Chương 33: Chương 33
Hai ngày sau, bệnh cảm của Lương Thi Nhĩ đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Hôm na nbsp;cô đang gồi vẽ thì sp;Ôn Diệp L gọi điện tới hỏi c& c; là định sp;tổ chức sinh nhật như thế nào.
Lương  hi Nhĩ suýt& bsp;quên bén g đi sinh nh nbsp;của mình,&n p;vừa được c&o nbsp;ấy nhắc nhở mới sực nhớ ra ‘sinh nhật tuổi ba mươi’ của mình là vào cuối tuần này.
“Kh&oc irc;ng định tổ chức thế nào cả, có gì vui đâu mà tổ chức.”
Ôn& sp;Diệp Lam nghe&n p;vậy thì l tức xụ m sp;“Sao lại ông có gì vui, đ&ac rc;y là tuổi ba mươi rực rỡ nhất. Không được, phải ăn mừng hoành tráng vào, cứ giao cho mình, mình sẽ chuẩn bị cho cậu.”
Lương&nb hi Nhĩ sợ nh nbsp;là mấy  uổi tiệc sinh&nb hật rầm rang&nbs nh đình, v&i rave; ngại Ôn Diệp Lam làm thật nên cô vội vàng nói: “Đừng đừng, tổ chức sinh nhật cũng được, nhưng chỉ cần ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi, đừng làm khoa trương quá.”
&ldqu o;Nhưng đây agrave; sinh nhật& sp;đầu tiên  a cột mốc b sp;mươi, năm nay& p;cậu còn gặp nhiều chuyện phiền lòng nữa, phải đi xả xui chứ.”
>Lương Thi Nhĩ&nb nghe cô ấy&n p;nói mà&nb sp;buồn cười: & ;Vậy mua cho igrave;nh một chiếc bánh kem to, ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Được thôi ~ nhất định sẽ mua cho cậu một chiếc bánh kem thật to.”
Đến ngày thứ Bảy, Lương Thi Nhĩ ở nhà trang điểm tỉ mỉ. Cô bỗng nhiên cảm thấy Ôn Di bsp;Lam nói c ũng không sai sinh nhật tu ba mươi ph bsp;rực rỡ ch&oa ;i mắt.
Khi cò bé cứ  ưởng ba mươi&nb ổi là đ&at e; già, nhưn khi thực s sp;đến ba mươi& tuổi rồi mới thấy, hóa ra thời điểm này cũng có thể bắt đầu một khởi đầu mới.
Ở tuổi ba mươi có một công việc có thể nuôi sống bản thân, có được sự tự do muốn đi đâ sp;thì đi, m ốn làm g&ig ve; thì l&agr ave;m. Không m uốn làm g&i ave; thì cũn có thể&nbs lớn tiếng nói với người khác rằng tôi không muốn làm chuyện đó.
Hai mư tuổi không& sp;thể muốn l&ag ;m gì th&igra ve; làm. Nhưng ba mươi tuổi thì có thể.
Cho nên cô phải ăn mừng hoành tráng vào.
Nơi ăn cơm được Ôn Diệp Lam giúp đặt trước, là một nhà hàng kiểu Lounge nằm trên t nbsp;cao nhất củ sp;một tòa o ốc nổi ti cửa sổ b sp;thủy tinh k&eac e;o dài từ trần nhà tới sàn có thể nhìn ngắm được toàn cảnh thành phố về đêm, rất có không khí lãng mạn.
Lúc L ng Thi Nhĩ đ Ôn Diệp&nbs Lam cũng đã bsp;đến. “Anh Yêu đâu?”
H&oci c;m qua Ôn&nbs p;Diệp Lam n&oacut i sẽ gọi th rc;m mấy người& bạn đến g&oacut bsp;vui, Lương Thi Nhĩ cũng đồng ý.
“Vừa&n p;rồi nói g đỗ xe... & rc;, hình nh tới luôn&nb ;rồi kìa?” bsp;Ôn Diệp m lắc lắc tay, nói với người sau lưng cô, “Bên này.”
Lươ Thi Nhĩ quay& bsp;đầu lại th p;Chương Nghiêu,& sp;không chỉ  ó anh ấy&nb ;mà còn có nhóm của Giang Tự Xuyên.
“Cậ ...gọi bọn họ đến à?”
