Chương 55: Hoàn chính văn

Trong mối quan& sp;hệ với Giang& ;Tự Xuyên, L ng Thi Nhĩ qu nbsp;thật luôn&nb ;được chú ý và được chú ý hơn.

Chính cô cũng thừa nhận chuyện này, bởi vì tình yêu của Giang Tự Xuyên rất nồng nhiệt, kh&o ;ng hề cố k sp;hay giấu diếm sp;gần như l&agra  móc tim  ;móc phổi r nbsp;để chứng minh anh đã yêu cô bao nhiêu.

Còn Lương Thi Nhĩ, có thể bình thường cô dành sự chú ý cho công việc quá nhiều, cũng có thể là cô đã qua cái tuổi yêu đương cuồng nhiệt, không có cách nào như th nbsp;niên thiếu&n p;vì yêu&nbs p;mà nhượng&nbs ộ tất cả  sp;chuyện. Cũng k circ;ng có cách nào lại để một người kiểm soát mọi cảm xúc của mình.

Nhưng  cô thề, đi bsp;đó khôn  có nghĩa&nb p;là cô  ;không thích  Giang Tự Xuy circ;n. Mà thay vào đó cô rất thích anh.

Nhờ có nbsp;sự xuất hi sp;của Giang Tự& ;Xuyên, cuộc  ống của cô p;mới từ hỗn&n ạn và tẻ nhạt trở nên ngăn nắp, gọn gàng và sinh động, muôn màu muôn vẻ.

Cô th&i ute;ch mỗi thời& ;khắc ở bê sp;anh, cũng hy&nbs ;vọng trong tươn sp;lai lúc n& agrave;o cũng c&oac te; anh bên cạnh.

Những lời tối đó Giang Tự Xuyên mượn rượu nói ra khiến cô tự suy xét lại mình, liệu  oacute; phải c&oci ; đã biểu& p;đạt ý th cute;ch quá & iacute;t, dẫn đ sp;việc anh cảm& ;thấy cô không quan tâm đến anh nhiều...

Lương  nbsp;Nhĩ nghĩ, ch bsp;anh tỉnh t&aac e;o cô phải& sp;nghiêm tú c trao đổi v nbsp;anh thử xem.

Nhưng kh&ocir ;ng ngờ hôm& sp;sau tỉnh dậy, p;Giang Tự Xuy&eci ;n hoàn to&ag rave;n không n hớ đêm qua mình đã nói gì.

Lương Thi Nhĩ không tin anh đã quên hết, vì thế ngay lúc anh vào phòng vệ sinh rửa mặt&nbs ng đi ra, c&oc rc; ngoắc anh  ến. Cô đứ sp;trên mép& nbsp;giường, anh  g trên mặt đất, cô có thể từ trên cao nhìn xuống anh.

“Nếu anh không nhớ rõ thì để em nhắc lại một lần nữa. Em đã vứt hết những thứ liên qua nbsp;đến người  bsp;cũng không&nbs ;hề hoài ni . Nên là ;, anh cứ y&e rc;n tâm đi.”

Giang Tự Xuyên đương nhiên nhớ rõ tối qua mình nói những gì, chỉ là hiện tại anh đã tỉn bsp;táo, cảm&nbs thấy rất mất&n t. Nói ra&nbs p;sẽ lộ bụng&n  hẹp hòi,&n p;tính toán  chi li, tối qua trước mặt bao nhiêu người anh đã buột miệng kể lể.

“Anh biết rồi....ban nãy em từng nói rồi.”

Vành tai Giang Tự Xuyên ửng đỏ, cố gắng rời đi nhưng lại bị Lương Thi Nhĩ  ôm cổ không cho đi: “Dù đã nói rồi nhưng em vẫn muốn nhấn mạnh, để tránh việc anh cảm thấy em đang nói dối.”

Giang Tự Xuyên: “Anh không cảm thấy như thế.”

 

>“Vậy sau n& rave;y nếu anh&nbs cảm thấy kh&oacu nbsp;chịu ở đ&a u thì cứ&nb ;nói thẳng  o em biết, hỏi em đáp án. Giống như lần này vậy, nếu anh không nói thì em cũng đâu có biết anh đã hiểu lầm em cất đồ đi.”

Giang T  Xuyên hắng& sp;giọng: “Anh,&n p;lần sau anh  ẽ không suy& sp;đoán lung  tung nữa.”

