Chương 51: Chương 51

Theo tình  cảm ngày c& rave;ng mặn nồng p;của hai người p;đồ đạc của ang Dữ Xuyên ở nhà cô cũng ngày một nhiều hơn, trong một tuần thì có đến nửa thời gian là anh ở lại đây. Nửa còn lại phần lớn là bị cô ‘đuổi’ về.

Sau đó bất tri bất giác đã trôi qua gần nửa năm.

Hôm nay nbsp;đang trên&nbs ;đường đi l&agr  thì Ôn  Diệp Lam g bsp;điện thoại  bsp;cho cô. “Thi Nhĩ, chuyện thầy Lâm nói thế nào rồi, cậu đồng ý chưa?”

Lương&nb Thi Nhĩ mở l nbsp;ngoài, vừa& sp;làm việc  ới đồng nghiệ trên máy&nbs p;tính vừa trả lời cô ấy: “Thầy Lâm gọi cho mình nhiều quá, mình cũng không tiện từ chối.”

“V nbsp;thì đi  hôi, mình&nb sp;cảm thấy rấ ;tốt! Cậu đừn lo lắng sẽ  cute; người b&agr ;n ra tán vào chuyện của cậu và Quý Bạc Thần, với lại chắc gì chúng ta đã gặp cậu ta.”

Tháng& nbsp;trước thầy  g dẫn thời  nbsp;học gọi đi sp;cho cô, h  cô là& nbsp;đến ngày trường tổ chức lễ kỷ niệm có bằng lòng quay về trường tham gia buổi diễn

 

thuyết với các đàn em không.

Lương&nbs Thi Nhĩ vốn  tilde; từ chối,& ;nhưng sau đ&oacut  thầy hướng&nbs  lại gọi ch sp;cô vài cú điện thoại, thế là cô đành phải nhận lời.

“Khôn nbsp;phải mình&n p;e dè Qu&yac ute; Bạc Thần&nb ên không  ;đi, tại mì  sợ mình&nb ;nói không hay làm mất mặt thôi.” Lương Thi Nhĩ phủ nhận.

Ôn Diệp Lam: “Không phải vì Quý Bạc Thần thì tốt rồi.”

Lương&nb hi Nhĩ: “Đ&a lde; là chuy n quá khứ&n p;rồi... Với l p;trọng điểm b& ;y giờ là&n p;mình phải suy nghĩ thật kỹ xem mình cần nói những gì.”

Ô ;n Diệp Lam t ải mái n&oa te;i: “Aiza, c ái này  ;đơn giản m&agra  game cậu thi  kế nổi tiếng khắp cả nước, đám đàn em trong học viện của chúng ta ai mà không biết đến cậu, khiếm tốn quá rồi đấy.”

“N& ute;i thì đơn giản.  ”&nbs Lương Thi Nhĩ nói, “Thôi được rồi, mình cúp máy trước

đã,&nbs agrave;m xong c&ocir c;ng việc mì h còn phải& sp;chuẩn bị v&ag ;i thứ nữa.” “Được, vậy cậu làm việc đi.”

Kỷ niệm thành lập trường rơi vào thứ Bảy hai tuần sau. Để chuẩn bị cho bản thảo diễn thuyết, Lương Thi Nhĩ còn lên mạng tìm kiếm rất nhiều bài giảng tương tự. C&ocir bsp;không mong  ;mình sẽ n& cute;i hay, chỉ&nb ;hy vọng đến&nb uacute;c đó  ình có  ;thể mang đến cho các đàn em chút gợi ý và kiến nghị nho nhỏ.

Giang Tự Xuyên biết cô đang chuẩn bị những thứ này, hôm nay sau khi hai người ở nh&agra bsp;cơm nước xon bsp;Lương Thi Nhĩ sp;tựa vào  ực anh lẩm   nội dung trong bản ghi nhớ.

“Giang  ự Xuyên.” “Hửm?”

