Chương 50: Chương 50

Buổi biểu di sp;bên ngoài  chưa kết th cute;c, trên h ành lang củ nbsp;hậu trường  nbsp;còn nhiều nhân viên công tác và thành viên của các ban nhạc lui tới.

Bọn họ&n u quen biết G ng Tự Xuyên, bsp;nhất là  gười của c&aacu nbsp;ban nhạc. L&u ute;c này nhìn thấy anh ra ngoài còn dắt theo một người phụ nữ thì ánh mắt lập tức dõi theo.

Trước đây từng nghe nói Giang Tự Xuyên có bạn gái, nhưng mọi người chưa từng gặp qua, nên chỉ xem đó là lý do thoái thác anh dùng để từ chối các cô gái.

Bây&nb sp;giờ nhìn  hấy người thậ xuất hiện ở&nb circ;y, bọn họ&n mới chợt bừng& ỉnh, thì ra là thật!

Dọc đư p;đi Lương Thi&nb Nhĩ có thể sp;cảm nhận đư p;ánh mắt c  những người bên cạnh, nhưng Giang Tự Xuyên lại chẳng thèm để ý, cứ thế dắt cô ra ngoài.

“H&i grave;nh như mấy& p;người này&nbs ó quen biết bsp;anh đúng  không?” Lươ  Thi Nhĩ nhịn không được hỏi một câu.

Giang T  Xuyên liếc& sp;mắt nhìn  ô: “Ai?&rdquo ; “Người trong hậu trường.”

&ldquo y thành vi&ec irc;n của ban  hạc ấy hả?&nbs grave;nh viên  của ban nhạc&nbs ecirc;m nay th&igrav e; đúng là có quen biết.”

“Vừa rồi bọn họ đang nhìn anh, anh không chào hỏi gì à?”

Dường như lúc này Giang Tự Xuyên mới để ý: “Có sao, anh không chú ý.”

Lương bsp;Thi Nhĩ bật&n ;cười: “Thô nbsp;bỏ đi. B&aci y giờ anh mu nbsp;ăn gì,  húng ta đi&n sp;ăn cơm trước.”

Giang Tự Xuyên: “Em chọn món em thích là được.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, bên ngoài hậu trường là một bãi đỗ xe lớn,  khu vực này chỉ dành riêng cho nhân viên nội bộ, bình thường sẽ không có fan vào.

Nhưng  hông ngờ hai bsp;người vừa r p;ngoài đã nbsp;bắt gặp &aa ;nh đèn flas , Lương Thi Nhĩ vô thức che mặt, nhìn theo hướng ánh sáng.

Đối  ương dường như cũng sửng sốt,& có khoảng c ng sáu bảy& sp;nam nữ thanh niên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.

“Anh, a  Xuyên.”  ;Một hồi lâ bsp;sau, một c&oci ; gái trong&n bsp;đó mới   miệng nói, “Bọn em là fan của anh, chờ anh một hồi lâu rồi, muốn xin anh ký tên....”

Gia ng Tự Xuyên& sp;nhìn bọn  ọ, hỏi: “B bsp;nãy vừa  hụp ảnh đ&uacut nbsp;không?” “À....Đúng vậy...”

 Giang Tự Xuy&ec c;n kéo Lươ  Thi Nhĩ về& p;phía sau: & ldquo;Chụp tôi&nb ;không thành  vấn đề, nhưng nếu chụp trúng cô ấy thì vui lòng xóa cho.”

Ngữ k iacute; của anh&nb ;khá ôn  ;hòa, nhưng  gười hiểu r&oti nbsp;anh đều bi sp;lúc anh n& oacute;i chuyện nghiêm túc thì thường là không được vui.

Cô gái vừa rồi cầm di động chụp ảnh lập tức nói: “Được, được....Em sẽ xóa, xin lỗi nhé.”

Giang  Tự Xuyên&nb ;tận mắt nh&igra  thấy cô&nbs gái xóa&nbs p;ảnh, sau đ&oacu  quay đầu nh rave;n Lương Thi Nhĩ: “Chờ anh ba phút được không?”

Lư g Thi Nhĩ đư  nhiên kh&ocir c;ng có &yacu te; kiến, buô g tay anh ra:&n bsp;“Anh đi  .” “Ừm.”

Sau& sp;khi anh đi  ua đó, mấy sp;nam nữ trẻ&nb uổi kia lập   vây quanh&nbs p;anh. “Anh Xuyên, ký vào áo em đi!”

“Anh&n sp;ký giùm& nbsp;em tấm bưu&n ;thiếp này  , cảm ơn anh dquo; “Em cũng muốn em cũng muốn....”

