Chương 43: Chương 43

Giọng nói&nbs của anh lúc bsp;này trở  ên khác  ;lạ, vừa nguy&nb iểm khó hi nbsp;lại quyến rũ lạ lùng.

Lương&nbs Thi Nhĩ vốn  nbsp;đã mê& bsp;đắm chất gi bsp;của anh, nhưn bsp;trạng thái&n p;của anh hiện tại lại khiến cô bị mê mẩn hơn. Cô khẽ nuốt khan, hơi thở có hơi rối loạn.

 

Nh  chuông cửa& sp;thật sự đang ;vang in ỏi k ocirc;ng ngừng, kh n tim gan ngư  ta ngứa ngáy.

Cô thở hắt ra một hơi, cố gắng kéo lý trí về lại.

“Chắc&nbs agrave; tìm c ậu có việ sp;gấp đấy, hay ;là đi mở& p;cửa trước đ& ;.”

Giang T nbsp;Xuyên đỡ&nb trán, hít&n bsp;sâu một  i, vẻ mặt o ute;n giận đi&nbs ới cửa ấn  a theo dõi.

“Anh Xuyên, là bọn em, mở cửa ra nào!”

Giang  Tự Xuyên&nb ;nhìn mấy n ời đứng ngo&agr  cửa, huyệt  aacute;i dương kh bsp;giật giật: “...Các cậu tới đây làm gì?”

Nhậm bsp;Kha nói:  “Bọn em mua& sp;đồ ăn đến& à anh ăn,&nb p;lát nữa  nbsp;xong còn  ;phải luyện hát nữa.”

“Ăn cái gì mà ăn... tôi đã ăn rồi.”

“Kh& irc;ng sao, vậy bọn em ăn, anh mở cửa nhanh lên.”

Giang& nbsp;Tự Xuyên&nbs đau đầu khô nbsp;thôi, vừa&nb ;quay đầu lại&n hì thấy Lư  Thi Nhĩ cũng đứng dậy đi tới: “Sao vẫn chưa mở cửa?”

“&Ag ve;, mở đây ” Giang Tự&n p;Xuyên không  chút t&igrav e;nh nguyện đ&aac ;p.

Sau khi c a lớn bên&nb ;ngoài được&nb iều khiển mở&n , đám Nhậm sp;Kha nhanh ch&oacu te;ng chạy vào, trên tay quả nhiên xách theo mấy túi thức ăn.

“Ăn t&o rc;m hùm đi! rdquo; Nhậm Kha&nb ;vừa chen châ  vào khe  ;cửa đã th nbsp;Lương Thi Nhĩ đứng trong phòng khách, động tác thoáng khựng lại, “O....chị Thi Nhĩ.”

Lương Thi Nhĩ gật đầu chào bọn họ.

“Chị  nbsp;Nhĩ, thì&nbs ;ra hôm nay&nb sp;chị ở đ&acir nbsp;thật ngại q cute;, bọn em  hông biết.” p>

“Không b iết sao khôn nbsp;hỏi trước.&rdqu sp;Giang Tự Xuy&ec c;n trừng mắt&nb hìn cậu ta, bsp;thầm mắng một câu.

Nhậm K  ấm ức đ thấp giọng n&oac i: “Quen rồi nbsp;quên mất&nbs chuyện anh đ&atil  có bạn gái.”

Lươ  Thi Nhĩ kh&oc rc;ng nghe thấy&nb ;hai người họ&n ang thì thầ nbsp;chuyện gì,& sp;cô mỉm cười nói: “Không sao, tôi cũng tới đây ăn bữa cơm thôi, các cậu cứ ăn uống rồi tập hát tự nhiên đi.”

Tạ Thanh Hãn nói: “Vậy  kh&oci ;ng quấy rầy hai người chứ?”

Lương&nb hi Nhĩ thoán  sửng sốt,  nbsp;tới sự mậ ;mờ mấy ph&uacut nbsp;trước, cô&n ;lập tức nói: “Không hề, tôi cũng đang định đi đây.”

&ldqu ;O....chị chuẩn bị đi rồi à?” Nhậm Kha tiếc nuối nói, “Chị, chị ở lại đi, lát nữa

chúng ta có thể chơi với nhau vài ván game.”

 

< p>“Để lần sau đi, tối nay các cậu còn phải luyện hát mà đúng không? Vậy tôi không nán&nb sp;lại lâu n .” Lương Thi bsp;Nhĩ cầm t&uac ;i xách l&eci rc;n, “Giang T ự Xuyên, t&o rc;i đi trước nhé.”