&ld o;Em đứng lên nói cho anh nghe thử một lần nhé?”

Giang Tự Xuyên nghịch tóc cô, cúi đầu nhìn cô: “Được.”

g Thi Nhĩ lập tức đứng dậy, hắng giọng rồi bắt đầu đọc thứ cầm trên tay,  đọc đến một nửa đột nhiên phát rồ bổ nhào vào sô pha: “Không được rồi, như vậy trông ngốc nghếch quá, em phải bỏ giấy, bỏ giấy!”

Giang&nbs Tự Xuyên b bsp;cười kéo&nb cô vào  lòng: “Ban&n bsp;nãy em n m đọc gần  bsp;bỏ được giấy được rồi mà?”

&ldquo ;Nhưng mà l& acute;c em đứng&n ;lên, vừa ng  đến chuyện&nbs i lên sâ n khấu là&n p;em lại thấy căng thẳng, không nhìn là không nhớ ra được.”

“  căng thẳng  aacute;, đều l&ag e; đàn em&nb p;cùng ngàn h, em hoàn&nb sp;toàn có& nbsp;thể thả lỏng một chút.” Giang Tự Xuyên nói, “Kể lại những gì mình đã trải qua, coi những người bên dưới như củ cải.”

 

>Lương Thi Nhĩ&nb lườm anh: “  ra bình  ;thường đứng t c;n sân khấu bsp;trước bao nhiêu người như thế, anh đều xem họ là củ cải à?”

“ Ban đầu vốn&nbs grave; như vậy,&n ;nhưng về sau&nbs uen rồi thì bsp;anh không  để ý nhi sp;nữa. Em cứ nghĩ bọn họ đến là vì em, nên em cứ làm hết sức mình là được.”

Lương Thi Nhĩ ồ m bsp;tiếng, nhẩm  bsp;nhẩm lại c&a ;u này nhiề nbsp;lần, dường như cũng đã thả lỏng đôi chút.

“Ng&a grave;y kia anh rảnh, để anh đưa em đi.”

Lương Thi Nhĩ: “Không cần phiền phức vậy đâu.”

&ldqu ;Không phiền,&nbs tình cờ anh bsp;cũng muốn xem sp;trường các&n ;em trông như nbsp;thế nào, trước kia anh chưa từng qua đó.”

Hai&n sp;ngày sau, thứ Bảy.

Cũng l&agra  kỷ niệm tr bsp;năm ngày  thành lập t ờng đại học&n h Hải, trước&nb ng trường xe cộ nhộn nhịp, dòng người náo nhiệt không dứt.

Giang Tự Xuyên lái xe vào sân trường, sau khi dừng lại ở bãi đỗ xe, anh nghe  Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại: “Bọn mình đang ở bên bãi đỗ xe phía đông, vừa mới tới... Ừm, các cậu cũng tới à? Cũng đang ở đây? Sao mình không thấy cậu?”

“Thi bsp;Nhĩ! Lương Th bsp;Nhĩ!” Đ&uacut ng lúc n&agra ve;y, giọng n&oacu ;i của Ôn&nb ;Diệp Lam từ xa truyền đến.

Hai ngườ ;xuống xe, nh&igra ;n qua thì&nb sp;thấy bóng&nbs dáng Ôn  ;Diệp Lam và nbsp;Chương Nghiêu.

Lương Thi Nhĩ thả di động xuống: “Ở đây!”

&ldqu ;O, cậu cũng  i à?” & Ocirc;n Diệp Lam&n p;đi tới thấy&n iang Tự Xuyê nbsp;bèn trê u chọc một câu.

Giang Tự Xuyên: “Đưa cô ấy tới.”

Ôn Diệp Lam: “Hiểu chuyện quá nhỉ~” Chương Nghiêu&nbs nói: “D&iacu te;nh người th&ig e; có.”

