Chương 44: Chương 44

Ngày hôm& nbsp;sau, Giang Tự bsp;Xuyên ngủ&nbs thẳng đến mư một giờ trưa&nb i chịu rời giường.

Tối qu p;anh thức khuya,& sp;không phải&nbs cố ý m&agra ; là sau  ;khi từ nhà bsp;Lương Thi Nhĩ về anh không tài nào ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt là anh dường như lại trở về khoảnh khắc ôm chặt lấy cô mà hôn ngấu ngh n, tim đập t grave;nh thịch kh& irc;ng ngừng, vừ sp;phấn khích&nb ;lại vừa day dứt.

Anh chỉ&nb ớc gì vừa p;nhắm mắt lại mở mắt ra l ave; đến giờ&nb ocirc; tan ca l uôn, như vậy thì anh có thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, có thể ôm cô vào lòng.

Nhưng mà thời gian trôi rất chậm.

 

Gia  Tự Xuyên&nb ;đành phải  ếm chút vi nbsp;để làm,&nb anh lái xe&nb sp;đến studio t&i ve;m ba đồng đội để tập tiếp bài hát còn đang tập dở tối qua.

Trạng thái của anh hôm nay khác hẳn với tối qua, tối qua anh cứ thấp thỏm không yên,&nb sp;hôm nay th& igrave; cả vẻ&nb ặt lẫn tinh  n đều sảng  aacute;i, đuôi&nbs ;như muốn vểnh lên trời.

Trong l&uac e;c luyện tập,&n Tạ Thanh Hã nbsp;ngồi xuống  irc;n cạnh anh,&nb ;vỗ vai anh: “Thuận lợi lắm à?”

Giang Tự Xuyên: “Gì cơ?”

“&Yacu e; tôi l&agrav e; cậu với  nbsp;Thi Nhĩ đấy quo; “Ồ... tạm ổn.”

Tạ T  Hãn: “ Tôi thấy d&a ute;ng vẻ của&nb ậu hiện tại&nb circ;u phải chỉ& ;‘tạm ổn’ sp;là quá ổn luôn ấy chứ.”

Giang  ự Xuyên mu bsp;kìm nén  bớt sắc m sp;vui mừng, nhưn bsp;lại cảm th p;mình không làm được, bèn nhích lại gần hỏi: “Rõ ràng lắm sao?”

Tạ Thanh Hãn gật đầu: “Quá rõ là đằng khác.”

Gian g Tự Xuyên nhếch môi nói: “Ờ, thì đúng là thế.”

Tạ  h Hãn kh&ocir c;ng khỏi kinh&nbs ngạc: “Khôn nbsp;ngờ tên  hóc cậu y&e rc;u vào lạ nbsp;biến thành như vậy, miệng cứ ngoác đến tận thái dương. Này, xin cậu đấy, bình thường chút giùm tôi.”

&ldquo ;Lão Tạ, c nbsp;không hiểu&n p;đâu.” “...”

&ldquo ;Hình như t nbsp;nhỏ đến l p;cậu chưa từng ;yêu đương  iêm túc  ;đúng không, nên cậu đâu biết yêu đương tuyệt vời đến thế nào.”

Tạ Thanh Hãn đen mặt, đột nhiên muốn đánh người.

Giang Tự Xuyên không hề phát hiện ta, tự biên tự diễn: “Dạo gần đây tôi mới biết thì ra bsp;hẹn hò  i con gái&nbs p;lại vui vẻ&nbs n vậy. À,&n p;ý tôi  ;là người   gái mì ;nh thích.  thậ nbsp;chí vừa mới tách ra chưa được một lúc mà đã thấy nhớ rồi. Trước

kia tôi chưa từng có cảm giác này, cậu có hiểu được ý tôi không?” Khóe miệng   Thanh Hãn&nb sp;giật giật: &l ;Cậu như vậy&nb agrave; bị bệnh& ;đấy.”

“C g lẽ ý cậu là tôi bị bệnh tương tư? Ừm....chắc là& ;vậy.” Giang  ự Xuyên

th bsp;dài, cảm&nbs khái nói,&n bsp;“Nhưng m&agrav ; lão Tạ,&n p;cậu không  ểu đâu, lo bsp;bệnh này thật ra rất thú vị.”