“ Gọi bạn đại học đến thì mình sợ cậu lại nhớ tới. ” “Ôn Diệp Lam kịp thời
dừng lại ;nói: “Sợ& sp;bọn họ lại& ỏi đông h sp;tây khiến  ậu phiền l&ograv , chi bằng gọi nhóm A Xuyên đến chơi, đúng không?”
Nếu như không có chuyện Giang Tự Xuyên tỏ tình, vậy thì gọi mấy người họ đến dự sinh&nbs t quả thật nbsp;hơn gọi bạ p;đại học đế bởi vì c&oa te; rất nhiều&nb ạn đại học có quen biết Quý Bạc Thần, cô cũng không muốn hôm nay lại nhớ đến Quý Bạc Thần.
Nhưng mà...
Lương Thi Nhĩ nhìn Giang Tự Xuyên.
< p>Thôi bỏ đi....Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ cô còn không đỡ nổi một cậu nhóc
sao?
S au khi ổn định chỗ ngồi, mọi người nhao nhao tặng quà sinh nhật cho cô.
Cuối c& rave;ng Giang Tự&n p;Xuyên cũng ưa cho cô&nbs ;một cái t& cute;i nhỏ tinh&nb ;xảo: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn anh, “Cám ơn nhé.”
&ldqu o;Không cần m ơn, chị c bsp;đi.” Giang&nbs ;Tự Xuyên th cô khôn g nhận thì& sp;khẽ nói, “Quà người khác chị đều nhận, chẳng lẽ quà của tôi chị lại không nhận?”
Tì cờ là  nh lại ngồi  circ;n cạnh c&ocir , âm lượng& p;nói chuyện&nbs không lớn, m người đang bận rộn gọi món nên cũng không nghe được lời anh nói.
Nhưng Lương Thi Nhĩ thì nghe rõ, cô trừng mắt nhìn anh, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Giang Tự Xuyên l&a ave;m như khô g thấy, lười&nb ếng nói: &l uo;Chị, đừng ph c;n biệt đối xử mà.”
Lươn nbsp;Thi Nhĩ sợ&n ;anh lại nó nbsp;ra mấy lời& ;linh tinh gì đó bị&nbs gười khác e thấy, bèn duỗi tay nhận lấy món quà: “. ”
Kh óe miệng Giang Tự Xuyên khẽ cong lên, hài lòng tựa lưng vào ghế.
Qua một&nb úc, sau khi&n bsp;đồ ăn đ&ati nbsp;được mang l rc;n, Ôn Diệ nbsp;Lam bảo nh&ac c;n viên phục vụ đẩy bánh sinh nhật cô ấy đã đặt trước ra, đốt nến rồi chúc mừng sinh nhật Lương Thi Nhĩ. Tiếp theo, mọi người vừa ăn uống vừa chơi một số trò chơi đơn giản.
Thật ra&n đã lâu  lắm rồi Lương& hi Nhĩ không& bsp;được vui v ;như vậy, cô bsp;cũng không suy nghĩ gì nhiều, cứ thoải mái ăn uống chơi đùa cùng bạn bè.
Cô  ;cảm thấy rất& ui, mãi cho&n bsp;đến hơn mư p;một giờ khuya& ;mới lưu luyến& không rời chuẩn bị tan cuộc.
Tối nay&n mọi người đề ống rượu n&ecir bsp;không có ai lái xe, bắt đầu&nbs grave;m người l&a te;i hộ.
Ôn Di bsp;Lam sợ tối&n nay Lương Thi  hĩ ở một m ve;nh sẽ cảm&nbs ấy cô đơn, p;bèn nói là  ;muốn cùng ocirc; về nh&agrav , hai người chung một ch c chăn, có&n sp;thể tám chuyện đến khi bình minh ló dạng.
“Hai đứa em là con gái, trên đường phải chú ý an toàn.” Chương Nghiêu nói.
Giang Tự Xuyên nhìn hai cô gái đang tựa vào nhau, nói với Chương Nghiêu: “Nhà tô ;i với nhà& sp;cô ấy c&a ute;ch nhau cũng&nb p;khá gần, y là để&nb tôi đi c&ugra e;ng xe với bọn họ, đưa bọn họ về trước.”
Chươn p;Nghiêu: “C& aacute;i này được nè, nbsp;phải tận m sp;nhìn thấy&nbs hai cô ấy&nb ;về tới nhà nhé.”
  ;
“Tôi biết rồi.”  ng Tự Xuyên& sp;nói với đồng đội  bsp;mình, “V ậy các cậ sp;đi trước đi.”
