Chương 34: Chương 34
Nửa tiếng sau, ở bệnh viện.
&ld o;Xin hỏi Qu&yacut Bạc Thần nbsp;nằm ở đ&ac ạ?... Là&n p;người vừa đ p;đưa tới đ&aci nbsp;do đánh nhau.”
“Qu&y acute; Bạc Thần& ;đúng không đang bôi&nbs ;thuốc ở bê bsp;kia.” “Được, cám ơn.”
Sau khi nbsp;được y t&aa ; chỉ phương&nbs ớng, Quý Đ rave;nh Dương ch bsp;bước nhỏ sa sp;bên đó. Chẳng mấy chốc cậu ấy đã nhìn thấy Quý Bạc Thần ngồi trên giường bệnh, đang được bác sĩ bôi thuốc. Hai má anh ta sưng đỏ, bên miệng có vết máu, nửa thân trên đã cởi áo cũng đầy những vết ửng đỏ sau khi bôi thuốc.
“Anh, anh không sao chứ?” Quý Đình Dương kích động đi tới bên cạnh anh ta.
Quý Bạ nbsp;Thần nhìn&n p;thấy cậu ấy& hì cũng kh&o irc;ng có ph n ứng gì&nb ;nhiều, ánh  ắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm về một hướng khác.
Quý& nbsp;Đình Dương sp;nhìn theo hướng của anh&n a, lúc n&agra ve;y mới phá hiện Lương Thi Nhĩ đang ở cách đó không xa. Bên cạnh cô còn có một người thanh niên thoạt nhìn cũng vừa trải qua “ẩu đả”, có điều chân của người thanh niên kia hình như nghiêm trọng hơn, đang bó thạch cao.
“Chị dâu.”
Lương Thi Nhĩ nghe thấy tiếng quay đầu lại: “Em tới rồi à?”
Qu&yacu te; Đình Dư g đi tới, s sp;dĩ cậu ấy&nb n đây l&agrav ; vì được p;Lương Thi Nhĩ&n ;gọi điện thông báo. Còn về phần tại sao không gọi cho bố mẹ cậu ấy, thì nhìn tình hình cũng hiểu được, người già trông thấy chắc sẽ sợ chết khiếp.
“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Lương Thi Nhĩ nói: “Không sao, là hai người họ đánh nhau.”
Quý& nbsp;Đình Dương sp;nhìn người&n ;thanh niên tr ên giường b , tuy rằng kh ocirc;n mặt người này g bầm dập n bsp;anh trai cậu&n p;ấy, nhưng kh&oc ;ng khó để sp;nhận ra đây là anh chàng đẹp trai.
“Đã& bsp;xảy ra chuyện gì vậy...”
Lương& ;Thi Nhĩ nói “Một ch&uac e;t hiểu lầm&nbs ôi. Đình&nb p;Dương, em chăm& p;sóc anh em đi.”
“V&aci c;ng.”
Hai người tiếp tục bôi thuốc, bên Quý Bạc Thần kết thúc trước.
Về cơ& ản anh ta ch bsp;bị thương ng rave;i da, khô ng có vấn&n p;đề gì l nbsp;nhưng anh ta vẫn lấy cớ tức ngực váng đầu để nhập viện. Còn Giang Tự Xuyên bị thương ở chân thì không thể không nằm viện.
Quý igrave;nh Dương: & quo;Để em đẩy& nh vào ph&ogr ave;ng bệnh trư dquo; “Đẩy anh đến chỗ chị dâu em đi.”
Qu& yacute; Bạc Thần p;thấy cậu ấy& hông chịu đ bsp;thì thẳng&nb ;thừng đứng d ;khỏi xe lăn, khập khiễng đi đến bên cạnh Lương Thi Nhĩ.
“Này, nbsp;anh...”
Lươ Thi Nhĩ nghe& bsp;tiếng quay đ bsp;lại, nhìn&nb ;thấy Quý B Thần đi t bsp;cô nghiêng người chặn anh ta lại: “Anh làm gì vậy?”
Thấy&nbs ocirc; cảnh gi&aac e;c nhìn m&ig rave;nh, dáng  ;vẻ bảo vệ&nbs cute; chắc l&agrav sợ anh ta&nb ;lại tổn thương người phía sau cô. Quý Bạc Thần cảm thấy giờ khắc này trái tim còn đau hơn vết thương ngoài da gấp trăm ngàn lần, anh ta thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh không muốn làm gì cả.”