Tạ Thanh Hãn đứng dậy: “....Tôi đi trước đây.”

&ldqu ;Đợi đã,  nbsp;chưa từng y& rc;u đương, cậu ;không muốn  ết cảm giá bsp;cụ thể l&agr  thế nào sao? Tôi có thể chia sẻ cho cậu biết.”

 

“Giang Tự  yên, cậu đ nbsp;lên cơn  ữa.” “Tôi nghiêm túc đấy.”

“C& ute;t! Bớt tự mãn đi!”

Giang Tự Xuyên bất đắc dĩ cười: “Không nghe thì thôi.”

Mấy bsp;người họ ti sp;tục luyện t sp;Giang Tự Xuy&ec c;n sau khi h&a acute;t thêm m ấy lần thì cảm thấy cũng đã tạm ổn, bèn đi đến cửa hàng hoa gần đó chọn một bó hoa hồng, không phải loại lúc trước anh gửi đến văn phòng cô.

Bởi vì cô nói kiểu hoa đó quá lớn, cô không thể ôm hết.

Sau khi  ua hoa xong, an h lại đến  irc;u thị nhập&n khẩu mua một&nbs acute;t đồ ăn&nb ặt đặt trong xe, cuối cùng mang theo một ly đồ uống tới công ty của cô, chờ cô tan tầm.

Đợi khoảng hai mươi phút, Giang Tự Xuyên nhìn thấy bóng dáng của cô.

Hôm  ;nay cô b&uacu te;i tóc, kho ác chiếc &a ute;o dạ mà nbsp;trắng sữa,   jean và  ;giày cao gót, thoạt nhìn vừa thanh lịch lại năng động.

Giang Tự ;Xuyên mở c nbsp;xuống xe, nh nbsp;tim bắt đầ p;hỗn loạn, anh& ;cố gắng bình tĩnh lại rồi giơ tay chào hỏi cô.

Lương T  Nhĩ cũng nh& rave;n thấy anh,&n p;cô đổi h  đi tới ch p;anh: “Chờ  acirc;u rồi đúng không?”

Gian g Tự Xuyên: “Đâu có, cũng mới chỉ một lát thôi, đi xe tôi nhé?”

Lương Thi Nhĩ gật đầu, ra hiệu anh nhường đường rồi đưa tay kéo cửa ghế lái phụ ra. Ai ng nbsp;vừa mở cử ;cô đã  thấy bó hoa bsp;trên ghế  gồi. Một b&oacut bsp;hoa rất tinh xảo, cách gói cũng có gu.

“Tặng t circ;i à?” “Ừm.”

Bậ sp;rộn cả một& gày, đến g nbsp;tan làm  được ngắm hoa& ươi cảm gi&aacut nbsp;thật sự rất thư thái. Khóe miệng Lương Thi Nhĩ khẽ cong lên, ôm lấy bó hoa rồi ngồi xuống: “Cảm ơn nhé.”

Tối bsp;qua hai người sp;vừa mới &ocir nbsp;hôn nồng&nbs nhiệt, thế n&eci  lúc nà ;y tuy nhìn&n bsp;Lương Thi Nhĩ có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng cô đang gợn sóng. Có điều, nếu phải thừa nhận là căng thẳng thì... cô không muốn thừa nhận rằng cô đang căng thẳng. Bây giờ cô phải tỏ ra điềm nhiên như không để duy trì hình tượng của một người chị lớn trưởng thành.

Khả  ăng che giấu  a Giang Tự Xu ecirc;n không  tốt như cô, sp;trong lúc  thắt dây an toàn, ánh mắt anh cũng không rời khỏi người cô. Lương Thi Nhĩ chú ý tới ánh mắt anh, đưa tay đẩy mặt anh: “Cậu có định lái xe nữa không, tôi đói lắm rồi.”

 

>“À.   ược. Vậy em ăn chút đồ ăn vặt trước hoặc là uống trà sữa đi, vừa mới

mua cho em đấy.”

Anh  nbsp;ngăn chứa đ sp;trước mặt c& ; ra, bên  ;trong có r  nhiều mứt  irc;u tây ngon mà lần trư nbsp;cô đã& bsp;ăn ở nh&agrav nbsp;anh. Còn  ;đồ uống đặt ecirc;n cạnh l&agr e; ca cao n&oac ute;ng, vừa uống vào một ngụm mà cả người đã ấm lên.