< p>Lương Thi Nhĩ&n ;cười cười: &l hôi, đừng b bsp;hoa nữa. M&igr e;nh phải đến&n hu văn phòng tìm thầy hướng dẫn rồi đến hội trường đây.”

&ldqu ;Để bọn mình đi với cậu.”

“Kh& irc;ng cần đâu, có các cậu mình lại thấy căng thẳng thêm...” Lương Thi Nhĩ  nói, “Hôm nay trong trường cũng có nhiều chỗ hay ho để đi dạo đấy, mọi người đi dạo trước đi.”

Ôn Diệp Lam: “Ồ... Vậy A Xuyên thì sao?”

 

“Cậu ấy c nbsp;muốn đi dạ sp;các cậu   cùng đi,&nb p;lát nữa b circ;n mình x ong sẽ đến tìm các cậu.”

Giang  ự Xuyên: &ld o;Chắc chắn kh&o ;ng cần chờ  nbsp;chứ?” Lương Thi Nhĩ vỗ nhẹ anh: “Chắc chắn.”

Học&nbs ện Mỹ thuật&nb  đại học M bsp;Hải nằm ngay p;phía đông  Lương Thi Nhĩ nhanh chóng tìm được thầy hướng dẫn.

Từ trước đến giờ thầy hướng dẫn luôn xem cô là học trò cưng, hôm nay nhìn  thấy cô thì rất phấn khích, hai người vừa trò chuyện vừa đi đến hội trường diễn thuyết.

Ban đầu là tâm sự công việc, về sau thầy hướng dẫn hỏi một câu: “Đúng rồi, thầy nhớ em  grave; Quý...  ;Quý Bạc Th  đúng kh&oci c;ng? Em với  u ấy kết h& c;n rồi nhỉ, hôm nay cậu ấy có đến không?”

&ldq uo;Em cũng khô ng rõ lắm.& quo; Lương Thi&nbs Nhĩ thành th t nói, &ldquo ;Bọn em ly h& irc;n rồi ạ.” Thầy hướng dẫn ngẩn người: “Vậy à...”

Lươ  Thi Nhĩ cư nbsp;“Đúng  . Thầy, mấy   gần đây&nb sức khỏe của&n ầy thế nào?”

C&aci rc;u chuyện nhanh& sp;chóng bị  huyển hướng, th sp;hướng dẫn c sp;hiểu ra, kh&oci ;ng nhắc tới Quý Bạc Thần nữa.

Hơn mười phút sau, Lương Thi Nhĩ đến hội trường diễn thuyết. Các đàn em  cùng ngành đã ở bên trong chờ đợi, lúc Lương Thi Nhĩ lên sân khấu bọn họ còn nhiệt liệt vỗ tay.

Ban đầu Lương Thi Nhi quả thực khá căng thẳng, nhưng sau đó nhìn thấy những gương mặt trẻ trung như chồi non phía dưới, không hiểu sao cô lại nghĩ đến bản th&acir bsp;mình ngà ;y trước, l&uacut  ở độ tu ;này cô  ;cũng tràn  y khát vọng bsp;đối với cuộc đời chưa biết trước của mình.

Vì thế cảm giác căng thẳng cũng vơi đi rất nhiều, cô xem bọn họ như những  người bạn học trước đây, kể lại kinh nghiệm của mình và chia sẻ một số tâm đắc.

Lúc nói xong xuống sân khấu, có mấy đàn em còn hưng phấn chạy tới hỏi cô có t hể thêm Wechat không, bọn họ rất thích phong cách trò chơi [Kiếm Giang Hồ], cũng rất thích nhiều tác phẩm khác của cô.

Lương T  Nhĩ vui vẻ& p;đồng ý a nbsp;Wechat của c& cute;c cô ấy /p>

Sau khi kết& sp;thúc, Lương&n p;Thi Nhĩ rời&nbs hỏi phòng h , đi tìm&nbs ;nhóm Ôn&nbs p;Diệp Lam.

