Chương 54: Chương 54

Ngày hôm sau, Giang Tự Xuyên rời khỏi nhà cô từ sáng sớm.

Động tác của anh rất   nhàng, Lương&nbs hi Nhĩ không   bị đánh th nbsp;mãi cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên cô mới bò dậy khỏi giường.

Lúc gửi tin nhắn cho anh, cô mới biết anh đã cùng người nhà đến sân bay. Lương Thi Nhĩ&nbs ũng không trò&nbs huyện gì nhiều, ;rửa mặt sửa&n ạn xong thì đi thẳng đến công ty.

Hai tuần gần đây công việc lại bắt đầu bận rộn, thường xuyên tăng ca đến khuya, điều này& ;cũng dẫn đến& ô không có n u thời gian  nbsp;trò chuyện với Giang Tự Xuyên đang ở nơi khác.

Có điều, ;cô nghĩ mấy&nbs ày nay chắc   cũng bề b sp;nhiều việc, v sp;lại còn ở bên người nhà, ít liên lạc cũng không có vấn đề gì.

Một tuần&n rôi qua rất  nh, hôm nay b nbsp;phận vẫn b sp;rộn như trư sp;buổi chiều cô vừa họp xong đi ra thì nhận được tin nhắn của Giang Tự Xuyên.

[Anh về rồi, lát nữa tới tìm em nhé.]

Lương Thi& p;Nhĩ biết lát&n nữa mình không&n thể tan làm  g giờ, bèn n  [Em tăng ca, đừng đợi em. Hôm nay anh vừa mới về, cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi.]

Giang Tự Xuyên: [Được]

Lương  sp;Nhĩ không cảm p;thấy có vấn&n ề gì, gần  bsp;cô thật sự& bận rộn đến phát điên.

Nhưng bên p;kia, Giang Tự&nb ;Xuyên lại không p;hay biết gì,&nb anh không biết&nb gần đây cô bề bộn nhiều việc, anh chỉ biết tuần vừa rồi nếu anh không chủ động tìm cô nói chuyện thì cô cũng ít khi gửi tin nhắn cho anh.

Mà khi a h tranh thủ v nbsp;sớm, cô dư bsp;như lại chẳ sp;mong chờ gặp& ;anh như anh vẫn mong chờ.

Sau khi  ề đến nhà,&nbs g Tự Xuyên v nbsp;đặt hành l p;xuống thì nhậ p;được cuộc gọi của Nhậm Kha hỏi anh đã về chưa, có muốn đi ăn cơm không.

Vừa hỏi được một nửa thì bị Tạ Thanh Hãn bên kia ngăn lại: “Cậu ấy vừa về sao rảnh rỗi&nbs  ăn với chú bsp;ta được, ph sp;dành thời gian sp;cho bạn gái&nb chứ, cậu đúng là không tâm lý gì cả.”

 

Nhậm Kha: “Ừ nhỉ....Đúng đúng đúng, vậy thôi anh Xuyên, ngày mai hoặc

mốt chúng ;ta —— ” “Ăn gì?”

“Hả?”

“Tôi hỏi cậu là buổi tối muốn ăn gì?”

“Vẫn chưa nghĩ ra....lâu rồi không tụ tập, đi uống vài ly nhé?”

“Vậy cậu đặt phòng đi, lát nữa tôi qua đó.”

Nhậm Kha: “Thật à? Anh rảnh thật đấy chứ? Vậy chị Thi Nhĩ thì sao?”

Tạ Thanh& ;Hãn: “Chắc là chị Thi Nhĩ  ng rảnh để  nbsp;cậu ấy rồ p;nếu không đâu đến phiên chúng ta.”

Giang Tự&n Xuyên nghẹn họn sp;“Mấy cậu c ;muốn đi ăn   không?” Tạ Thanh Hãn vui vẻ nói: “Ăn chứ, lát nữa gửi địa chỉ cho cậu”

Hơn bảy iờ, Giang Tự&nbs yên lái xe đ nbsp;nhà hàng bọ sp;họ nói, đã&n ặt sắn phòng riêng, lúc anh đến thì đồ ăn cũng đã được bưng lên gần hết.

Trong phòng sp;cũng không có& p;ai, chỉ có   người bọn họ.