Tâm&nbs p;trạng của Lư sp;Thi Nhĩ cà ng thêm thư&n sp;thái, bởi&nbs vì đã  rất lâu rồ sp;cô không được người khác đối xử chu đáo như vậy. Cô nhịn không được cảm khái, giai đoạn đầu yêu đương thật sự là giai đoạn đáng nhớ nhất.

Cô lại uống một ngụm cacao, hỏi: “Nhà hàng có xa không?”

Gian g Tự Xuyên&n p;thu vén l  tâm tì nh, khởi động&n e: “Không&nbs p;xa, qua đó nbsp;chỉ khoảng mười phút thôi.”

&ldqu o;Được, vậy đi thôi.”

Xe&nb sp;khởi động, L nbsp;Thi Nhĩ đặt p;ly ca cao xu ng, quen đường&n quen nẻo nghiêng người qua chọn một bài nhạc mình thích nghe.

“Hôm&n bsp;nay cậu kh&oci ;ng bận việc&nbs igrave; à?”& nbsp;Cô khảy  hẹ bó hoa,& sp;thuận miệng h bsp;một câu.

Giang T  Xuyên: &ldquo ;Không bận l , đến studio  yện hát m bsp;lúc rồi  ôi ra ngoài.”

&ld quo;Vậy hoa này...”

&ld quo;Mua trước khi sp;đến đây,&nbs oacute; này l à nhân  viên cửa h&a ave;ng đề cử&nb y.” “Ồ....nhìn rất đẹp.”

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng.

Là một nhà hàng Trung Quốc có kiểu sân vườn quanh co, lấy yếu tố mộc mạc cổ xưa  rave;m chủ đạo, ;đồ dùng b  gỗ lim, tran nbsp;chữ, đèn&n ;lồng đều tản a hơi thở trầm lắng mà nồng hậu.

“Nhà bsp;hàng nà y rất đẹp,  c đây tô i cũng không& bsp;phát hiện&nb ;gần công ty bsp;lại có nhà hàng này.” Lương Thi Nhĩ nói.

Giang T ự Xuyên: &ld o;Một người b ;vừa mở, tới&n m thử xem.” “Ồ, vậy sao?”

“Anh&n bsp;Giang, phòng&n bsp;anh đặt nằm ;ở bên n&agr e;y, mời đi  o tôi.”  Nhân viên&nbs p;phục vụ bước tới nói.

Giang T ự Xuyên n&oa te;i tiếng c&aacut m ơn rồi qua bsp;sang nhìn  ;Lương Thi Nhĩ,&n ;rất tự nhiên nắm tay cô: “Đi thôi.”

Lươ  Thi Nhĩ khự nbsp;lại, cúi&nb ;đầu nhìn  grave;n tay hai  ;người đang nắ ;lấy nhau, nhấc chân đi theo.

 

Ph&og rave;ng bao có ; thể chứa  bsp;bốn đến s&a ;u người, b&agrav  gỗ dài.&nb ;Nhân viên&nb sp;phục vụ đã dọn xong bát đũa mỗi bên một bộ, chỗ ngồi đối diện nhau.

Lương Thi&n p;Nhĩ lắc khẽ&n ay, ý bảo&n p;anh buông ra .

“Chúng&nb sp;ta ngồi c&ugrav ng một bên&n p;đi.” Nói& bsp;xong, cũng kh&o irc;ng đợi c&ocir nbsp;đồng ý&nbs nh đã kéo cô ngồi xuống cùng một bên.

Nhân&nb sp;viên phục  ụ hiểu ý, p;lập tức gi&uac p điều chỉnh&nb  trí bộ&nbs đồ ăn. Giang Tự Xuyên cảm thấy hài lòng, hỏi cô muốn uống trà gì.

Bàn&nb sp;tay hai người& p;dưới bàn  n đang nắm t  chặt, Lương&nbs i Nhĩ hắng g g nói: “Gì cũng được.”

Giang&n Tự Xuyên n&o ute;i với nhâ  viên phục&n p;vụ: “Vậy   Nhĩ đi.” “Vâng thưa anh.”