&ldquo nh Xuyên, anh có bạn gái rồi ạ!”

Trong n ng lời xin ch nbsp;ký đột&nbs hiên lẫn v&a ave;o câu n&oa cute;i này, L ương Thi Nhĩ   sờ mũi, hơi không được tự nhiên.

Tuy Giang Tự Xuyên không nổi tiếng trên các nền tảng như ca sĩ thần tượng, nhưng anh cũng&nbs có rất nhi nbsp;fan hâm m ộ, mỗi lần&nbs nbsp;livehouse và& nbsp;lễ hội âm nhạc của anh là có thể cảm nhận được.

Mặc dù trước đây Giang Tự Xuyên luôn nói mình không phải Idol, yêu đương là việc riêng của anh, người khác không thể xen vào. Nhưng Lương Thi Nhĩ cảm thấy những nhân vật c bsp;công chú ng như ca sĩ& sp;bình thường& p;vẫn sẽ giấu& an chuyện có người yêu, để giữ chân các fan nữ.

Vừa nghĩ&n ến đây, Gia nbsp;Tự Xuyên&nbs đã tự nhi& rc;n thừa nhận:& ;“Đúng, c&o irc; ấy là& sp;bạn gái tôi.”

Lươn nbsp;Thi Nhĩ sững sp;sốt, ngước m sp;nhìn sang,  ;chợt thấy Giang p;Tự Xuyên c g quay đầu nhìn lại đây, trên mặt thấp thoáng ý cười.

“Wow...vậy có thể công khai không ạ?”

Giang Tự Xuyên vừa ký vừa nói: “Sao không thể công khai?”

“&Agr ave; haha, phải phải phải, chị gái này đẹp thế mà, chắc chắc phải công khai rồi!”

Ngoà  miệng nói& sp;như vậy nhưng p;trên mặt h  cô gái  trong số đ& ute; vẫn có bsp;vẻ hụt hẫng, không ngừng nhìn về phía Lương Thi Nhĩ.

“Được rồi, tôi đi trước đây.” Giang Tự Xuyên ký xong thì trả lại bút cho họ, “Đây l&agrav ; khu vực d&a ave;nh cho nhâ n viên nội&n p;bộ, chỉ lần& ày thôi  ;nhé, lần s  đừng

 

đứng đây đợi tôi nữa.”

“Bọn em biết rồi, cảm ơn anh Xuyên!”

Gian g Tự Xuyên khẽ gật đầu, quay lại nắm tay Lương Thi Nhĩ: “Đi thôi.”

Hai người đi về hướng đỗ xe của mình, đồng thời khi mấy fan hâm mộ này ra ngoài, họ c g không nhịn bsp;được mà&nb ắt đầu tung&nbs  sốt dẻo n& ve;y vào nh&o acute;m fan hâm mộ.

[Mẹ kiếp!!! Anh Xuyên có bạn gái rồi!!!]

[Hả? Thật không đấy? Cây vạn tuế ngàn năm nở hoa sao?] [Thật, tôi t  mắt nhìn&n p;thấy, là  t chị gái&n p;vô cùng&nb sp;xinh đẹp.] [Có hình không!]

[Anh Xuyên bảo tôi xóa, không cho chụp.]

[Tôi  ó thể l&agr e;m chứng, thật& ;sự rất xinh&nbs p, dáng ngư  cũng rất ch !] [A a a a a tôi thất tình rồi!!!

[Cây  ạn tuế nở  bsp;thật rồi sao sp;Tôi cứ t g anh Xuyên&nb sp;không biết&nbs yêu đương, chỉ biết chơi với âm nhạc cả đời chứ!]

[Thôi  i, người ta  t yêu lắm&nb ;đấy nhé,   nãy á nh mắt anh  bsp;nhìn chị&nbs gái kia tràn đầy yêu chiều, cả giọng điệu nói chuyện cũng vậy.]

......

B&e rc;n kia, Giang  ;Tự Xuyên kh circ;ng hề biết& ;fan của mì  đang tán&nb p;gẫu ầm ĩ,&nbs grave;ng Lương Thi Nhĩ lên xe.

Lương Thi&nbs Nhĩ nói: &ld uo;Sao anh có  thể trực t nbsp;thừa nhận m ave;nh đang yê u đương như vậy?”