Nhậm và Quý ; Tiểu Xương&nbs atilde; uống say,& sp;vui tươi hớn& ;hở nói kh& irc;ng thành vấn đề, Tạ Thanh Hãn thì nhìn anh vài lần, ý vị sâu xa vỗ vỗ vai anh, dẫn hai đồng đội đi trước.
Giang T p;Xuyên gọi ười lái h sp;xe Lương Thi&nb ;Nhĩ, anh ngồi&nb vào ghế ph nbsp;hai cô gái ngồi phía sau.
Dọc theo đường đi, hai người ngồi ghế sau vẫn đang líu ríu nói không ngừng.
Giang Tự p;Xuyên nghe h ai người nó nbsp;chuyện, trong  ắt cũng chan  ứa ý cười, quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ hỏi: “Chị khát không? Uống chút nước đi.”
Lương Thi Nhĩ khựng lại, nhìn người phía trước: “. Cũng  không khát lắm.”
“T&o rc;i khát t&o circ;i khát, sao cậu khôn nbsp;bảo tôi  ống nước đi!&r nbsp;Ôn Diệp  am thò đầu tới cướp lấy chai nước khoáng trong tay anh.
Giang Tự Xuyên nở nụ cười: “Đang định hỏi chị đây.”
&ldqu ;Chậc, sao đột nhiên cậu lại chu đáo thế? Quả nhiên đã trưởng thành rồi.” Ôn Diệp Lam quay sang nói với Lương Thi Nhĩ, “Cậu không biết đâu, thằng nhóc này hồi bé đáng ghét lắm, có một lần mình với mấy cô gái khác đến nhà cậu ấy dự tiệc sinh&nbs ật của anh cậu ấy, k& c;u cậu ấy nbsp;bọn mình&nb ;đi tham quan,  thế mà cậu ấy chẳng thèm để ý. Còn nữa, lúc ấy có một em gái rất thích cậu ấy, tới tặng quà ch nbsp;cậu ấy, nh bsp;còn chưa  kịp nói g&i ave; thì cậ nbsp;ấy đã  ét quà  ;lại, bảo là cậu ấy không thích. Chậc, làm người ta khóc nấc lên.”
&ldquo ;Chuyện từ khi nào rồi chị còn lấy ra kể nữa.” Giang Tự Xuyên nói.
Ôn&nbs p;Diệp Lam: &ldquo hì để so&n ;sánh với h n tại, chứng&nbs nh cậu đã& p;trưởng thành thôi mà?”
&ldquo ;Chuyện này  ó liên quan gì đế bsp;việc trưởng  grave;nh hay kh&ocir c;ng trưởng th&ag e;nh. Giữ khoảng cách với con gái không phải là chuyện nên làm sao?”
“Đư nbsp;được được,&n nbsp;bây giờ  ậu cũng giữ&nbs ảng cách v nbsp;chúng tô ;i đi, xuống xe liền cho tôi.”
&ldquo ;Bây giờ t&o rc;i không mu n nữa.” Gian nbsp;Tự Xuyên&nbs nhìn Lương i Nhĩ, nhàn nhạt nói, “Cũng chẳng phải với ai cũng giữ khoảng cách.”
Lư g Thi Nhĩ cứng nhắc đối diện với ánh mắt của anh: “. ”
&O circ;n Diệp Lam không chú ý tới bầu không khí kỳ lạ của hai người bên cạnh, tự nói một m&i ave;nh: “Coi n hư cậu có& p;chút lương&nbs tâm, còn&nbs p;nói chuyện&nbs đàng hoàng nbsp;với các chị.”
Không lâu sau, xe chạy đến khu chung cư.
Sau&nb p;khi ba người&nb xuống xe, Giang&nb ;Tự Xuyên gi acute;p xách một đống t&uacu nbsp;quà sinh nhật đi ở phía trước, Ôn Diệp Lam và Lương Thi Nhĩ khoác tay nhau đi phía sau.
Ba người cười cười nói nói bước ra khỏi thang máy.
Giang Tự Xuyên đi trước, cũng là người đầu tiên bước ra ngoài. Thế nên khi Quý Bạc Th nbsp;nghe thấy ti động quay nbsp;lại, anh ta&n p;cũng nhìn hấy Giang Tự Xuyên đầu tiên.
Khoảnh&nbs khắc nhìn t y anh, trái&n bsp;tim anh ta chợt thắt lại, bị một nỗi&nbs nbsp;đớn khó tả bao trùm.