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, sau đó bưng trà đến. Tay trái của Lương Thi Nhĩ bị a nbsp;nắm nên  hỉ có thể p;dùng tay kh ác lật xem, bsp;sau khi chọn&n p;được vài món bèn nói: “Giang Tự Xuyên.”

&lsq uo;Hửm?”

“ u định nắm  nbsp;tôi vậy  ao?” Giang Tự Xuyên: “Ừ.”

Lươ bsp;Thi Nhĩ quay&nb p;sang, vừa kh&oci ;ng thể tưởng&n ượng được v ảm thấy buồn cười bảo: “Để xem lúc ăn cơm cậu còn cứng miệng như vậy không.”

Gian g Tự Xuyên&n p;đúng là& bsp;không nỡ  uông tay, anh& nbsp;đã đợi&nb ả một ngà sp;rồi, bây giờ anh chỉ muốn bám dính lấy cô từng giây từng phút thôi.

“L&uac ute;c ăn cơm tôi có thể đổi tay.”

Lương Thi Nhĩ cười mắng: “Cậu được rồi đấy.”

Giang&nbs ự Xuyên nghi circ;ng đầu nh&ig e;n cô, đột sp;nhiên nói : “Tôi r ất nhớ em.” Nếu người bình thường nói câu này thì e là sến sẩm không chịu được.

Nhưng ch ve;ng trai trước& p;mắt có kh ocirc;n mặt mang&n p;nhiều lợi th p;hơn nữa á  mắt của anh còn quá mức chân thành tha thiết, khiến Lương Thi Nhĩ không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại trái tim còn đập liên hồi vì sự nghiêm túc của anh.

Cô chỉ bsp;đành mặc&nb kệ anh, quay  u nói: &ldquo ;...Tôi gọi  ng rồi, cậu   nhanh lên.&rd quo; “Ừm.”

Mộ sp;bữa cơm quấn ;quýt không& nbsp;rời cuối c& ve;ng cũng kết&nb thúc, khoảng&nbs một tiếng sau hai người mới rời khỏi nhà hàng.

Sau kh i ngồi lên&n p;xe, vốn là nbsp;nên đưa  ương Thi Nhĩ  , nhưng Giang  ự Xuyên cứ lần lữa mãi không nỡ đưa cô về nhà sớm như vậy.

 

Lư nbsp;Thi Nhĩ nhận sp;ra được, c&oc  bình tĩnh&n sp;mở di động&n ồi truy cập  grave;o app nà ;o đó xem thử vài vòng: “Hay là đi xem phim nhé?”

Giang Tự Xuyên lập tức nói: “Được.”

uo;Có bộ phim nghệ thuật mới ra, đánh giá cũng bình thường, chắc là ổn nhỉ?”

Giang  ự Xuyên đ&a c;u có quan&n bsp;tâm hai ng ười sẽ đi  bsp;phim gì,  anh chỉ cảm thấy miễn có thể ở bên cô là được rồi, nên cũng nhanh chóng đồng ý.

Thế l&a ave; hai người&nb lại bắt đầu&n nbsp;hoạch mới,  nbsp;rạp chiếu p nbsp;của trung t&a rc;m thương mại.

Lần cuối xem phim là khi nào nhỉ...

Hình như lâu lắm rồi, Lương Thi Nhĩ cảm giác mình đã sắp quên mất.

“Cậu đội mũ mang khẩu trang đi.” Lúc xuống xe, Lương Thi Nhĩ nói một câu.

Giang T  Xuyên c&oacut e; chút bất bsp;ngờ nhìn&nbs cô, Lương Th nbsp;Nhĩ nói  tiếp: “Rạp  ếu phim có nhiều cô gái trẻ, đề phòng lỡ có cô nào nhận ra cậu.”

Giang  ự Xuyên đ&a te;p: “Không& nbsp;sao, tôi  hẹn hò vớ sp;chị không  hải là b&ia te; mật không thể nói.”