Giang Tự&nb uyên đặt mông&n gồi xuống chỗ& rống: “Rượu  p;không gọi à?” Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy tên này sao hôm nay cứ là lạ.

Tạ Thanh&nb ãn nói: “Chờ&n u gọi đấy,  nbsp;muốn uống r nbsp;vang đỏ hay& p;là uống bia?”

Giang Tự& ;Xuyên: “Sao cũn sp;được.” Tạ Thanh Hãn nhướng mày: “OK.”

Sau khi rượu và đồ ăn được mang lên hết, mấy người họ ngồi trò chuyện một lúc, nhưng Giang&n p;Tự Xuyên hiển ;nhiên là không&n ;có hứng nói&nbs uyện, chỉ ngồi im lặng uống rượu.

Điều n ;khiến Nhậm Kha& ;không nhịn đư p;nữa, ngồi xu sp;bên cạnh anh: “Anh Xuyên, anh cãi nhau với chị Thi Nhĩ à?”

Giang Tự Xuyên: “....Đâu có, cãi nhau làm gì.”

“Sao trông anh cứ rầu rĩ không vui vậy?”

Giang T ;Xuyên không chị sp;thừa nhận:  bsp;hôm nay tôi&nb ;chạy đông chạ ;tây nên mệt mỏi thôi, đừng đoán mò.”

“Ồ....phải không đấy.”

Giang T ;Xuyên đương nhi bsp;nói phải, anh sp;không thể đ ;cho người khác& ;biết lúc trước anh nhìn thấy quyển album của Lương Thi Nhĩ mà hờn dỗi được.

 

C n từ ngày th  năm nào rồ sp;mà bây giờ&nb nh mới bắt  nbsp;ghen tuông, nói ra anh còn tự cảm thấy mất mặt....

Tạ Thanh Hãn thấy anh không chịu nói thì cũng không hỏi nhiều, rót cho anh  một ly rượu: “Nói rất đúng, đừng nói lung tung, tình cảm của hai người họ rất tốt. Nào nào, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau, chạm ly tí nào.”

Giang Tự Xuyên lấy lại tinh thần: “Được.”

Giang&nb sp;Xuyên vừa uố sp;vừa tự nói&n ới mình, hôm&nbs y phiền muộn&nbs a đi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, quên chuyện album ảnh đi, đừng so đo thích nhiều hay ít.

Lương Thi&nb Nhĩ đã ở b sp;cạnh anh, đây p;chính là kết&n quả tốt nhất. Nhưng mà, một tiếng sau ——

“Tôi cảm thấy cô ấy không yêu tôi, cùng lắm chỉ là thích tôi thôi...”

“Trước kia bọn họ rất mặn nồng thắm thiết, cô ấy còn làm riêng một quyển album ảnh rất&nb áng yêu và t  xảo, nhưng   tôi thì chư bsp;từng có thứ ;này.”

“Chắc chắn là cô ấy yêu Quý Bạc Thần hơn tôi, hơn rất nhiều!” “Cậu nghĩ sao?& Cậu cảm thấy&n  ấy có đang p;quan tâm tôi&nbs không?”

“Nhưng&nbs bsp;ấy không quan sp;tâm tôi thì&nb tôi cũng đâu&nbs ể làm gì đ nbsp;tôi vẫn rất yêu cô ấy.”

“Tại t so đo quá nhi , cô ấy mớ p;quen tôi chưa&nb ;được bao lâu,& không yêu tôi thắm thiết thì cũng là chuyện bình thường....”

Đêm&n  Giang Tự Xuy  uống say nê bsp;nói cũng nhi bsp;hơn, hơn nữa p;còn là những lời mà bình thường anh sẽ không bao giờ nói ra.

Ba người&nbs òn lại đưa  nbsp;nhìn nhau, v nbsp;cảm thấy ch bsp;động vừa b p;an ủi anh.

“Không có& ;chuyện đó đâu ;chị Thi Nhĩ  ắc chắn rất&nb  anh, anh đẹ bsp;trai như thế mà anh Xuyên.”

Giang T sp;Xuyên: “Cậu   hiểu đâu,  nbsp;trai thì có&n p;ích lợi gì,&nb gười cũ của cô ấy cũng đẹp trai vậy!”