Một giây sau, anh ta lại thấy Lương Thi Nhĩ bước ra từ sau lưng Giang Tự Xuyên. Vốn d nbsp;cô đang ười đùa v bsp;vẻ với ngư p;bên cạnh, ưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, sắc mặt của cô lập tức lạnh xuống. Sự thay đổi trong nháy mắt đó còn khiến anh ta thấy khó chịu hơn việc bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác.
Ba ng ời vừa bước&n nbsp;khỏi thang m& cute;y cũng nh&igra e;n thấy anh , Ôn Diệp&nb ;Lam trợn tròn mắt, bỗng chốc muốn bùng nổ.
Lương Thi Nhĩ lập tức giữ cô ấy lại: “Để mình.”
&Oci rc;n Diệp Lam  rừng Quý B nbsp;Thần, hừ l bsp;một tiếng r sp;quay ngoắt đ sp;đi, mắt không thấy thì tâm không phiền!
Giang Tự p;Xuyên thấy  ậy cũng lui nbsp;phía sau  ;một bước, đ ại không gia nbsp;cho Lương Thi Nhĩ.
Lương Thi Nhĩ hít nhẹ một hơi, đi tới trước mặt Quý Bạc Thần.
“Quý nbsp;Bạc Thần, t rc;i đã n&oa ute;i rồi, ch&uacu ;ng ta không&n bsp;nên gặp i nữa, sao an nbsp;lại —— ”
Quý Bạc Thần lấy&n iếc bánh ke nbsp;từ bên nh sang: “Anh& nbsp;chỉ tới ch& te;c em sinh nhật vui vẻ thôi.”
Lươ Thi Nhĩ rũ&n p;mắt nhìn,  ánh kem trong hộp có&nbs màu vàng&nb sp;sáng, chắc&nb ;là vị hạt dẻ. Anh ta biết cô thích ăn bánh kem của cửa hàng này nhất, trong suốt những năm bọn họ còn ở bên nhau, cứ đến sinh nhật cô là hai người lại cùng nhau ăn mừng.
“Cảm&nbs , nhưng hôm&n sp;nay tôi đ& tilde; ăn rồi,&nb ăn không v&ag ave;o nữa.” Quý Bạc Thần cụp mắt: “Được...”
< dquo;Tôi muốn vào nhà ngủ, có thể tránh đường được không?”&ldq uo;Ừm... Nhưng Thi Nhĩ, anh cũng có lời muốn nói với em. Những lời em nói hôm đó anh đều hiểu được, anh biết anh đã làm tổn thương trái tim em, cũng hiểu lúc đ cute; em biết  huyện của Vu&nbs a Gia đã&nbs ;buồn đến như p;nào... Cho nên,
cho nên anh&nb sp;muốn nói  ho em biết, e nbsp;cũng có  thể trả th&ugrav bsp;anh như vậy,& p;em cũng có thể đối xử với anh như vậy.”
Ấn g Lương Thi N khẽ giật g vừa khó&nb ;hiểu lại thấy hoang đường nh&i e;n anh ta: “Anh nói gì cơ?”
Quý Bạc Thần như sắp phát điên, anh ta không biết mình phải làm thế nào mới khiến cô tho mái hơn&nbs ;một chút r từ từ tha& ;thứ cho anh , anh ta c&ugra ve;ng đường rồi.
Anh ta eacute;o cổ tay&nb ;cô, khóe&nb sp;mắt đỏ hoe:& “Nếu bây&nb ;giờ em cảm  y hứng thú& sp;với cậu thanh niên này thì em cứ ở bên cậu ta đi, anh không quan tâm hai người sẽ làm gì, bất kể là hôn môi hay ôm ấp... Dù em có lên giường với cậu ta thì anh cũng coi như không nhìn thấy, được không?”
&ldq uo;Con mẹ nó anh nói  ;gì vậy?!” bsp;Giang Tự Xuy&e rc;n quay phắt&nbs đầu lại, bướ ới nắm chặt lấy cổ áo Quý Bạc Thần, “Anh nói năng cẩn thận cái miệng cho tôi!”
Qu&yac ute; Bạc Thần&nb ị đẩy mạnh&nb rave;o tường, l bsp;lùng liếc&nb ;nhìn anh: &l dquo;Tôi khôn g nói chuyện với cậu, cút xa một chút.”