Giang  Tự Xuyên&nb ;lập tức n&oacut  “Tôi ti ễn em!” “Ừm.”

Hai& sp;người một tr bsp;một sau xuốn sp;bãi đỗ  nbsp;ngầm. Có&nb ;lẽ là c&aa te;ch đây kh& circ;ng lâu bọn họ p;suýt nữa  atilde; ‘vượt&nb quá giới h rsquo;, thế n&ecir n lúc n&agrav e;y bầu khôn nbsp;khí im lặng một cách khác thường.

Lương  bsp;Nhĩ kéo  ửa ghế lá sp;ngồi vào  rong, hắng giọng p;nói: “Cậ nbsp;về đi, t&oci i đi đây.”

Giang nbsp;Tự Xuyên:&nb ;“Ờ... đi  g cẩn thận.” “Ừm.”

&ldq ;...”

Bầu k ocirc;ng khí  vô cùng  ;kỳ lạ, Lương& hi Nhĩ thực  nbsp;không chịu&n p;nổi, vội v&agr ng khởi động xe: “Tạm biệt.”

“.. m.”

Tiếng  g cơ vang l&ec rc;n, Giang Tự&nbs Xuyên nhìn&n bsp;Lương Thi Nhĩ sp;rời khỏi gara p;nhà anh, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không lên không xuống được, buồn bực vô cùng.

Sau kh i trở lại p rave;ng khách,&nbs p;ba người đồn ;đội đang ngồi ăn bên ph&iac te;a bàn ăn. “Anh Xuyên, qua đây ăn chút đi.”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn. ”

Nhậm Kha bị chỉnh mà không hiểu mô tê gì.

Ngược  i Tạ Thanh H& ilde;n thì vu i vẻ nói:&n p;“Tự Xuyên nbsp;lần sau ch&ua te;ng tôi bi  rồi, trước khi đến chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu để hỏi thử, cũng sẽ giữ thói quen này.”

Giang Tự Xuyên liếc nhìn anh ấy.

Tạ Thanh&nb ãn hờ hữn sp;bới tôm h grave;m: “Vừa&nbs rồi quả thực&n atilde; quấy rầy p;chuyện gì đó đúng không?”

Gian g Tự Xuyên: “Cậu nói xem.” “Xin lỗi, ba bsp;đứa tôi  oacute; lỗi với& ;cậu.”

Giang Tự Xuyên đá nhẹ vào chân ghế anh ấy đang ngồi: “Biết vậy là tốt. ăn

nhanh lên rồi còn đi luyện hát.”

-

 

Sau khi về đến nhà, Lương Thi Nhĩ vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Hệ thống sưởi trong ph&ogr ;ng đầy đủ,&nb  khi tắm xong bsp;cô mặc v acute;y ngủ, x&oti e;a mái tóc dài ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm.

Cô ng nbsp;bên giường& p;thoa kem dưỡng& p;thể, trong l&uac e;c đó c&ogr ve;n gọi điện&n hoại cho Lâm Thu Vân.

Sau khi& nbsp;tán gẫu&nbs những chuyện h&a e;ng ngày, L& acirc;m Thu Vâ n rất tự nh irc;n chuyển đề tài sang Giang Tự Xuyên, bà ấy hỏi bọn họ gần đây thế nào rồi, có tính đến chuyện kết hôn không.

Lương&nbs Thi Nhĩ không nbsp;biết những  i lớn tuổi   cuộc đang s nbsp;ruột chuyện gì, cô vừa mới yêu đương đã bắt đầu hỏi chuyện kết hôn. Nhưng cô cũng lười nói cho họ biết mình hoàn toàn không có dự định kết hôn, bởi vì nếu cô nói ra thì chắc chắn sẽ lại bị ‘khuyên răn’ các kiểu.

Quá chán.

Thế  agrave; cô d  khoát bịa& sp;ra một lý nbsp;do, nói  hai người đang&n trong giai đoạn&n ;ổn định, sẽ tự sắp xếp mọi chuyện, không cần bọn họ bận tâm.

Sau khi& nbsp;cúp điện&n ;thoại, Lương Th sp;Nhĩ lại v&agra o phòng s&aac ute;ch chơi game&nb p;thêm một tiếng nữa.

Giữa chừ p;di động c&oacut nbsp;đổ chuông,& p;là Giang T  Xuyên hỏi&n p;cô đang l&a rave;m gì. Lương Thi Nhĩ bớt chút thời gian trả lời anh: [Chơi game]

Trả lời&n xong, khoảng hai&n p;phút sau tr ong danh sách  bạn bè&nbs chơi game của&nbs ô có nick một ai đó sáng lên, mời cô vào team.