“Nhưng,&nbs  anh vẫn đ sp;trai hơn!” “...Đây không phải trọng điểm!”

Tạ Thanh Hãn: “Cậu nói album gì, cô ấy cho cậu xem à?”

Giang Tự&n uyên nghiêng nửa p;đầu, lắc đ nói: “Đương nh sp;không phải, l sp;lúc cô ấy chuyển&nb à tôi vô tì bsp;nhìn thấy. H bsp;nữa lúc cô&n ấy đang xem   tôi cũng nhìn thấy, nhưng vừa nghe thấy tiếng tôi là cô ấy lập tức giấu đi. ”

 

Nhậm Kha vỗ  nbsp;vai anh: “Anh nbsp;em cảm thấy p;thế cũng không p;thể trách chị ;Thi Nhĩ được, dù sao đó cũng là người chị ấy thích nhất thời niên thiếu, mối tình này thật sự rất khó quên.”

Giang Tự Xuyên cảm thấy lồng ng.ực đau nhói.

Tạ Thanh&n ;Hãn và Quý  u Xương đồng&nb ời cho Nhậm   một quyền: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.”

Nhậm Kha: “...”

Tạ Thanh Hãn và Quý Tiểu Xương lại an ủi anh một hồi, nhưng Giang Tự Xuyên đã say  u có nghe lọ bsp;tai, chỉ tự& ;mình lẩm bẩm,& lại lôi kéo   họ uống rượu.

Đến khi mọi người cảm hấy trễ rồi&nb  về nhà thì p;Giang Tự Xuyên& p;lại sống chết không đi.

Sau khi mấy người họ cưỡng chế kéo anh cũng thất bại, Quý Tiểu Xương đề nghị: “Hay là&n ọi điện cho&nbs  Thi Nhĩ đi,& sp;nếu không hôm p;nay chắc chắn& ;anh ấy sẽ không đi đâu.”

Tay áo&n ạ Thanh Hãn  nbsp;Giang Tự Xuy nbsp;kéo, một bư bsp;cũng không dịch chuyển được: “Tôi thấy được đấy...”

Nhậm  bsp;“Vậy, vậy  p;tôi gọi!”

L p;Lương Thi Nhĩ&n ;nhận được đi ;thoại thì cô&nb ũng vừa mới&nbs nbsp;nhà tắm rửa xong, hiện tại đã là mười giờ đêm, cô định gửi tin nhắn cho Giang Tự Xuyên hỏi anh đang làm gì.

“Alo, Nhậm Kha?”

Nhậm Kha: p;“Chị Thi Nhĩ, ;bây giờ chị&nb  bận gì không?” “Không, có chuyện gì thế?”

“Là th này, anh Xuyên&nbs uống say rồi,&nb ọn em có ké sp;thế nào anh&nb ấy cũng không chịu đi, bọn em nghĩ nếu chị đến đây có khi anh ấy sẽ nghe lời chị. Chị có thể đến....”

Lương&nb nbsp;Nhĩ ngẩn ng  lập tức đ p;đến phòng thay p;đồ: “Các c đang ở đâu? Để tôi qua đó.”

“Em sẽ gửi địa chỉ cho chị!”

Thay quần áo xong, Lương Thi Nhĩ lái xe đến địa chỉ Nhậm Kha gửi cho cô.

Địa điểm ũng khá gần,&nbs i mươi phút   cô đã chạ p;đến nơi, vừa vào cửa phòng bao thì nhìn thấy Giang Tự Xuyên say rượu ngã xuống.

“Sao c p;ấy lại uống& ay thế này?”&nb ơng Thi Nhĩ t t sự kinh ng  bởi vì trong ấn tượng của cô anh chưa từng say bí tỉ như vậy.

 

Nhậm Kha: “À thì....bọn em vừa uống vừa nói chuyện, rồi anh ấy cứ vậy uống

say, cũng&n ;không biết xảy ;ra chuyện gì&nbs ữa.”

Lương Thi Nhĩ đi tới vỗ mặt anh: “Giang Tự Xuyên?”

Đối phương mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn thấy người trước mắt là Lương Thi Nhĩ&nbs hì lập tức  g bàn tay đan nbsp;túm quần áo p;Tạ Thanh Hãn&nb ra, nhào về phía cô, ôm lấy eo cô.