Gian g Tự Xuyên&n p;tức đến bật ười: “Ở b c;n người kh&aacu c là vì ; trả thù&n p;anh? Bớt d&aacut t vàng lên mặt mình đi.”
“Chuy của chúng& sp;tôi không& nbsp;đến lượt sp;xía vào! Giang Tự Xuy circ;n, trước đ& c;y tôi đã gặp cậu rồi, khi đó cậu đã có ý đồ với vợ tôi rồi đúng không? Cậu có biết sĩ diện là gì không?”
Gian g Tự Xuyên lạnh lùng nói: “Đúng đấy, tôi thích cô ấy từ lâu rồi, sự tốt đẹp của cô ấy& ;khiến người ta ;vừa gặp đ&atil bsp;khó lòn g quên đượ bsp;Bây giờ ocirc;i muốn đến gần cô ấy& ;hơn, còn qu n tâm sĩ  diện làm c& cute;i quái g ì nữa? Ch sp;có loại ười như anh mới có được rồi mà không biết thỏa mãn thôi.”
Qu&ya cute; Bạc Thần sửng sốt, cứ như thể dây thần kinh yếu ớt nào đó vừa bị đả kích.
Anh ta bẻ gãy&nbs tôn nghiêm&nb sp;của mình  ể nói với p;Lương Thi Nhĩ&n ;như vậy là bsp;một chuyện, nhưng khi sp;thật sự x&aac c nhận người&nb agrave;n ông n ày đã  mơ ước vợ  ave;nh từ lâu thì lại là một chuyện khác.
Lửa giận bốc lên, anh ta đấm một quyền vào mặt Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên cũ nbsp;không phải&n p;dạng vừa, bấ ;ngờ bị đấm&n một quyền grave; lập tức trở tay đánh trở lại. Nhất thời, hai người đàn ông cứ thế đánh qua đánh lại trên hành lang.
Ôn Diệp Lam nhìn mà ngẩn cả người, cô ấy vừa nghe được chuyện gì thế này? Quý Bạc Th nbsp;đang nói&nbs ;xàm xí&nbs p;gì thế? R thằng nhóc bsp;Giang Tự Xuy&e rc;n này lại đang làm loạn cái gì vậy??
Lương Thi Nhĩ bước tới ngăn cản, nhưng cô căn bản không thể chen vào giữa hai người đ&agra ông cao lớn, cũng kh&ocir g kéo nổi&n p;bọn họ, vội& àng quay đ nbsp;nói với Ôn Diệp Lam: “Giúp một tay nào!”
  ;
Ôn Diệp Lam ‘à’ một tiếng, như vừa tỉnh mộng, lúc này mới bước tới giúp đỡ.
Nhưng mà sức của hai cô gái cộng lại cũng không thể nào ngăn được bọn họ, với lại Giang&nb ự Xuyên v&ag ve; Quý Bạc bsp;Thần cũng r sp;ăn ý, hai nbsp;người đán sp;trả đối phương nhưng đồng thời tránh không làm người khác bị thương.
Cuối c& ve;ng, Giang Tự&nb ;Xuyên kéo&n bsp;Quý Bạc  hần ra hành bsp;lang, cửa ch&i ute;nh đập rầm một tiếng, ngăn cách Lương Thi Nhĩ và Ôn Diệp Lam.
“Giang T ự Xuyên! Đ nbsp;đánh nữa!& uo; “Quý Bạc Thần!!!”
Kh&ocir ng biết cửa  nbsp;cái gì chặn lại m ave; Lương Thi&nbs Nhĩ và &Ocir ;n Diệp Lam bsp;phía sau cửa dù có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
Không&nb òn ai ngăn&n sp;cản, Giang Tự p;Xuyên và&n bsp;Quý Bạc  hần cứ thế&nbs acute;t hết lửa giận lên người đối phương, đấm cú nào đáng cú đó.
Quý&n sp;Bạc Thần: &ld Cậu cho rằng&nbs i người có sp;thể đi đượ bao lâu? Cậu bsp;cho rằng cậu có thể ở bên cạnh cô ấy mãi sao!?”
Giang Tự Xuyên: &l uo;Cho dù kh& ocirc;ng được ba sp;lâu thì&n bsp;cũng đỡ hơn ;anh, anh vĩnh viễn không còn cơ hội đó nữa!”
“T&o rc;i với cô& sp;ấy đã sp;bên nhau m ời năm, là bsp;sao cậu biết p;không có&n bsp;cơ hội? Cậu hơn tôi được cái gì!?”