Lương Thi&n p;Nhi nhấp n&uacut t chấp nhận,&nbs ecirc;n cạnh lập p;tức xuất hiệ ;một kiếm sĩ&nb ển trai khoác tr ên mình  ;bộ skin mới&nbs ất. Bộ skin  acute; là do& nbsp;chính tay&nbs p;cô vẽ, b bsp;Chí Tôn của mùa mới, giá cả đắt đỏ. Nhưng bởi vì tinh xảo điển trai nên số lượng tiêu thụ rất khả quan.

Lương Thi&n p;Nhĩ thưởng th sp;quần áo  ên người Gi  Tự Xuyên,&n p;hỏi: “Không phải luyện hát à? Sao lại online thế?”

“M bsp;luyện một l& te;c rồi, đột&n hiên không&nb sp;muốn luyện n dquo; ‘Sao vậy?”

“Kh& irc;ng có tâm trạng.”

Lương Thi Nhĩ: “Bài hát mới không hợp sao?”

“Kh&oc irc;ng liên qu an gì đến& p;chuyện này,&nb ;là tôi  ;không tập t ng được.”

Bên kia lập tức yên lặng.

 

B&a ave;n tay đang  gõ bàn  ;phím của L ng Thi Nhĩ cũ  ngừng lại,   chỉ muốn trêu anh, nhưng bây giờ thấy anh yên lặng, cô lại hơi thấy ngượng ngùng.

“V  rồi em biế sp;tôi muốn  agrave;m gì k hông?” Lương Thi Nhĩ: “Thì...”

“Vậy nếu vừa rồi tôi hôn em, em đồng ý đúng không?”

Lư g Thi Nhĩ hơi bsp;dựa người r p;sau, im lặng&nbs giây lát&nbs p;rồi nói:  dquo;Tôi có& nbsp;đồng ý hay chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng?”

B&ec irc;n kia khẽ hít một hơi: “Cũng do cái đám kia.”

Lương  hi Nhĩ bật c : “Trách&nbs p;người khác&nb làm cái&nbs p;gì, rõ&nb sp;ràng là& nbsp;cậu lề mề mà...”

Ngư i bên kia  ;tai nghe thoá ;ng im lặng,  ng không biế nbsp;là ngượng& p;ngùng hay l à đang hối hận.

Khóe miệng Lương Thi Nhĩ càng cong hơn: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây gi bsp;cậu định ch sp;game với t&ocir i hay là  ;như nào? T& circ;i vẫn c&ograv n nhiệm vụ chưa làm xong, không rảnh tán gẫu với cậu đâu.”

B&eci c;n kia không trả lời, một sự im lặng đến kỳ lạ.

“Giang Tự Xuyên? Cậu không nói chuyện nữa thì tôi đi nhé.”

Vẫn bsp;không đá p lại, Lương&nbs i Nhĩ cũng đ  gấp làm&nb ;nhiệm vụ của& ôm nay cho kịp thời gian quy định, nên cũng không chờ anh mà rời khỏi team luôn.

Nhiệm  ụ khoảng chừng ba mươi phú  Lương Thi Nh nbsp;hoàn th&agrav e;nh xong thoá ;t ra thì thấy ID của Giang Tự Xuyên trong danh sách đã tối thui.

Tên n&a grave;y... sao offli ne cũng không nbsp;nói một&nbs tiếng thế nhỉ. >Lương Thi Nhĩ&nb có hơi mất sp;hứng, cũng kh& rc;ng gửi tin  hắn cho anh m grave; định quay về phòng.

Ai dè cô mới về tới cửa phòng thì tiếng chuông cửa lớn chợt vang lên.

Tiếng  uông cửa v&a ave;o giờ nà  khiến cô&nb ;cảm thấy nghi&n hoặc, cô đi sp;tới sau cửa, liếc mắt nhìn camera.

Chờ đế p;khi nhìn th ấy bóng d&a ute;ng quen thuộc& sp;đứng ngoài&n ;cửa, cô ch nbsp;ngớ cả người, qua mấy giây sau mới đưa tay ra mở cửa: “Giang Tự Xuyên, sao cậu

——&rdq ;

Còn chưa dứt lời, người bên ngoài đã theo khe cửa chen vào trong. Lương Thi Nhĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy vào tường, cánh môi cũng bị chặn lại.

Trên người ‘kẻ xâm nhập’ mang theo sương lạnh đặc trưng về đêm, bàn tay chạm vào qu  áo có  cảm giác&n p;lành lạnh.&nbs Nhưng môi anh nbsp;lại nóng&nb ;bỏng, dán  aacute;t vào môi cô.