Lươ  Thi Nhĩ sửn bsp;sốt, khóe&nb ;miệng bất gi&aa ;c cong lên&nb sp;rồi lại nhanh p;chóng đ.è x.uống: “Ồ....Tôi k ocirc;ng có & yacute; này.  Ý tôi l à nếu cậu p;bị người ta&n hát hiện th grave; sẽ

gặp phiền phức nhất định, ví dụ như các cô ấy muốn xin chụp ảnh chẳng hạn.” Giang Tự Xuyê  cảm thấy c rc; nói c&oac ute; lý, anh& nbsp;lại lấy kh sp;trang và m ũ ra khỏi xe. Sau khi xuống xe, anh đi tới trước mặt cô, giơ tay lên.

Bàn&nb sp;tay của anh&nbs rất lớn, ng&oacu  tay thon d&agr ave;i, móng t ay cắt tỉa   sẽ, đối v sp;một người mê tay đẹp như Lương Thi Nhĩ thì điều này quả thực rất tuyệt vời.

Cô th nbsp;nhiên đưa&nb ;tay mình cho  anh: “Sắp&n p;đến giờ chi ;phim rồi, l&aacut t nữa tôi&nb ;đi lấy vé, cậu đi mua bỏng ngô nhé.”

Giang Tự Xuyên có chút kinh ngạc: “Em còn muốn ăn bỏng ngô sao?”

“Con&n bsp;gái có& nbsp;hai cái  dạ dày m&ag ve; cậu khôn nbsp;biết hả? V sp;lại xem phim&nb ;mà không ăn bỏng ngô thì còn xem phim gì nữa?”

Giang  ự Xuyên gậ sp;đầu, cũng nha bsp;chóng ghi  ;nhớ những lời cô nói.  ;Lần sau đến xem phim anh sẽ không hỏi nữa mà sẽ tự giác đi mua.

Đến sảnh rạp chiếu phim, hai người chia làm hai đường.

Lương  sp;Nhĩ lấy v&eacu  rất nhanh, s  khi lấy xong bsp;thì quay  đầu lại t&igrav bsp;anh, vừa liếc mắt đã thấy Giang Tự Xuyên xếp hàng trước quầy cách đó không xa.

Anh như hạc giữa bầy gà.

Rõ ràng anh đã bịt mặt kín mít, ăn mặc cũng đơn giản chỉ là áo khoác và quần dài, còn toàn là màu đen. Thế nhưng nhờ vóc dáng cao ráo mà cả người anh lại

 

to&aa te;t ra một khí chất khó tả, khiến người xung quanh cứ phải ngoái nhìn.

Lương&nbs Thi Nhĩ cứ n grave;n mãi n hìn mãi,&nb sp;bỗng dưng c&oa e; một cảm  acute;c kiêu h ãnh như thời còn đi học.

Chàng trai khác biệt này là của cô.

Người khác có nhìn cũng chẳng được ích gì.

Cô  ;nhếch môi c i, nhấc chân bsp;đi tới, đợ ;anh mua bỏng  gô và c oca xong thì vươn tay nói: “Để tôi cầm coca giúp cậu.”

Giang Tự Xuyên: “Không cần, tôi cầm được.”

Lương Thi Nhĩ khẽ  ớng mày, ra bsp;vẻ nghi hoặc p;hỏi: “Cậu&nbs n hết hai tay bsp;rồi thì tay nào nắm tay tôi nữa?”

Đôi sp;mắt dưới v&a ;nh mũ lưỡi  i bỗng sáng bsp;rực lên  ông thấy, ng  sau đó  anh nhanh tay chuyển lon coca bên tay phải sang tay trái đang cầm bỏng ngô, rồi dùng bàn tay rảnh rỗi nắm lấy tay cô.

“Bâ ;y giờ là có thể rồi.” Anh nói.

Lương Thi Nhĩ cười khẽ: “Ồ, vậy vào thôi.”

Ng&ag rave;y trong tuần nên người đến xem phim không nhiều, tính cả hai người họ cũng không qu aacute; tám,  chín người.&nbs úc bọn họ p;ngồi xuống v ;trí chính& nbsp;giữa thì đèn trong rạp chiếu phim cũng tắt đi, bộ phim chuẩn bị chiếu.

Bộ phim này quả thật đầy tính nghệ thuật, cách thức dựng phim cũng là phong cách trước  u như một c bsp;vị đạo di ;này, có&nb sp;điều nghe bả p;cốt truyện đ& e; mất dần chất lượng so với những bộ phim trước đây của ông ấy.