&ldqu o;Mười năm thì thế nào, cuộc đời còn có mấy lần mười năm, cứ thử xem.”
“C&oci rc; ấy không bsp;thích loại&n p;người như cậ ;đâu, cho d&u rave; có ở& sp;bên cậu t igrave; cũng chỉ& p;vì muốn quên đi ký ức với tôi thôi!”
&ldqu o;Tôi nói rồi, bớt dát vàng lên mặt mình đi!”
“Cậu sp;cứ thử xem,&n cậu thử xem  có thể&nbs đắc ý đư sp;bao lâu!” Quý Bạc Thần đẩy đối phương tới góc lan can cầu thang.
Lúc n ày sau cửa& sp;hình như ại có ngư bsp;khác đến,&n ;thùng rác& nbsp;chèn cửa&nb ;bị người bên trong dùng sức đập mạnh mấy cái, văng ra ngoài.
Giang  ;Tự Xuyên l lùng nh&igra ve;n Quý Bạ nbsp;Thần, cũng l qua vai anh&nb sp;ta nhìn thấy tình huống bên kia cửa.
Đuôi circ;ng mày a nh khẽ nhướng&n ên, đột nhi irc;n buông l ng bàn tay&nb sp;đang nắm cổ áo anh ta ra.
Lương Thi Nhĩ và Ôn Diệp Lam đẩy mãi không mở được cửa, cuối cùng phải nhờ nhân vi& irc;n bảo vệ&nbs i, khó khăn& bsp;lắm mới mở được từ b&ecir sp;trong. Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, cô đã nghe thấy một tiếng động nặng nề.
Cô lậ sp;tức vọt tới đầu cầu thang,& nhìn thấy Q yacute; Bạc Thần p;đứng bên , còn Giang Tự Xuyên thì ngã xuống cầu thang.
Tim& nbsp;cô đập  ình thịch, ấc chân mu bsp;lao xuống như nbsp;lại bị Qu&y e; Bạc Thần nắm chặt cổ tay: “Thi Nhĩ!”
“Bu&o irc;ng ra!”
Lương i Nhĩ chạy x g vài bước bsp;ngồi xổm b&e ;n cạnh Giang  ự Xuyên, thử kéo người dậy: “Giang Tự Xuyên, không sao chứ?”
Giang Tự Xuyên bị đau, sắc mặt hơi trắng bệch: “...Đau quá.”
Lương Thi Nhĩ thấy mặt mũi anh bầm dập hết cả, chân dường như cũng bị thương, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô ngẩng đầu nhìn Quý Bạc Thần cũng mặt mũi bầm&nbs đứng trên& p;cầu thang, mắn bsp;“Thần kinh&nb ;à! Hai ngư bị điên hết rồi đúng không? Mấy tuổi rồi!?”
Quý Bạc Thần căm tức nhìn Giang Tự Xuyên: “Là cậu ta cố ý ngã!”
Lươ Thi Nhĩ kh&oc rc;ng thể tưởng ;tượng nổi: &ld ồi mặt cũng&nbs nbsp;ý ngã& nbsp;thành ra  ;thế này luôn đúng không?!”
Tim Quý Bạc&nb ;Thần phát u, vừa giận  ấm ức: &ld Anh cũng bị ta đánh&nbs ;ra nông nỗi này còn gì.”
Nhưng sau khi nói xong, anh ta phát hiện cô không hề quan tâm đến mình.
Người vợ trước đây hết mực yêu thương và quan tâm anh ta, giờ đây chẳng buồn liếc nh&igr n anh ta lấy& sp;một cái,  hẳng mảy may&nbs an tâm đến& p;việc anh ta  ó bị thương hay không.
Lương&nbs Thi Nhĩ quả t không rảnh bsp;đi quan tâ m anh ta, vừa bsp;rồi người r p;tay đánh trước là anh ta, đánh người ta thành ra thế này cũng là anh ta.
Cô c&oacu te; chút số nbsp;ruột nhìn&n p;Giang Tự Xuy&eci ;n: “Để t&o c;i gọi xe c nbsp;thương tới.” “Chị, chân tôi đau quá...”
&ld quo;Cậu đừng c ;động lộn xộn ; “Được...”
< dquo;Cậu bớt gi p;vờ đi!” Q acute; Bạc Thần& ;tức không c u nổi, muốn  xuống đánh tiếp, nhưng bị hai bảo vệ giữ chặt.“Anh đừng làm bậy nữa! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi!”