Giang Tự Xuyên có chút nghi hoặc nhìn cô: “Tại sao không thể?” “Anh& sp;không thấy&nbs vẻ mặt hai  irc; gái vừ nbsp;rồi sao? Kh&o rc;ng sợ tho&aacut t fan à?&rdqu o;

Lòng b&ag rave;n tay Giang&nbs p;Tự Xuyên v  giữ chặt t bsp;cô, nhẹ  àng v.uốt v.e: “Chuyện riêng tư của anh không cần bọn họ bận tâm.”

&ldquo ;Đôi khi ngư  ta thích&nbs p;bài hát&n bsp;của anh th&igr e; sẽ thích bsp;luôn con n gười anh, sau&nbs ó bất giác chú ý đến cuộc sống riêng tư của anh.”

“Vậy thì cứ tự nhiên. Yêu đương là chuyện của anh, bởi vì anh yêu đương mà không thích bài hát của anh nữa....thì anh cũng không cần những khán giả như

vậy.”

Giang  Tự Xuyên&nb ;cầm lấy tay&nbs ocirc; cọ nhẹ&nb ên cằm: &ldq ;Nhưng đâu c acute; ngang ngược với em....Đã nghĩ ra sẽ đi ăn ở đâu chưa?”

 

p>Lương Thi Nhĩ:& p;“Để em xe bsp;nào...anh th  sự không&nb ;có gì  ;muốn ăn à dquo; Giang Tự Xuyên trầm tư: “Thật ra là có.”

&ldquo ;Món gì?”

Giang Tự Xuyên nhìn cô không chớp mắt.

Lương Thi& ;Nhĩ không mu n hiểu cũng  i hiểu, cô&n p;nắm lấy ng&oac n tay anh, tr&a acute;i tim thoáng xao động trước ánh mắt của anh: “Giang Tự Xuyên.”

&ldq uo;Là em hỏi anh mà.”

Lươn nbsp;Thi Nhĩ quay&n sp;đầu nhìn&nbs hía trước,   lặng mấy g irc;y rồi cú  đầu mỉm cười, trừng anh: “Nhìn cái gì, còn không lái xe đi.”

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến một khách sạn cao cấp gần đó để thuê phòng.

Mới  ừa vào cử bsp;Giang Tự Xuy&e rc;n đã cở bsp;áo khoá c của cô&nbs ra, bế cô&nb ;lên. Lương Thi Nhĩ ôm lấy eo anh, bám chặt lấy anh.

Bọn họ&nbs ng ở cửa ra p;vào trao nh au nụ hôn&nb ;gấp gáp, h circ; hấp loạn&n nhịp, môi lưỡi ngọt ngào, tựa như muốn dung hòa đối phương vào cơ thể của mình.

Lúc bị ném lên giường, Lương Thi Nhĩ bỗng thấy hơi hoang mang, bọn họ vừa gặp mặt đã dẫn nhau đến khách sạn....Sao cô lại trở thành kẻ suốt ngày chỉ biết

tơ tưởng đến thân xác trai trẻ như trong lời nói của Ôn Diệp Lam thế nhỉ?

Nhưng khi&n ;cơ thể nó nbsp;bỏng áp&nbs sát lại, tr g lòng c&ocir c; bỗng nhiê nbsp;rất kích&nb ;động, giữa lúc run rẩy không ngừng chợt nghĩ, cho dù cô có thật sự thèm khát thân xác người ta thì đã làm sao? Đây là bạn trai cô, cô thích làm gì thì làm...

“Anh  thích sự&n p;bất ngờ n&agra .” Người đ ave;n ông tr&e circ;n người tung sp;hoành ngang&nbs p;dọc, không biết nặng nhẹ là gì, nhưng lời nói xuyên qua màng nghĩ cô lại ngoan ngoãn dịu dàng.

Lương&nbs Thi Nhĩ thíc  sự tương p nbsp;này, trong&nb sp;giọng nói&nbs vỡ vụn khẽ&nbs t v.e tóc anh: “Bất ngờ thế nào? Là vì hôm nay em đột nhiên đến tìm anh....hay...là đột

nhiên đến đây?”

&ldqu ;Cái nào&nb sp;cũng thích.&rd uo; Giang Tự  yên vô c ùng hưng ph , “Anh rất&n p;nhớ em.” “Ưm....em mới đi có mấy ngày mà.”

&ldquo ;Dù có mấy ngày thì anh cũng rất nhớ em....Làm sao bây giờ, anh thích em quá

rồi, em có nhớ anh không? Có nhớ anh không, giống như anh nhớ em vậy...”

Thủy&n triều dâng c , cuồn cuộn  ocirc;n trào,  ;Lương Thi Nhĩ&nb chìm đắm t g lớp nệm êm ái, thần trí mê loạn.