Lương Thi Nhĩ yên lặng nhìn anh ta vài giây: “Anh nói đi.”
“Anh&n sp;muốn ra ngo&agr e;i nói chuy n.” Quý  ;Bạc Thần n&oacu , “Anh kh&ocir c;ng muốn nói chuyện trước mặt người này.”
Lươ Thi Nhĩ biế bsp;người này&n ;khó chơi, b c mình muốn bsp;chết: “Đư p;được được, đi ra ngoài nói.”
&ldqu o;Lương Thi Nhĩ!& uo; Vừa đi một bước,  g Tự Xuyên&n p;nằm trên g ờng bệnh chợt vươn tay giữ chặt cổ tay cô.
Lương Thi Nhĩ quay đầu, ý bảo anh buông ra: “Tôi ra ngoài nói mấy câu thôi.”
Giang Tự Xuyên&nb ;lạnh lùng ìn Quý  ;Bạc Thần, nhưn p;khi nhìn sa ng Lương Thi Nhĩ, ánh mắt anh lại trở nên dịu dàng: “Vậy lát nữa chị sẽ quay lại chứ?”
Anh đi tổ chức sinh nhật cho cô rồi đột nhiên bị đánh ra nông nỗi này, Lương Thi Nhĩ cảm y mình n&ecir c;n có ch&uac ute;t trách n hiệm, ít nh cũng phải c nbsp;anh xử l&yacu ; xong vết thương về phòng bệnh nghỉ ngơi rồi mới tính tiếp, bèn đáp: “Tôi sẽ quay lại.”
Giang  ự Xuyên nghe bsp;vậy có út yên tâm: “Vậy&n p;chị nhanh l&ecir n nhé, t&ocir c;i ở đây chờ chị.”
Lương Thi Nhĩ: “Cậu lo bôi thuốc trước đi.”
Nói&n sp;xong cô c bước rời bsp;Quý Bạc  hần thì đe bsp;mặt đi theo&n ;phía sau c&o circ;, cùng nhau ra ngoài.
Khu v ực hộ lý& ;thoáng cái chỉ còn&nb ;lại hai người& nhà là  ;Ôn Diệp Lam bsp;và Quý Đình Dương.
Đợi b&a ;c sĩ xử l&y te; xong chân& nbsp;của Giang T sp;Xuyên rồi  ời đi, Ôn&n ;Diệp Lam mới duỗi chân đạp lên giường bệnh tạm thời mà Giang Tự Xuyên đang nằm.
“Bây giờ có ai cho tôi một lời giải thích không?”
&nbs p;
Giang Tự yên nhìn&nbs p;cô ấy, bi nbsp;cô ấy tilde; nhịn từ&n nãy đến gi bsp;rồi: “Giống p;như chị thấy.”
“Gi g như tôi&nbs ;thấy?” Trê bsp;mặt Ôn D p Lam hiện l& irc;n đầy dấu&n hấm hỏi, đ&egra bsp;thấp giọng nói, “Giang Tự Xuyên! Cậu nghiêm túc đấy à?!”
Giang Tự Xuyên: “Tôi thích cô ấy.”
“Sao& sp;tôi không& nbsp;nhìn ra nhỉ? Cậu nổi&n n chó n&agrav e;y từ khi n& rave;o vậy?” “Ngày gặp mặt.”
“Ng& rave;y nào?”
&ldqu o;Ngày chị giới thiệu cho bọn tôi làm quen, ở quán lẩu khu Bắc.”
Ôn Diệp Lam trợn tròn hai mắt, cô ấy vẫn luôn cho rằng Giang Tự Xuyên là kiểu thanh ni&ecir n cứng đầu,&nbs biết chơi n chứ không&n p;hứng thú i con gái, dây thần kinh tình cảm vẫn chưa phát triển hoàn toàn.
Ai d&e grave; đâu! A h lại đi the bsp;lộ tuyến &ls tình yêu&nbs p;sét đánh rsquo; này! Ôn Diệp Lam: “Khi đó cô ấy vẫn chưa có ý định ly hôn....”