“Sao giờ em mới đến. ” Anh thấp giọng nỉ non.

Lương Thi&nb ;Nhĩ cảm thấy&n ơi có lỗi,  bsp;sao hôm nay&nbs ;cô cũng bận&nbs á nên mới không để anh đến tìm mình.

“Hôm nay& ;em tăng ca, l c về đến n sp;định gọi đi p;cho anh thì  ại nhận được điện thoại của Nhậm Kha trước.” Lương Thi Nhĩ để mặc anh ôm, nhéo nhẹ khuôn mặt nóng hổi của anh, “Sao anh uống nhiều thế?”

“Không có gì... nhớ em....”

Bên cạ sp;vẫn còn mấy& người, Lương Th p;Nhĩ cảm thấy& mặt hơi nóng,&nb èn bịt miệng anh lại.

Nhưng anh&n ;lại nghiêng má, p;cọ nhẹ vào&nb ng bàn tay cô nbsp;“Một tuần  bsp;em không gặp anh, không thấy nhớ anh à?”

Lương Thi Nhĩ: “. Anh say rồi, đừng nói lung tung.”

“Anh kh bsp;say, anh đang&n sp;nghiêm túc hỏ sp;em đấy.”

Lương Thi Nhĩ không trả lời anh, cô nói với mấy người bên cạnh: “Mọi người phụ tôi đưa&nbs  ấy lên xe&n ;nhé, nhà tôi&nbs  cách đây kh bsp;gần, cứ đư ;về nhà tôi đi, buổi tối tôi có thể chăm sóc cậu ấy.”

Mấy ngư ;còn lại cảm&nb ấy khả thi,   vàng tới gi nbsp;đỡ. Nhưng G  Tự Xuyên lại cứng đầu cứng cổ không cho ai động vào mình.

Lương Thi& p;Nhĩ nhíu mày,&n ;cảnh cáo anh:&nb “Giang Tự Xuyên p;anh mà không&nbs chịu đứng lên là em đi đấy, ngày mai cũng đừng mơ đến gặp em.”

Người ban nãy còn đang kỳ kèo làm giá bỗng đứng thẳng người dậy, chỉ là không đứng vữn ;nên bị lệch&nb ng bên cạnh   tí, được  sp;Thanh Hãn kéo&n p;lại.

Nhậm Kha: “Quả nhiên lời nói của chị Thi Nhĩ có trọng lượng hơn....”

Tạ Th bsp;Hãn buồn cư bsp;“Hai cậu san sp;bên kia đi,&nbs dìu cậu ấy  bsp;ngoài.” Nhậm Kha, Quý Tiểu Xương: “Được.”

Lương Thi Nhĩ đi phía trước, mấy người họ đi theo phía sau.

Bởi vì bọn họ uống rượu rồi nên Lương Thi Nhĩ chịu trách nhiệm lái xe, Quý Tiểu Xương và&n ạ Thanh Hãn  bsp;phía sau một& p;trái một phải ;đỡ Giang Tự&nb yên, Nhậm Kha thì ngồi ở ghế lái phụ.

 

“Chị Thi Nhĩ, chị và anh Xuyên....gần đây tình cảm vẫn tốt chứ?”

Lương T p;Nhĩ liếc nhìn& ;cậu ta, cười&n hạt nói: “Bọn ôi ấy hả?  bsp;tốt, sao vậy, cậu ấy nói với các cậu là không tốt à?”

“Đâu có u có! Làm gì sp;có chuyện đó sp;Nhậm Kha ngư bsp;ngùng nói, “ bsp;tối nay anh Xuyên cứ kể anh ấy với chị yêu nhau thế nào, nghe mà ngán muốn chết.”

Lương  sp;Nhĩ liếc nhìn p;người nào đó qua gương chiếu& ;hậu: “Sao tự& ưng cậu ấy lại nói chuyện này?”

“Thì....khoe khoang đó! Nhưng mà anh ấy thật sự rất thích chị, điểm này bọn

em có t nbsp;nhận ra đư nbsp;Nhậm Kha th sp;dò xét, “Ch ;Thi Nhĩ, chị&nbs hì sao, chị cảm thấy anh Xuyên của bọn em thế nào?”