Lương Thi Nhĩ hài lòng, cúi đầu hôn lên môi anh một cái: “Ừ, ngoan.”

-

Sa u đó, về&n ;chuyện này  ai người khô  nhắc lại nữa. Hai tuần sau, Lương Thi Nhĩ chuyển đến nhà mới.

Vào n agrave; mới ở&nb hưa được một& áng thì&nbs p;đến tết &Acir bsp;lịch, cô  ược nghỉ ph&eac  nên về bên nhà bố mẹ.

Ngày giao thừa trong nhà lại bận rộn, bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Lương  hi Nhĩ ngồi  ng phòng kh&a acute;ch gửi tin&n p;nhắn cho Giang&n p;Tự Xuyên:  nh đang làm gì vậy?]

Giang Tự& ;Xuyên nhanh c hóng trả l nbsp;cô: [Vừa&nbs chơi mạt chược với người nh&ag , bây giờ chuẩn bị ăn cơm tất niên, còn em?]

Lương Thi&nb ;Nhĩ đi tới  ograve;ng ăn, chụ bsp;cho anh một&nb ;tấm hình:  àn cơm tất sp;niên đã chuẩn bị được 60%.]

Giang Tự&nb ;Xuyên: [Nhì n ngon nhỉ, t agrave;n là m ón sở trư nbsp;của dì.] Lương Thi Nhĩ: [Anh vẫn còn nhớ à?]

Giang Tự Xuyên: [Giao thừa lần trước đến nhà em ăn cơm rất ngon.]

Lương Thi& sp;Nhĩ: [Ồ, vậy ;lần sau anh  a đây đi,&nb ;mẹ em cũng   nhắc đến anh đấy.]

Giang Tự Xuyên: [Được không? Thế mai anh đến nhé?] Lương Thi Nhĩ:&nb [Ngày mai m&u grave;ng một tết sp;anh không b ận à?] Giang Tự Xuyên: [Anh nhớ em]

Bởi vì bsp;ăn tết n&ecir  ai về nh&agr e; nấy, trong  hà Giang Tự bsp;Xuyên lại&nbs tương đối bận rộn, hai người đã bảy, tám ngày không gặp mặt.

Lương Thi Nhĩ quả thật cũng nhớ anh, nhưng ngày mai lại không thích hợp: [Mùng một n agrave; em phải&nb ;sang nhà b&a grave; ngoại, mấ sp;ngày sau c ũng phải gh&eacut nbsp;nhà thân thích, chắc là không được rồi.]

Giang Tự Xuyên: [Vậy thôi.  ]

Chỉ nhìn con chữ mà đã cảm nhận được mùi vị đáng thương.

 

L ng Thi Nhĩ cư  khẽ: [Anh ng n ngoãn ở&n p;nhà đợi  eacute;. Mẹ em&nbs gọi em rồi, em phải đi phụ mẹ đây, anh cũng tranh thủ ăn cơm đi.]

Giang Tự Xuyên: [Ừ]

Lương Thi Nhĩ để điện thoại xuống, vào phòng bếp giúp bưng đồ.

Một tiến sau, đồ ăn  ilde; được bưng ;lên đầy đ bsp;mọi người t nbsp;nhà ngồi&nb ;xuống ăn cơm tất niên.

Cơm nước xong, Lương Thi Nhĩ lại ngồi xem chương trình Gala cuối năm với  mẹ. Bây giờ chương trình càng lúc càng chán, cô cũng không có hứng xem mấy, thấy đã đến mười giờ, cô cầm chìa khóa xe muốn đi ra ngoài.

“Thi  Nhĩ, đêm&nb ;hôm khuya kho ắt mà con&n p;còn đi đ& irc;u vậy?”  acirc;m Thu Vâ n hỏi. Lương Thi Nhĩ: “Con có chút việc, chắc về hơi muộn ạ.”

Lâm&nb ;Thu Vân lo&nb sp;lắng, còn&nbs muốn nói g& rave; đó th& grave; bị Lương& ;Viễn kéo l : “Muộn thế này rồi còn ra ngoài thì có thể làm gì? Chắc là vì Tiểu Giang rồi.”

Tuy r g Lương Thi N  ít khi  trao đổi với&nb ơng Viễn, nhưng& ;lần này &o rc;ng ấy đã đoán đúng.

Cô muốn đi tìm Giang Tự Xuyên, làm một cuộc tập kích có chuẩn bị.