Gia ng Tự Xuyên: bsp;“Lúc đ& acute; tôi cũ g không t&iacu te;nh làm g&i grave; cả.” “...”
&ldquo ;Không được sao?”
Ôn Diệp Lam thán phục: “Được... cậu....”
Qu&yacu ; Đình Dương ngồi ở một bên, không biết hai người đối diện đang nói gì. Nhưng cậu ấy&nb oacute; thể cảm& ;nhận được m anh chàng đ trai như vậ bsp;mà lại đi đánh nhau với anh trai mình, thì lý do chỉ có thể là —— vì chuyện tình cảm.
Cậu ấy thở dài một hơi.
Cậu ấy&nb ết người như&n ị dâu ắt&n hẳn sẽ được& nhiều người&nb ecirc;u thích,&nbs p;quả nhiên vừa ly hôn là người theo đuổi liền.....
Cũng tại anh trai cậu ấy!
Anh trai vì cô gái kia mà làm chị dâu giận bỏ đi, đúng là đồ ngốc!
-
Bê nbsp;kia, Quý  ;Bạc Thần v&agra nbsp;Lương Thi Nh bsp;đã đi t con đường nbsp;bên ngoà ;i phòng cấp cứu. Ở đây buổi tối không có người, đèn đường đứng im lìm, nhu hòa mà yên tĩnh.
“Xin lỗi, hôm nay là sinh nhật của em, vốn nên làm cho em vui vẻ.”
“Đ&a de; rạng sáng rồi, sinh nhật của tôi cũng qua rồi.” Lương Thi Nhĩ nhìn vết thương trên t anh ta, cảm bsp;thấy bất l p;mệt mỏi, &ldqu h cùng Đ&igr ve;nh Dương quay
về ph&o ave;ng bệnh đi,&n ;với tình t ng hiện tại  anh, chúng&n bsp;ta cũng kh&ocir ;ng có g&igra ve; để nói nữa.”
Quý bsp;Bạc Thần k&e e;o ống tay & cute;o cô, th p giọng nói nbsp;“Hôm nay anh không&nbs p;đẩy cậu ta, là cậu ta tự ngã xuống.”
Rõ nbsp;ràng đ&atild ; là người sp;trưởng thành sp;nhưng giờ kh sp;này lại ống như một&nbs ếu niên quật cường đáng thương, lôi kéo cô tìm kiếm một sự đối đãi công bằng.
Lương Thi Nhĩ nói: “Chuyện này không quan trọng.”
“C yện này r bsp;quan trọng! Em bsp;không thể&nbs vì vậy m&ag ve; thiên vị bsp;cậu ta đượ p;Hơn nữa, Thi Nhĩ, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Cậu ta có thể đối xử thật lòng với em được bao nhiêu phần?”
“&Y ute; anh là còn trẻ tuổi thì không thật lòng?” Lương Thi Nhĩ chần chờ giây lát, “Anh dựa v&a ave;o đâu m&a rave; kết luận&n như vậy? Là bsp;Vu Gia Gia sao? Tôi nhớ bsp;hình như cô ta cũng mới hai mươi ba tuổi thì phải. Nhưng mà không thật lòng thì không thể thử xem sao à? Không phải anh cũng đã thử đó sao?”
Khóe mắt Quý Bạc Thần khẽ run: “Vậy là, em thật sự muốn thử với cậu ta?”
Lương i Nhĩ không&n sp;muốn trả lờ ;vấn đề n&agrav nbsp;cô cảm ấy mình cũ nbsp;không cần phải giải thích.
Nếu anh ta đã hiểu lầm... vậy thì cứ hiểu lầm đi.
“Được,&nb h hiểu rồi...&rd Quý Bạc&nb ;Thần khàn ọng nói, &l uo;Lúc trước&nb anh cũng đã nói, chỉ cần em cảm thấy nguôi giận, em muốn thế nào cũng được.”
“ circ;ng có g& igrave; mà ng uôi giận c bsp;Cho dù t& ocirc;i có th ật sự ở b ;n ai đi nữa sp;thì cũng không phải vì trả thù anh. Bên ngoài lạnh quá, tôi vào trong trước đây.”
Lươ nbsp;Thi Nhĩ cũng& sp;không quay đầu lại, sau&nb i trở lại p rave;ng hộ l&yacut , cô gọi&nbs Quý Đình Dương: “Anh em đang ở bên ngoài, đưa anh ta vào phòng bệnh đi.”