Lương Th p;Nhĩ ngẩn ngư sp;khá bất ngờ& khi nghe Nhậm  ha hỏi như v  song cô vẫn đáp: “Đương nhiên là tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt.”

“Vậy là chị rất thích anh ấy nhỉ?”

Lương T p;Nhĩ bật cười ;“Nếu không th sp;thì tôi ở&nbs n cậu ấy l sp;gì?” “Cũng đúng, cũng đúng ha. ”

Nhậm Kha không hỏi thêm gì nữa.

Hai mươi&n phút sau, xe c ạy đến nhà.&nb  khi nhóm Nh nbsp;Kha đưa Giang bsp;Tự Xuyên đến phòng thì rời đi trước.

Lương T sp;Nhĩ vào trong&n p;phòng tắm lấy ;khăn ra, ngồi&nb xuống bên giườ p;giúp anh lau mặt. Lúc này Giang Tự Xuyên rất ngoan, mở to mắt nhìn cô, tựa vào giường không nhúc nhích.

“Muốn u bsp;nước không?” Giang Tự Xuyên gật đầu.

Lương Thi ;Nhĩ để khăn&nb t xuống, bưng&nbs y nước bên   tới cho anh& sp;uống một ngụm: “Anh cứ thế mà nằm ngủ đi.”

Giang Tự& Xuyên lập tức&n úm lấy tay c nbsp;“Anh ngủ tr bsp;giường của  sp;à? Nhưng anh chưa tắm, còn chưa đánh răng.”

Lương T sp;Nhĩ cười nói p;“Không sao, ngh bsp;ngơi trước đã.” “Không được....”

Giang&nb nbsp;Xuyên nói xon nbsp;đột nhiên  nbsp;dậy, lảo đ sp;đi vào phòng&n ;tắm, Lương Thi Nhĩ kéo lại cũng không được, đành phải nhanh chóng đi theo.

“Giang Tự Xuyên, anh quay lại đây.”

Nhưng đ p;phương căn bả p;không nghe cô&nb ;nói, ghé vào&nbs ồn rửa mặt s.ờ s.oạng lấy bàn chải đánh răng của mình, bắt đầu đánh răng.

 

Lư  Thi Nhĩ nhìn bsp;mà không khỏ sp;buồn cười:  bsp;này rồi mà&n anh còn mắc bệnh sạch sẽ à?”

Cô cũng&nb ông ngăn cản&nbs h nữa, ở b sp;cạnh canh chừ nbsp;đề phòng an sp;bất cẩn ngã sấp xuống.

Mấy phú p;sau, vừa mới&n vất vả trông&nb ừng anh đánh&nbs ng xong, đột  iên anh lại quay đầu đi về hướng buồng tắm, quần áo cũng không cởi đã mở vòi hoa sen.

Trên người p;anh mặc một chiếc áo phông, thoáng cái sp;đã bị nước thấm ướt.

Lương Thi ;Nhĩ nhìn mà  ây cả người,&n m thấy anh sa nbsp;lắm rồi, l sp;tức xông vào định kéo anh ra: “Không cần tắm rửa đâu! Mau đi ngủ đi!”

Dè đâu&n ông kéo được&n ười ra ngoài&nbs  bản thân c bsp;bị anh ôm&nbs ào trong. Nước ấm rơi xuống, anh ôm chặt cô vào lòng.

“Không tắm rửa quá bẩn, lỡ em chê anh thì sao...”

Lương Thi Nhĩ s.ờ s.oạng nút tắt, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà quần áo trên người&n ã bị ướt,  sp;vừa buồn cư p;vừa bất lực& ói: “Em đâu&nbs nbsp;chê anh, anh uống say rồi cứ đi ngủ trước đã.”

“Em tốt thế...”

Lương Thi Nhĩ: “Vậy là tốt rồi à?”

“Ừm... trước kia em cũng tốt với Quý Bạc Thần vậy sao?” Lương Thi Nhĩ&nbs hớp mắt: “Sao& ự dưng lại   đến anh ta? p>

Giang Tự Xuy nbsp;im lặng hồi p;lâu không nói&n ;gì, ngay lúc  ương Thi Nhĩ  ởng anh không nói gì nữa, bên tai lại vang lên giọng nói nặng nề của anh: “Bởi vì anh cảm thấy trước đây em rất yêu anh ta.”