 

X úc giác xa lạ, hơi thở xa lạ...

Trái tim Lương Thi Nhĩ chợt co lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô kinh ngạc nhìn người  ước mắt, nhưng ở khoảng c&aacut  gần như v sp;cô chỉ c& cute; thể nh&igrav n thấy đôi mắt nhắm chặt và hàng mi hơi run rẩy của anh.

Cô thu&n bsp;cằm lại tr&a e;nh né nụ& sp;hôn của a , khiến anh k ocirc;ng theo kịp. bsp;Anh tựa tr&aac e;n vào trán cô, hai tay đè lên vai cô, hơi thở gấp gáp.

“Em nói đúng, trách tôi lề mề.”

Lương Thi Nhĩ cũng đang điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhưng hơi thở nóng bỏng của anh&nbs  phả thẳng  rave;o mặt cô  mùi hương& sp;nam tính n ồng đậm khiến ô không tài nào ngăn được cơn run rẩy.

“Tôi& sp;nói đừng&nbs ề mề chứ  te; bảo cậu   đêm nửa&nb hôm chạy t bsp;đây đâu rdquo; “Nhưng tôi không nhịn được.”

“ rdquo;

“Tôi& nbsp;đã hối&nbs ận suốt cả&nbs nbsp;buổi tối, t rc;i hối hận&nbs igrave; sao lại&nb ;để ý đ p;tiếng chuông cửa kia mà không chịu trực tiếp hôn em.”

Giang T  Xuyên rũ&nbs ;mắt nhìn m circ;i cô, kh& aacute;t khao lại& sp;rục rịch, anh p;chưa bao giờ lường trước được hôn môi lại có cảm giác như vậy.

Mềm mại, ngọt ngào, rung động....anh phấn khích như muốn nổ tung.

“Vậy  acirc;y giờ h&ocir n xong rồi đ cute;, cậu chịu& ;về chưa?”  ng Thi Nhĩ ng c mắt nhìn anh, cố ý k.ích th.ích anh.

Giang Tự Xuyên mím môi: “Thử lại lần nữa rồi về, được không?”

Lư g Thi Nhĩ kh bsp;cong khóe  ;môi, một gi circ;y sau cô& nbsp;đưa tay n&iac e;u lấy áo& sp;anh: “Đã nói đừng lề mề mà. ”

Ánh mắt anh bsp;chợt sáng&nb ;rực lên, c& cute;i đầu h&ocir  lên môi  cô. Lần&nbs này quả th nbsp;mềm mại hơn lần trước rất nhiều, nhưng anh cũng chỉ dừng lại ở bên ngoài, không lấn sâu vào trong.

“Cậu không biết hôn môi à?” Một lát sau, Lương Thi Nhĩ hỏi.

Mặt Giang Tự Xuyên đỏ bừng: “....Sao lại không biết, em mở miệng ra đi.”

Lương Thi Nhĩ không nhịn được cong môi cười, kiễng chân hôn đáp lại. Cô nhanh chóng v ươn đầu lưỡi  trêu chọc&n p;đầu lưỡi anh ;nhẹ nhàng  út một c&aa te;i rồi lại buông ra: “Mở miệng như vậy sao?”

Giang T ự Xuyên gầ sp;như ngừng th sp;không trả  ời gì nữa p;mà cúi&nb sp;đầu mạnh mẽ chiếm lấy m&ocir nbsp;cô. Anh t iến quân th nbsp;tốc, học th bsp;động tác&nb vừa rồi của&nb circ; càn quét môi lưỡi cô, quấn quýt không rời.

 

Anh& sp;học khá  anh, nhưng vẫn&nb còn chút&nb sp;lóng ngó ng, giam cầm  ocirc; trong v&ograv e;ng tay mình, cố hết sức chiếm đoạt hơi thở của cô.

Lương Thi Nhĩ vốn cảm thấy ở phương diện này mình nắm ‘kèo trên’, có thể hoàn toàn&n bsp;khống chế ti bsp;tấu, nào&nbs ngờ vẫn bị&nbs bsp;kích động&n ;và lỗ m.ãng của anh làm cho trái tim loạn nhịp.

Anh không hề tiết chế sức lực, áp chặt cô vào tường, môi lưỡi cũng dần tìm được tiết tấ inh hoạt và bsp;thoải mái,&n p;đùa giỡn  ocirc; đến nỗi& khiến cô ph nbsp;thốt ra những tiếng nỉ non ngọt ngào.