“Chị dâu, vậy chị thì sao?”
“B&eci rc;n này ch nbsp;còn có bạn, chuyện&nbs a anh ta em&nbs p;tự xử lý sp;đi.” “Ồ...”
Lư Thi Nhĩ kh&oc rc;ng quan tâm đến cậu p;nữa, đi tới&n hỗ Giang Tự  ên. Ôn Diệp Lam vẫn đang ngồi bên cạnh, thấy cô tới thì đứng lên hỏi: “Giải quyết xong chưa?”
“Cũ tạm ổn r quo; Lương Thi&nbs Nhĩ nhìn san Giang Tự Xuy circ;n, “Phò ng bệnh của cậu ấy ở đâu? Đã sắp xếp xong chưa?”
“Đ& ilde; sắp xếp xong rồi. Nhưng cậu ấy một hai muốn chờ cậu về mới chịu đi.”
Lương  i Nhĩ liếc n grave;n Giang Tự&n p;Xuyên, đối&nbs hương dời tầm& ắt, buồn bực nói: “Người tôi rất đau.”
< >Lương Thi Nhĩ&nb bực bội nó nbsp;“Ai bảo  ậu đánh nh nbsp;với anh ta,&n p;cậu không u thì ai đau.”
Giang ự Xuyên: &ld o;Anh ta nói& nbsp;tôi và& nbsp;chị như vậ sp;nhưng tôi à chị vẫn p;chưa có gì...”
&ldq uo;Câm miệng!&nbs Cậu mau nghỉ&nbs ơi cho khỏe đừng nói& p;nữa.” “...”
Lương Thi Nhĩ nhìn Ôn Diệp Lam: “Có nên báo cho người nhà cậu ấy không?”
&ldq uo;Mình cũng  muốn báo, n ng nhìn t&igr ave;nh trạng hiệ sp;tại của cậu ấy thì m&ig ve;nh lại không dám nói.” Ôn Diệp Lam ngẫm nghĩ rồi nói, “Buổi tối gọi hộ lý đỡ đi, mấy ngày tới chúng ta thay phiên nhau đến thăm cậu ấy, tạm thời không báo cho người nhà cậu ấy biết.”
Lương&n Thi Nhĩ ngẫm  i cũng đúng nbsp;nếu gọi ng bsp;nhà anh ến thì th bsp;sự không biết phải giải thích thế nào cho phải.
“Được. ;
Hôm sau&nbs p;là Chủ nh , Lương Thi N sau khi rời& sp;giường thì&n ;đi mua chút nbsp;trái cây, lái xe đến bệnh viện.
Giang Tự& ;Xuyên ở ph& rave;ng VIP, bữa&n p;sáng đã& bsp;được người&nbs bệnh viện nbsp;tới. Lúc Lương Thi Nhĩ đến, anh cũng vừa dùng bữa xong, đang ngồi dựa vào giường bệnh chơi điện thoại.
Thấy cô đi vào, anh tiện tay đặt di động sang bên cạnh: “Chị tới rồi.”
Lương&nb hi Nhĩ đi t bsp;bên giường,& p;đặt trái  acirc;y xuống: &ld o;Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Giang Tự Xuyên đương nhiên sẽ không với cô những lời như ‘vẫn ổn’ hay ‘khỏe rồi&rsquo sp;các kiểu,&nbs lúc này&nbs p;anh chỉ muốn&n giả vờ đá bsp;thương một t ute; để giữ&nbs circ; ở lại lâu hơn.
“Vẫn còn đau lắm.”
Lương&nb hi Nhĩ liếc nhìn anh,&nb sp;hơi muốn mắn p;cho anh một  rận, nhưng vẫn nhịn xuống: “Cậu ăn sáng rồi chứ?”
“Ừ dquo;
“Vậy acirc;y giờ cậu& ;còn muốn nbsp;gì nữa  hông, tôi&nbs p;đi mua giú cậu.” Giang Tự Xuyên: “Ăn trái cây chị mang đến là được rồi.”
“Đ cậu muốn sp;trái nào ?” “Táo đi.”
Lương  i Nhĩ đứng nbsp;cầm lấy m p;quả táo nbsp;rửa, sau đ&o te; dùng dao& nbsp;nhỏ chậm rãi gọt vỏ.