Bây giờ bọn họ đang ở khu vực sân vận động, hôm nay là ngày kỷ niệm thành  lập trường nên phần lớn các hoạt động đều diễn ra ở gần sân vân động, có biểu diễn văn nghệ và cả các gian hàng nhỏ do các khoa dựng lên.

 

Sân vân  động đông  cute;c không d ễ tìm ngư nbsp;Lương Thi Nh bsp;định qua đ&o e; rồi tính tiếp.

Cô đi dọc theo con đường rợp bóng cây quen thuộc về phía sân vận động,  không ngờ giữa đường lại gặp một nhóm người quen, toàn là thành viên cũ của câu lạc bộ quần vợt.

“Thi Nhĩ! Là em thật à!” Người đầu tiên nhận ra cô là Tề Vân – đàn chị cùng  câu lạc bộ quần vợt thời đại học, hồi đó hai người cũng khá thân thiết, chỉ là sau khi tốt nghiệp thì ít liên lạc.

Gặp đư cô ấy Lươn sp;Thi Nhĩ cũng&nb ;rất vui, ôm bsp;chào cô& nbsp;ấy rồi lạ ;chào hỏi những người bên cạnh.

Trong số& ;những người đ e; có cả&nb ;Quý Bạc Th , ánh mắt&n p;Lương Thi Nhĩ&n ;lướt qua anh ta, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Quý   Thần xuất   ở đây  ông có  gì lạ, trư nbsp;kia anh ta  ;cũng tham gia  bộ phận quần vợt của trường, quan hệ của anh ta và những người trong câu lạc bộ rất tốt.

Thế nên chuyện liên quan đến bọn họ, người trong câu lạc bộ đều biết.

Thời đ ;học thì y& irc;u đương nồn p;thắm, nhưng t p;năm ngoái  ghe đâu hai&n sp;người đã chia tay rồi.

Hôm nay nhìn thấy đôi trai tài gái sắc từng khiến mọi người ghen tị đến nổ mắt  đã trở thành người xa lạ, mọi người cũng có chút thổn thức, tầm mắt lại bất giác chuyển qua chuyển lại giữa hai người.

“Thi&nbs hĩ, chắc cũng&nb ăm sáu năm& sp;rồi chúng&nbs ta mới gặp  nbsp;ấy nhỉ?”&n Tề Vân khoác tay cô, “Đúng rồi, em tới đây một mình à, Diệp Lam đâu?”

Thờ bsp;đại học m ;người đều bi ;cô và  Ôn Diệp Lam& sp;như hình  ới bóng, L g Thi Nhĩ nói: “Ban nãy em đến khoa có việc nên Diệp Lam đi dạo sân vận động trước, em cũng đang muốn đi tìm cô ấy đây.”

&ldqu ;Bọn chị cũng&n ang định tới&nb acirc;n vận độn sp;vậy chúng&nbs ta cùng qua&n bsp;đó nhé  Cũng lâu rồi chưa gặp Diệp Lam.”

Lương Thi Nhĩ cười nhạt: “Được.”

Thế là một đám người đi chung với nhau, Lương Thi Nhĩ chẳng buồn để ý đến  Quý Bạc Thần, mà cô cũng không muốn người khác thấy cô để ý gì đó đến anh ta.

Đi được&nb t đoạn, mọi&nbs ời nhìn th nbsp;bên cạnh&nbs có nhiều gi  hàng do  ;sinh viên dựng nên.

“C&oacu te; hơi khát nbsp;nước, hay l& ave; chúng ta  mua chút&nbs p;đồ uống đi,& iện thể gi&uacut nbsp;các đà n em tăng tí doanh số.” Tề Vân nói.

“Được, đi mua nào.”

  ;

Mấy người đàn ông tiên phong đi mua đồ uống cho phụ nữ.

Các đàn em nhận được đơn hàng lớn, ra sức làm nước ép trái cây tươi.

