, hỏi anh.

“Phòng  ngủ chính& sp;của tôi.&rdquo nbsp;Giang Tự Xuy& irc;n vừa nó  vừa bước  sp;phía cầu thang.

Nhưng Lươ nbsp;Thi Nhĩ lại& p;đứng yên   chỗ không&n p;nhúc nhíc h. Giang Tự Xuyên quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

“Ph& rave;ng ngủ ch&iac e;nh thì ch  là khô ng cần xem đ irc;u.” Lương&nbs Thi Nhĩ mỉm  i, “Cái này hơi riêng tư quá.”

Giang  Tự Xuyên&nb ;sững người, g p;như vô th nbsp;nói: “K hông sao, ch nbsp;có thể xem.”