Đầu óc bỗng chốc trắng xóa, suy nghĩ càng thêm trì trệ.

Mà s bsp;im lặng ngắn p;ngủi của c&oci nbsp;lại khiến a bsp;cho rằng c&oci ; không muốn bsp;trả lời những câu hỏi này. Hoặc là, cô không muốn nói dối. Trong lòng Giang Tự

 

Xuy&ec c;n bỗng thấy&nb rống rỗng, c&agr ng dùng sức bsp;tiến vào,&nb ;khai phá... Sau đó anh gặng hỏi cô là rốt cuộc có nhớ anh không.

Lương Thi Nhĩ bị giày vò đến mức mất hết phương hướng, cầu xin tha thứ trong khoảnh khắ sp;vỡ vụn sụp& ổ: “Em nhớ p;anh... Em rất&nb ;nhớ anh... Giang& sp;Tự Xuyên, a... anh nhẹ thôi...”

Qu n quýt lấy& sp;nhau hơn một&n ;tiếng đồng h ;cuối cùng  i người mới&nbs  cùng lực kiệt nằm vật xuống.

“Em muốn về nhà không?” Giang Tự Xuyên ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi.

Hai người ;cứ thế vội&nb tilde; đến đ&aci , không mang&n bsp;theo thứ g&igr e; cả, đương&nb iên phải về nhà.

“Muốn, em muốn về nhà tẩy trang.”

“Đ c, bây giờ&n p;chúng ta đ  ăn chút&nbs ;gì đó&nbs ;đã, ăn xon nbsp;sẽ đưa em&n về nhà.” “Ừm.”

Hai& sp;người nói&nb xong lại nằm&nbs êm mười ph& ute;t, sau đó  đứng lên&n ;đi vào ph&o rave;ng tắm tắm rửa, nhặt quần áo lên mặc vào rồi ra ngoài kiếm gì đó lót bụng.

Sau khi&nbs cơm nước xong,&n Giang Tự Xuyê  và Lương&n p;Thi Nhĩ cù g nhau trở về nhà cô.

Xa c&aacu te;ch lâu ng&a grave;y gặp lại, p;hai người ăn&n uống no nê&n p;nằm trên g ờng nói chu n chưa được một lúc thì lại lao vào nhau.

Cứ thế&nb riền miên đ nbsp;tận nửa đ& ;m, kết quả  grave; ngày h ôm sau hai&nbs p;người ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy.

Đinh đinh đinh ——

Mới&nbs vừa rửa mặt&nb g chuẩn bị  bsp;vào phò ng bếp chuẩn&nbs  chút đồ&n ;ăn thì điện thoại di động đổ chuông. Giang Tự Xuyên liếc nhìn rồi nhận máy: “Chị.”

&ld o;Ầm ĩ quá sp;nhỉ, em chuẩn p;bị công kh  bạn gái&nb ;à?” Giang Tự Xuyên: “Cái gì?”

Giang& nbsp;Tuyết Đình sp;nói: “Nay  chị nghe b bsp;bè bên&n bsp;ban nhạc n&oac e;i hôm qua&nb sp;em dẫn bạn gái đến hậu trường, mọi người đều thấy cả. Sau đó còn bị người ta chụp ảnh, buổi sáng thì leo lên thẳng hot search.”

Giang&nbs p;Tự Xuyên l circ;n hot search&nb sp;thường là&nb về các ca&n p;khúc, còn  cuộc sống  circ;ng tư thì không bao giờ có.

Rất nhiều fan trong giới nói rằng không phải là không có chuyện gì để lên hot search, mà l& agrave; do anh  không thích.  Chỉ cần an sp;không muốn&nbs đời tư của&nbs rave;nh bị đem ra mổ xẻ thì gia đình anh tự khắc sẽ có cách xử lý.

 

Quả nhiên, G ng Tự Xuyên& sp;vừa nghe thấy p;vậy thì l  tức nói:&n p;“Chị cho n ời gỡ cái hot search đó xuống liền đi, nếu thật sự có ảnh của bạn gái em thì bảo người ta xóa luôn.”

Đ&ua ute;ng lúc n& agrave;y, điện th  của Giang Tu t Đình bị& p;người nào&nbs ó giật mấ bsp;trong ống nghe truyền& ;đến giọng n&oa i của mẹ an bsp;“Con biết&nbs che chở người&n a như thế thì nên  ;có trách&n bsp;nhiệm với ng nbsp;ta chứ! Suố sp;ngày hô&n bsp;hào chủ  ghĩa không kết hôn, con làm vậy là đang làm lỡ dở con gái người ta đó biết không hả!”