Bởi vì&nb nh ngạc cũng  i vì bất ng sp;không kịp đ ;phòng, Lương Thi sp;Nhĩ bỗng chốc không biết ;nói gì cho p i, cô suy tư& sp;giây lát: “Gi nbsp;Tự Xuyên, đ sp;chỉ là trước kia, còn hiện tại em đã không còn yêu anh ta nữa.”

“...Anh biết, nhưng anh vẫn ghen tị với anh ta.”

“Tại sao?”

“Ngày đó....ngày đó giúp em chuyển đồ anh có nhìn thấy album ảnh em làm,

hai người có rất nhiều hồi ức, có rất nhiều tình cảm....Anh có thể nhận ra lúc ấy

em thích anh ta đến mức nào....Anh biết đây là chuyện của quá khứ rồi, nhưng

không biết vì sao anh vẫn cảm thấy khó chịu. Có lẽ, có lẽ bởi vì thời điểm đó anh chưa từng gặp em, cũng không có được thứ tình cảm mãnh liệt....nơi em.”

ơng Thi Nhĩ n e anh nói mà& sp;trái tim thoáng bsp;mềm nhũn, có p;chút sốt ruột ;nói: “Thì ra anh đã thấy quyển album đó. Xin lỗi, em không cố ý giữ nó lại. Mà

 

cũng&n p;chính vào ngày& p;đó em mới  t nó nằm chu nbsp;với đống s bsp;cũ của em, nhưng em đã vứt nó đi rồi!”

“Vứt  rồi?” Giang Tự Xuyên đứng thẳ p;dậy, cúi đầu nhìn cô, “Anh&nb ưởng... em cất đi chứ.”

“Làm s ;có thể, em   lại làm gì sp;Bây giờ ngư p;bên cạnh em&nbs à anh, em cũng biết người hiện tại em thích là anh. Bất luận trước kia như thế nào thì anh ta cũng là quá khứ rồi, không ảnh hưởng đến chúng ta của hiện tại.”

Nghe cô nói vậy, Giang Tự Xuyên khẽ nhếch môi: “Thì ra em đã vứt bỏ... vậy, vậy tại sao mấy hôm nay em không liên lạc với anh? Anh cứ tưởng em nhìn thấy những hồi ức đó, chợt phát hiện thì ra em cũng không phải thích anh quá.”

Giang Tự ;Xuyên lúc say&nbs nói chuyện ngây& ;thơ hơn rất&nbs iều, nhưng cũng& ;có thể nhìn ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

Lương Thi&nb Nhĩ dở khóc  nbsp;cười: “Đó&nbs sp;bởi vì mấy&n ôm nay em th nbsp;sự rất bận, ngày nào cũng tăng ca. Với lại em nghĩ bên phía anh cũng cần thời gian xử lý công việc... Chẳng phải anh cũng ít liên lạc với em đó sao?”

“Anh cố ý đấy, anh  nbsp;muốn biết e sp;có chủ động liên lạc với&nb h hay không.” Lương Thi Nhĩ ngây người: “Giang Tự Xuyên, anh cũng giận dai thật đấy.” “Xin lỗi...”

Mái tóc anh nhỏ nước, rơi xuống mặt, hệt như nước mắt vậy.

Lương Thi& ;Nhĩ đưa tay  u những giọt&nbs ớc đó đi,  bsp;dàng dỗ dành sp;“Được rồi, thật ra em cũng nên nói lời xin lỗi. Em không chú ý đến cảm xúc của anh, thì ra hôm đó anh đã nhìn thấy... Nhưng em bảo đảm với anh, bây giờ khi nhìn lại những thứ đó em đã không còn cảm xúc gì nữa, cũng đã vứt đi thật rồi. Người em yêu hiện tại là anh, chỉ có anh thôi, em có thể khẳng định.”

Giang T p;Xuyên nhìn cô&n ;không chớp mắt p;cúi người ôm& cô vào lòng:  ậy anh có tốt hơn anh ta không?”

Lương  bsp;Nhĩ không so&n p;đo với kiểu&n o sánh trẻ c nbsp;này của anh& p;khi say rượu, khẳng định một cách chắc nịch: “Đương nhiên, anh là tốt nhất.”

“Thật sao?”

“Thật, tốt nhất thiên hạ!”