Giang bsp;Tự Xuyên  m lặng ở b& c;n cạnh nhì cô, cô& nbsp;gọt rất ngh irc;m túc, h& agrave;ng mi hơi cụp xuống, lông mi cong dài mà xinh đẹp. Trong lúc gọt táo có một sợi tóc rớt xuống bên má làm phiền đến cô, cô bèn nghiêng đầu, khẽ hất tóc ra sau.
Giang Tự Xuyên thấy cô không rảnh tay để vén tóc thì vô thức muốn đưa tay chặn lại sợi&n oacute;c cho cô ;. Nhưng một  ây sau, bởi& sp;vì cô&nbs p;ngước mắt nh& e;n qua nên anh lại ngượng ngùng thả tay xuống.
“Chị đã xem quà sinh nhật tôi tặng chưa?”
Động&nb ác của Lư nbsp;Thi Nhĩ hơi&n p;chậm lại: &ldq ôm qua về&nb ;muộn quá n circ;n vẫn chưa mở quà.”
&ldqu o;Ồ....”
“ u tặng gì vậy?”
“Chị tự xem đi, dù sao tôi cảm thấy rất hợp với chị.”
Lương&nb hi Nhĩ ừ m sp;tiếng, không&n p;nói gì&nb sp;nữa, cắt từ p;miếng táo  ã gọt xong vào trong đĩa, lại lấy một cái nĩa nhỏ từ bên cạnh sang, “Ăn được rồi.”
“Tay bsp;tôi hơi u....”
Lương&nbs Thi Nhĩ lườm&nbs h: “Giang Tự bsp;Xuyên, vừa&nb ;rồi tay cậu&nbs ograve;n nghịch điện thoại được mà? Cậu tưởng tôi không nhìn thấy sao?”
Giang T ự Xuyên kh&o rc;ng hề cảm&nbs ấy chột dạ,&nb mặt bình&n p;tĩnh nói: ldquo;Ồ, tôi tưởng chị không nhìn thấy.”
Lương Thi Nhĩ cười mỉa: “Tưởng tôi bị mù chắc....ăn nhanh đi.”
Anh nh lấy đĩa tr ute;i cây, v định ăn m sp;miếng, đột n irc;n không bi ết sao lại nhét đĩa trái cây vào tay cô: “Tôi đau thật, hay là chị đút cho tôi đi.”
“...&r quo;
Lương Thi&nb ;Nhĩ trừng mắt, ;đang định nổi đóa thì&nb p;bỗng nhiên  ghe thấy phí sau có người gọi: “Chị dâu.”
C&ocir c; quay đầu lại, thấy Quý Đình Dương đứng ở cửa: “Sao em lại ở đây?”
Qu&ya ute; Đình D ng nhìn hai&n bsp;người bên&nb trong: “Anh em đang ở ph&o ve;ng bệnh bên cạnh....Em tình cờ đi ngang qua đây, không ngờ lại thấy chị.”
Lúc bsp;này Lương&nb ;Thi Nhĩ đã bsp;biết vì  ao Giang Tự X ên lại bảo p;cô đút&nb p;cho anh ăn, anh cố tình cho người ta nhìn thấy: “Ồ, vậy bây giờ em. ”
“ Bây giờ em đến phòng bệnh của anh trai. À thì....Em không có chuyện gì cả,
chỉ đến& ào chị mộ sp;tiếng thôi,&nb ;vậy tạm biệt& hé.” Lương Thi Nhĩ: “....Được.”
>“Ấu trĩ m bsp;có tác& nbsp;dụng với an sp;ta.” Giang Tự Xuyên n&o ute;i, “Anh ta đã ly ôn nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho chị đúng không?”
Lư g Thi Nhĩ không đáp lại, xem như ngầm thừa nhận.
Giang Tự& ;Xuyên ăn m nbsp;miếng táo,& sp;sự chua ngọt& ;lan tỏa khắp&nb ị giác. Anh nói: “Lương Thi Nhĩ, chị không muốn lợi dụng tôi sao?”
Lương  hi Nhĩ chợt ng lại, nghe h tiếp tục cute;i: “Chị  ứ việc lợi&nbs tôi để cho anh ta hết hy vọng, tôi không ngại đâu.”