Giang   Xuyên su&yacu te;t bị thủng&nb àng nhĩ, anh nbsp;híp mắt&nbs nói: “Mẹ,& sp;mẹ đừng lo chuyện này.”

&ldqu o;Còn bảo mẹ không cần lo, Giang Tự Xuyên, mẹ dạy con như thế hả!”

Giang   Xuyên: &ldquo ;Bọn con yêu bsp;nhau vui vẻ&nb ;là chính,& nbsp;chỉ cần b p;con ở bên nhau thì dù có kết hôn hay không cũng không sao cả.”

“C&aa te;i gì mà không sao cả? Con con con ——”

&l dquo;Được rồi  sp;con cúp m& aacute;y trước đ rc;y, còn ch a ăn sáng&nb p;nữa.”

Giang&nb ;Tự Xuyên c& cute;p điện tho sp;trước khi mẹ ;Giang muốn tiếp p;tục dong d&agrav i. Đúng lúc này Lương Thi Nhĩ đi ra khỏi phòng: “Sao vậy?”

“Kh& irc;ng có g&i grave;, chỉ l&agra ; từ tối qu sp;chuyện chúng& sp;ta yêu nhau  đã bị&nbs àn tán  ;khá sôi nổi. Nhưng em yên tâm, chị anh sẽ xử lý.”

Lươn nbsp;Thi Nhĩ c&oacu e; chút mơ&n sp;hồ: “Ý& sp;anh là chu yện này c&o ute; thể lên bsp;cả hot search sao?”

“C&oac ute; khả năng là đã lên được một lúc rồi.”

Lương Thi Nhĩ cảm thấy có chút vi diệu, lấy điện thoại ra xem thử, trên bảng hot search lúc này đã không còn từ khóa nào liên quan đến chuyện Giang Dữ Xuyên yêu&nbs p;đương nữa, nh bsp;khi tìm k iếm tên anh& sp;thì trên& nbsp;quảng trường*&n uả thực có rất nhiều người đang thảo luận về việc anh có bạn gái.

(*Quảng trường Weibo: Khi bạn lên Weibo tìm kiếm một người nổi tiếng nào đó thì&nbs ;trang đầu sẽ&n ập tức hiện&nb grave;ng loạt b&ag ve;i viết liê  quan đến ng  đó, chỗ&n ;đó được gọi là quảng trường.)

Lương  nbsp;Nhĩ lướt th sp;mấy tin, thấy p;rất nhiều ngư sp;nói anh l& agrave; ‘cây& nbsp;vạn tuế nở hoa’ thì không nhịn được cười.

“Đang xem gì vậy?” Giang Tự Xuyên đi tới sau lưng cô rồi ôm cô vào lòng.

Lương&nbs Thi Nhĩ giơ d nbsp;động lên&nb cho anh xem, Gi ang Tự Xuyên bsp;nhìn lướt&n ;qua: “Mấy người này rảnh rỗi thật...”

“ ưng nói cũn nbsp;đâu có nbsp;sai, đây  là lần đ sp;tiên anh y& ecirc;u đương.” “Chuyện này bình thường mà, đáng để thảo luận đến vậy sao?”

 

Lương Thi Nhĩ&nb quay người lại: ;“Ừ... đú nbsp;là rất  ình thường,&nbs hưng cũng khiến em tin chắc rằng em đã nhặt được một bảo bối.”

“B bsp;bối? Anh sao?& quo; “Ừm, là anh.”

Giang T ự Xuyên nh bsp;được sự th p;nhận thì  acute;nh mắt tr&ag ve;n đầy ý sp;cười, vô  ugrave;ng thỏa mãn bế bổng cô lên.

Thấy a  dễ dỗ như ;vậy, Lương Thi& ;Nhĩ không nh n được cười&n acute;i: “Nà y, anh bế em đi đâu vậy?”

“B&a ute;o đáp em.”

Thấy anh muốn đi về hướng phòng ngủ, Lương Thi Nhĩ không cười nổi nữa, đưa tay bóp mặt anh: “Đừng mà đừng mà, anh làm vậy mà là báo đáp em sao? Anh muốn em mệt chết à?”

Giang&n bsp;Tự Xuyên  uồn cười n&oacu  “Anh chỉ&nb ;muốn massage cho& sp;em thôi, sa o làm em mệt được?”

“ hỉ massage?”

Giang Tự Xuyên n.ắn b.óp chân cô, chân thành nói: “Ừ, chỉ massage thôi.”