Lương Thi&n Nhĩ muốn xá nbsp;định xem cư p;dân mạng n acute;i có th ật hay không nbsp;vì thế sau khi bộ phim bắt đầu, cô xem rất nghiêm túc.

Giang T ự Xuyên lạ sp;không tập  rung lắm. Sau  hi bộ phim b nbsp;đầu chiếu, anh vẫn không buông tay cô ra.

Anh cảm thấy rất thần kỳ, bình thường nhìn tay cô có cảm giác rất thon dài, nhưng cầm trong&n ;tay rồi mới&nbs át hiện tay bsp;cô lại n  nhắn, anh c& cute; chể bao  hủ toàn bộ tay cô.

Hơn nữa cũng rất mềm....Tay con g&a ute;i thường sẽ ;mềm mại vậy&n o?

Anh không& nbsp;nhịn được  cute;o thử một&n cái, nhưng v n chưa đã&n p;ghiền, thế l&a e; lại nhéo thêm một cái nữa.

Bộ phim&nb ã chiếu đ nbsp;nửa tiếng n  Lương Thi Nh nbsp;thấy nội du bsp;khá nhạt nhẽo, bắt đầu cảm thấy cư dân mạng nói khá đúng.

Đồng&nb hời cô cũng sp;phát hiện&nbs người bên c  tuy đang xem& bsp;phim nhưng kh&o irc;ng hề tập trung. Tay cô thì bị anh nắm lấy, bóp nắn nghịch ngợm như cục đất sét.

 

Lương Thi Nhĩ&nb cảm thấy buồn& ười, dùng  grave;n tay rảnh&n p;rỗi nắm lấy& ánh tay anh, đợi anh quay sang nhìn mới thấp giọng hỏi: “Chơi đủ chưa?”

Giang  Tự Xuyên d&u ave;ng cùng & acirc;m lượng v sp;cô nói:&n bsp;“Cứ mặc&nbs  tôi, em  xem phim đi.”

Lương  i Nhĩ bĩu m&o rc;i, thành t hật nói: &l uo;Phim hơi ch&aacu e;n.” “Vậy sao?”

Lương Thi Nhĩ lườm anh, quả nhiên anh không hề xem phim.

Giang Tự&nb ;Xuyên nhận   mình n&oacut e;i hớ thì& sp;trên mặt  oacute; chút  ngại ngùng,  hấp giọng nói: “Vậy bây giờ thế nào?”

&ldqu o;Đi ra ngoài đi.”

Giang Tự Xuyên sửng sốt: “Em muốn về à?”

L&ograv e;ng bàn tay& nbsp;bị anh x.oa n.ắn thoáng  ổ mồ hôi,& ;Lương Thi Nhĩ&nb im lặng giây bsp;lát, thì thầm: “Cũng đâu phải về nhà là tạm biệt luôn, cậu sợ gì chứ.”

-

Một phút sau, hai người nhanh chóng rời khỏi rạp chiếu phim.

Giang Tự Xuyên lái xe về nhà Lương Thi Nhĩ. Dọc theo đường đi, trong đầu Lương Thi Nhĩ&nbs ứ hồi tưởng&n  câu nó i trước khi  grave;nh rời khỏ sp;rạp chiếu phi p>

Âm mưu k iacute;n đáo,&nbs ;dụng ý s&a rc;u xa khiến  iang Tự Xuyê nbsp;không ch&uacut e;t do dự lập tức kéo cô rời khỏi nơi không đủ riêng tư ấy.

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, không cần nói cũng biết.

Thế l&agr  lúc xe  dừng hẳn lại&n ong bãi đỗ sp;xe, người b&ec ;n cạnh lập   quay đầu nhìn qua.

Trong khô ;ng gian yên&n bsp;tĩnh, đôi&nbs mắt anh như  p thoáng &aac ute;nh lửa. Đốm ;lửa ấy từ từ bùng lên dữ dội, cuối cùng không thể nào cản lại được: “Tôi muốn hôn em.”

Lương  i Nhĩ đã&nb ;chắc mẩm trong& ;lòng, nhìn  anh ồ một& ;tiếng: “Vậy&nb ậu còn chờ gì nữa?”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng dây an toàn cởi ra.