Lương Thi Nhĩ dần dần rối loạn, có lẽ vì lâu rồi cô không gần gũi với người khác phái,& nbsp;bị hormone x nbsp;lên làm  cho đầu &oa e;c quay cuồng,&nb ;nên cũng kh& circ;ng kêu dừng lại mà chỉ khẽ r.ên rỉ: “Nhẹ thôi... Giang Tự Xuyên.”

Đ nbsp;phương thoá  buông lỏng, bsp;không áp  cô vào  tường nữa,&nbs ng bàn tay&nb sp;lại siết chặt eo cô, mạnh mẽ ép cô dính sát vào người mình.

Lỗ tai Lương Thi Nhĩ nhất thời đỏ bừng.

Trong c&aac e;i giếng khô nbsp;cạn phun ra&n p;dòng nước&nbs rong veo, tưới&nb tắm cho cây& sp;bên thành giếng vươn mình lớn mạnh.

Lòng  àn chân  ;cô như mất sp;đi sức lực,& ngửa đầu tr&aac h né nụ&nbs hôn của anh. bsp;Anh lại học một hiểu mười, men dần theo cằm cô đi xuống phía dưới.

“Dừng....Cậu dừng lại đã.” Cô đưa tay ôm mặt anh, không cho anh đốt lửa lung

tung nữa.

Giang Tự Xuyên ngước mắt nhìn cô, đáy mắt đỏ bừng, “Chị. ”

>Lương Thi Nhĩ&nb suýt nữa t  vũ khí  đầu hàng t c tiếng gọi  grave;y, cắn m&oci ;i nói: “Giang Tự Xuyên, cậu quá đáng rồi đấy.”

Hì nbsp;như lúc  này anh mới bsp;kịp phản ứ p;lại, đứng th sp;dậy rồi &ocir nbsp;cô vào& nbsp;lòng, điều chỉnh lại nhịp thở: “. Tôi xin lỗi.”

Lương Thi Nhĩ áp mặt vào lồng ng.ực anh, nghe thấy tiếng tim đập như trống bên trong, nh ng cũng có&n sp;thể là c  chính c&ocir c;. Cô biết& sp;mình suý t chút nữa& sp;đã cản không được.

“Hô bsp;đủ chưa?”&n Cô bình  ;tĩnh lại, c&oacu  thể ngước  nbsp;chất vấn an bsp;hoàn toà ;n không nhắc tới sự ‘dụ dỗ’ của mình ban nãy.

Cơ th nbsp;Giang Tự Xuy& irc;n vẫn chưa&nb dịu xuống, bởi vì chỉ cầ sp;ôm cô  ;là anh lại không chịu nổi.

Anh đành phải hơi buông cô ra, không tình nguyện ừ một tiếng.

Lương Th sp;Nhĩ lập tức& thoát khỏi  ograve;ng tay anh,&n bsp;xoay người l nbsp;“Vậy cậu&n về đi.”

Giang Tự Xuyên trầm mặc một lúc lâu: “Ngày mai tôi đến tìm em nhé?”

  ;

Lương Thi Nhĩ: “Ngày mai tôi đi làm.”

Giang  Tự Xuyên:&n p;“Tôi biết nbsp;sau khi tan&nbs p;làm tôi&nb sp;sẽ tới t&igra  em.” “Ồ... vậy tùy cậu.”

Giọng&nb iang Tự Xuyê nbsp;lúc nà y mới trở n rc;n vui vẻ:  dquo;Được, vậy  rc;i đi trước đây... chúc em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Im lặng một lát, cánh cửa ngăn cách phía sau mới được mở ra rồi đóng lại.

Lương Thi Nhĩ nghe tiếng động quay đầu lại, nhanh chóng bước tới chỗ màn hình giám&n bsp;sát xem t hử. Cô thấ sp;Giang Tự Xuy&ec c;n đang đợi&nbs ang máy, hơn nbsp;mười giây sau thì bước vào trong.

Xác định anh đã rời đi, Lương Thi Nhĩ trở lại phòng ngủ.

Cô đi sp;thẳng vào&nbs phòng tắm  h rửa mặt c bsp;hạ nhiệt. Ai p;dè vừa ng g đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và đôi môi hơi sưng đỏ của mình.

Nó&n bsp;ẩm ướt gi p;như giọt nướ ;long lanh đọng&n ;lại nơi đ&aacut nbsp;mắt cô,  âu đâu cũng đang biểu lộ rõ sự rung động và bối rối của cô trong nụ hôn vừa rồi.

Tai cô bsp;càng nó ng hơn, cúi& bsp;người dùng& p;nước sạch r ;mặt, sau đ&oacut nbsp;ngã úp  mặt xuống chăn.

A...tiêu đời rồi.