Hơn mườ ;phút sau, m ời ly nước  acute;i cây đ atilde; ra lò , Quý Bạc&n p;Thần giành&nbs trả tiền trước, cùng hai người đàn ông khác mang nước trái cây về.

Ba ly n  dâu tây , ba ly nước sp;dưa hấu, bốn ;ly nước cam.

Mọi người bắt ầu phân ph&a ute;t, lúc ph át đến T p;Vân và&nbs p;Lương Thi Nhĩ&n ;thì chỉ c& rave;n lại hai ly nước cam.

“Tề Vân, Thi Nhĩ, nước cam được không?”

Lư g Thi Nhĩ gật đầu: “Tôi sao cũng được ——”

V a dứt lời,  nbsp;ly nước d&ac ;u tây bỗng& sp;xuất hiện tr bsp;mặt, Lương T bsp;Nhĩ ngước mắt lên, phát hiện là Quý Bạc Thần.

“Không phải em thích uống nước dâu tây hơn sao, em uống cái này đi.” Quý  Bạc Thần nói xong lại nhìn sang người đàn ông cầm nước cam, “Đưa nước cam cho tôi.”

Người đàn ông khẽ chớp mắt: “Ồ... OK OK.”

Quý Bạc Thần nhận lấy nước cam, đưa nước dâu tây tới trước.

Lương T sp;Nhĩ liếc nh&ig e;n anh ta, nh n lấy rồi h sp;hững nói  ột tiếng c&aacut nbsp;ơn. Quý Bạc Thần: “Không có gì.”

N&oacu te;i xong, anh ta xoay người rời đi.

Những ngư p;còn lại l  tức im lặn bsp;đợi mấy ng sp;đàn ông& bsp;khác đi  heo Quý Bạc Thần rồi, các cô gái mới tiến đến bên cạnh Lương Thi Nhĩ.

“Thi Nhĩ, tình huống của cậu và Quý Bạc Thần bây giờ là thế nào?”

Cuố nbsp;cùng bọn&nb ;họ vẫn khô nbsp;nhịn được  sp;hóng hớt,&nbs nhất là v bsp;rồi Quý  ạc Thần rõ ràng còn rất quan tâm đến cô.

Lương T  Nhĩ không&nb p;mở nước &eacu nbsp;dâu, nó i: “Bọn t&oc c;i đã ly&nb p;hôn rồi, c ng phải mọi người đã biết cả rồi sao?”

“&Agra ve;... Nhưng vừa& p;rồi nhìn  ấy cậu ấy  bsp;xử với cậu như vậy, là nbsp;tôi tưởng&n ;đâu các cậu...”

“C g lâu lắm&nb ;rồi chúng  ocirc;i không  gặp nhau.” L ng Thi Nhĩ cư  cười, “Đ& de; là chuyện quá khứ rồi.”

“Ồ... Được rồi.”

Bọn họ lại tiếp tục thổn thức, thậm chí còn thấy tiếc thay cho Lương Thi Nhĩ.

Hồi đại& ọc các c&oc c; ấy rất h rc;m mộ cô,& sp;bởi vì c circ; có ngư i bạn trai v nbsp;đẹp trai lại giỏi giang, còn rất cưng chiều cô nữa. Ai ngờ đâu sau đó lại xảy ra chuyện đối

 

phương đi ngoại tình...

Ly h ôn ở c&aacut i tuổi này, bsp;dang dở đủ& điều.

“Thô nbsp;không nó ;i chuyện nà  nữa, chúng bsp;ta mau đến&nb sân vận đ bsp;đi, bên k a có nhiều chỗ thú vị hơn.” Tề Vân nói.

“Được được được, chúng ta đi mau thôi.”

Lương Thi Nhĩ không muốn đi dạo với bọn họ lắm, nên lúc sắp tới nơi đã nhắn  tin cho Ôn Diệp Lam, báo cho cô ấy mình sắp đến cổng sân vận động hướng ra sân bóng rổ rồi. Hơn nữa còn bảo cô ấy đến nhanh lên, cô gặp rất nhiều người quen trong đó có cả Quý Bạc Thần, cô muốn rời đi sớm một chút.