Ngay sau  ó, Giang Tự bsp;Xuyên nghi&ecir c;ng người qua&nb đỡ lấy gò p;má cô,&nbs p;phủ lên m& irc;i cô.

Nụ hôn đã nhịn cả một đêm.

Nụ h& rc;n này kh&o circ;ng còn x a lạ như đ& c;m qua nữa,  h vươn đầu   ra, tìm  ;được lưỡi cô một cách chính xác. Nhưng vẫn có chút gì đó hấp tấp và vồ vập giống như đêm qua.

Lương Thi&nb ;Nhĩ cảm thấy&n ay vì ban&nbs p;nãy ăn cơ nbsp;xong cô k hông thoa son& nbsp;lại, nếu không với cách hôn này của anh, dám chắc sẽ lem luốc không chịu nổi.

 

&ldq ;Lương Thi Nhĩ...”

“ ..”

“Chị.. rdquo;

“Gì đó...”

Anh nbsp;cứ gọi t&ec n cô liê n tục, nhưng  ẳng nói g&i ave; thêm, ch  điên cuồng sp;gặm nhấm môi lưỡi cô.

Lương T  Nhĩ bị h&oc ;n đến mức  nbsp;như nghẹt th nbsp;cảm xúc&nbs sục sôi cu bsp;trào trong lồng ng.ực sinh ra khao khát mãnh liệt không thể kìm nén.

Mà&nb sp;anh cũng giống sp;như tối h&ocir  qua, hôn  ;được một l&aa  lại lướt   dưới, hệt như một chú chó nhỏ, hơi thở nóng bỏng phả tán loạn vào cổ cô.

Lương Thi Nhĩ bị ngứa, nhưng cũng không chỉ là ngứa. Cảm giác tê dại lan ra từ chỗ anh châm lửa rồi chạy dọc xuống tận xương cụt, khiến cả người bủn rủn.

Cô cố gắng ôm lấy cổ anh, để mình không hóa thành một vũng nước mềm mại.

Tiếng h&oc n hít kh&ocir c;ng ngừng vang&nb ;lên, tiếng  t soạt của  nbsp;vóc ma s át vào  ;nhau cũng liên tục không dứt.

Trong l&uacu ;c mơ hồ, h& ave;nh như còn xen kẽ& sp;cả tiếng bước chân.

Lương  hi Nhĩ lập t nbsp;đỡ lấy m ;anh, không ch o anh tiếp t nbsp;quậy phá&nb ;nữa. “Có người tới.”

“Kh& irc;ng có.”& nbsp;Khuôn mặt&nb ;Giang Tự Xuy&ecir n được cô& ;nâng niu tron g lòng b&agra ve;n tay, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy d.ục v.ọng.

Lương Thi Nhĩ thấy tim mình thắt lại: “Thật sự có mà....Đừng lộn xộn, cũng

đừng làm rối cổ áo tôi nữa.”

Giang  ự Xuyên nu bsp;nước bọt, c sp;giọng khàn&nb ;khàn: “Ừm rdquo; Dáng vẻ vâng lời của anh lại trở nên ngoan ngoãn.

Trong  ;lòng Lương  hi Nhĩ thoán  mềm nhũn, n grave;n thêm m ột lúc, c&o rc; bất chấp có người đi ngang qua hay không mà sát lại gần mổ vào môi anh một cái.

Giang T ự Xuyên lậ sp;tức nhào  ới, bị cô& ;che miệng ngăn&n ;lại: “Khôn nbsp;hôn nữa.&rdq ; Giang Tự Xuyên kéo tay cô ra, có chút ấm ức nói: “Là em hôn tôi trước mà.”

Lươn nbsp;Thi Nhĩ dễ&n ;gì chịu th  nhận là&nb ;vì nhìn&nb sp;anh đáng  êu quá  nên không nhịn được mới làm như vậy, cô nói: “Đó, đó là phần thưởng cho cậu.”

Giang Tự Xuyên ngẩn người: “Sao lại thưởng?”

Lươn p;Thi Nhĩ ngẫm&nb nghĩ rồi dỗ&nbs grave;nh anh: &ldquo ;Hôn môi  ;có tiến b bsp;nên khen thưởng.”

  >