Gửi xong cất điện thoại di động, Lương Thi Nhĩ tiếp tục cùng mọi người đi về  phía trước, đợi đến gần cổng sân vận động cô mới nói: “Tôi đứng đây chờ bạn, mọi người cứ đi dạo đi nhé.”

Tề& sp;Vân nói:& nbsp;“Chờ Diệp& ;Lam đúng kh ocirc;ng? Không&nbs p;sao, chị cũng&n ;ở đây đ p;cùng em, tiện thể chào em ấy một tiếng.”

Lương& ;Thi Nhĩ cũng  hông thể kh& irc;ng cho bọn&nbs họ gặp người& en, nên cũng không nói thêm gì.

Bọn h bsp;đứng lại h& e;n huyên th&e circ;m một l&uacut c, đúng l&ua ute;c này đ  nhiên c&oacut e; ai đó&nbs ;vỗ vai Lương Thi Nhĩ từ phía sau.

Lương Thi&nb ;Nhĩ quay đầu&nb hìn lại: &l uo;Đến rồi &agr  Diệp Lam v&a ave; mấy người& khác đâu?”

Giang nbsp;Tự Xuyên&nbs nói: “Đang& bsp;tính tiền&nb ;ở bên kia,& sp;sắp qua đ&acir  rồi.” Lương Thi Nhĩ: “Được.”

uo;Này, Thi N hĩ, đây l&ag ve; ai vậy?” p>

Sự xuất hi sp;của Giang Tự& ;Xuyên thu h&u acute;t rất nhiề sp;ánh mắt,  hững người ban nãy còn đang trò chuyện hăng say bỗng nhìn hết sang bên đây.

Lương  i Nhĩ cũng kh circ;ng giấu diế bsp;nói thẳng:&n p;“Bạn trai  ocirc;i.” Sau  đó lại n&o te;i với Giang Tự Xuyên, “Mấy người này đều là bạn học trước đây của em.”

Giang T  Xuyên khẽ&n p;gật đầu: &ldq ào mọi ngư  tôi là  Giang Tự Xuy circ;n.” “Xin chào anh chàng đẹp trai, ôi đẹp trai quá đi mất!”

Giang Tự Xuyên cười nhạt, nói một câu cám ơn.

Nhóm T nbsp;Vân như  uốn sôi tr&a ave;o: “Ôi&nb sp;mẹ ơi, Thi&nbs hĩ, cậu có sp;bạn trai rồi& ;à! Bạn trai cậu trông đỉnh quá.”

&ldqu o;Không hổ là Thi Nhĩ của chúng ta, sát thủ trai đẹp!”

Quý bsp;Bạc Thần v&a e; mấy người&nb agrave;n ông k hác đứng c cute;ch đó k ông xa, nghe&n bsp;thấy bên này xì xào bàn tán, tầm mắt của bọn họ cũng vô thức nhìn sang.

 

Vừa bsp;nhìn vừa&nbs nghe được c&acir nbsp;chuyện, mấy  ời đàn &oc ;ng đó lại sp;liếc nhìn&nbs Quý Bạc Thần.

Mà & cute;nh mắt của& ;Quý Bạc Th  cũng đang r nbsp;vào đô  nam nữ c&aac e;ch đó kh&o irc;ng xa, không nói lời nào.

“O,&nb sp;đều ở đ&aci bsp;cả à?” bsp;Đúng lú c này, Chươ  Nghiêu v&agra ve; Ôn Diệp& sp;Lam tới, trong tay còn xách một túi quà lưu niệm.

“Diệp Lam! Lão Yêu! Aiza, đã lâu không gặp.”

Ôn&n p;Diệp Lam liếc& ;Quý Bạc Th , lại nói&n p;với Tề Vâ nbsp;“Đã l& circ;u không g ặp, chị Tề Vân, chị lại xinh đẹp hơn rồi.”

“N&a ave;o có, em mới càng ngày càng xinh đấy.”

Ôn& p;Diệp Lam cười ;khách sáo& nbsp;rồi nói:&nb ;“Mọi người&nb ng đây l&agra e;m gì, đang nbsp;nói chuyện gì vậy?”

Bên& sp;cạnh có  ười nói: & uo;Ban nãy đ ng tám về&n p;bạn trai của&n Thi Nhĩ.” Ôn Diệp Lam: “À ~ thì ra là nói về trai đẹp.”

“Đ ute;ng vậy, bọn& ;tôi đang th  mắc là&nbs hai người họ&nb en nhau thế n grave;o. Diệp Lam, chắc là cậu biết đúng không?”

&Oci rc;n Diệp Lam  ói: “Đươn bsp;nhiên là  tôi phải&nb ;biết rồi, bởi vì hai ngư nbsp;họ quen nhau qua một bữa tiệc do tôi tổ chức mà.”

&ldquo ;Thật à!”

“ Chứ sao nữa.&nbs i Nhĩ của ch cute;ng ta mà , cậu ấy ch sp;cần ngồi y&ec n đó th&ocir ;i cũng đủ khiến người ta say đắm rồi.”

Lương&nb hi Nhĩ ở ph& ute;a sau nghe  thấy vậy th&igra nbsp;khóe miệng& sp;khẽ giật gi sp;còn Giang Tự Xuyên lại cúi đầu nở nụ cười.

Cô trừng mắt liếc anh: “Anh cười cái gì?”

Giang& nbsp;Tự Xuyên&nbs ghé vào&nbs p;tai cô th&ig rave; thầm: &ldquo rông chị Di nbsp;Lam như muốn sp;kiếm chuyện thêm cho em vậy.”

“Kiếm chuyện gì chứ...” Lương Thi Nhĩ có chút không được tự nhiên, đi lên phía trước  eacute;o Ôn Di ệp Lam, cắt   màm ‘k hoe khoang’ c a cô ấy:&nbs “Cậu mua gì rồi?”

“&Ag ve;, mua mấy  aacute;i huy hiệu& sp;với linh vật, p;dễ thương xỉ uo; Ôn Diệp& sp;Lam nói, & ldquo;Cậu có muốn đi xem không, nhiều lắm, còn có linh vật của viện Mỹ thuật chúng ta nữa.”

Lương&nb hi Nhĩ vốn  ilde; muốn chuồn p;đi, nghe vậy&nb thì lập t bsp;nói: “Đ ợc, vậy để mình đi xem thử.”

 

>Ai ngờ cô&n p;vừa quay đầu& lại định k&eacu nbsp;Giang Tự Xuy& irc;n đi cùn  thì đột&n ;nhiên phát hiện bên cạnh anh có thêm mấy nữ sinh, còn trông rất quen mắt. Chẳng phải là mấy cô đàn em vừa xin Wechat của cô trong hội trường diễn thuyết ban nãy sao?

“O, chị cũng ở đây ạ!” Nữ sinh nọ thấy cô thì rất vui mừng. Lương Thi Nhĩ khẽ gật đầu: “Tôi đi dạo vài vòng, các em...”

“Bọ nbsp;em cũng đi&nb ;dạo ạ!” N ute;i xong lại&nbs vội vàng nh grave;n sang Giang&n bsp;Tự Xuyên, “Anh Xuyên! Sao anh cũng ở trường bọn em! Thật trùng hợp.”

“Anh Xuyên, có thể chụp ảnh chung không?” Giang Tự Xuyê  sờ sờ mũi p;nhìn Lương&nbs Thi Nhĩ.

Cô khẽ nghiêng đầu, không có ý định giải vây cho anh. Ánh mắt kia rõ ràng là, ‘ai bảo anh không đeo khẩu trang’...