Bên n&a ave;y, Giang Tự&nb ;Xuyên hoàn& nbsp;toàn khô ;ng biết gì bsp;đang bị anh&n ;chị trong nh&agra ; lôi kéo chơi m nbsp;chược, ngồi&nbs grave;ng bàn  còn có  ;mẹ anh. Bố   thì ngồi&n p;trong phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện với mấy người thân trong nhà.

Hôm&nb sp;nay Giang Tự&nb ;Xuyên khá&n bsp;may mắn, sau&n p;vài vòng& nbsp;thắng được&nbs circ;ng ít ti ền từ ba người kia.

“Bình& nbsp;thường ở b c;n ngoài em& nbsp;hay chơi mạt sp;chược lắm đ e;ng không? L& agrave;nh nghề quá nhỉ?” Chị Giang Tuyết Đình bất mãn nói.

Giang T ự Xuyên: &ld o;Bên ngoài& nbsp;em làm g ì có b ạn mạt chược& agrave;o, là  do bọn chị yếu nghề quá thôi.”

Giang  Tuyết Đìn bsp;đưa tay địn p;đánh anh,  ị Giang Tự  ecirc;n né tr ánh: “Chị, chị đừng có chơi ăn gian.”

“Ăn gian chỗ nào? Đây là chị đang dạy em tôn trọng người lớn tuổi!”

Giang&nbs Tự Xuyên cư nbsp;nói: “T ôn trọng? Ha nbsp;thôi gọi&nbs em họ đến  nbsp;đi, để em chơi tiếp là bọn chị thua cháy túi đấy.”

“Em sp;cũng tự tin&nb quá nhỉ, ch nbsp;thấy em muố sp;chuồn đấy ch sp;không biết&nbs là thắng tiền thì không được đi à?”

“ Đúng đúng bsp;đúng, thắng sp;tiền thì  hông thể đ nbsp;dậy.” Mẹ&n Giang nói, &l dquo;Con ngồi yên đó cho mẹ.”

 

< Giang Tự Xuyên hết cách, anh không có hứng chơi mặt chược, cảm thấy thời  gian chơi trò này chi bằng đi đánh một ván [Kiếm Giang Hồ] còn hơn, không chừng còn có thể trò chuyện với Lương Thi Nhĩ một lát.

“Đ&ua ute;ng là. &n bsp;mọi người nghiện qu te; rồi đấy.&rd nbsp;Giang Tự Xuy& irc;n đành p ải ở lại

Anh l uôn đặt &ac ;m báo tin&nb sp;nhắn của Lư sp;Thi Nhĩ kh&aacut ;c biệt, vừa&nbs he thấy là lập tức cầm điện thoại lên xem ngay.

[Anh ch&agrav e;ng đẹp trai,&nb có rảnh kh& irc;ng?] ——&n bsp;Lương Thi Nhĩ. Giang Tự Xuyên sửng sốt, trả lời: [Có, có gì cần dặn dò?]

Lương  hi Nhĩ: [Em đ g ở trước  nbsp;khu nhà  anh, nếu anh  nh thì để& p;em dẫn anh đi hóng gió nhé?]

Tay c m mạt chược&nbs  Giang Tự Xuy circ;n chợt khựn sp;lại, xoay ngư bsp;hô về ph acute;a cách đó không xa: “Tiểu Thiên, lại đây!”

Em họ học trung học đang xem ti vi hấp tấp đi tới: “Sao vậy anh?”

Giang T ự Xuyên đ bsp;lên, kéo  cậu ấy ng sp;xuống ghế: &l ;Đánh tiếp  ùm anh, thua cứ tính cho anh, thắng thì em lấy.”

“Hả? Được được được!”

Mẹ Giang: “Aiza, nó còn chưa trưởng thành nữa, biết đánh không?” Giang Tự Xuyên đã gấp muốn đi lắm rồi: “Nó cái gì mà không biết.”

Giang&nbs Tuyết Đình  oacute;i: “Giang Tự Xuyên! Em bsp;thắng tiền rồi t&iacut  chuồn sao!”

Giang T ự Xuyên mặ sp;áo khoác  vào: “ Em trả lại   thắng ban n& ilde;y cho chị&nbs được chưa? Giờ em có việc gấp phải ra ngoài đã.”

N&oac te;i xong thì biến mất như một làn khói.

Mẹ Giang buồn bực nói: “Đi đâu mà gấp gáp như lửa đốt sau mông thế nhỉ?”

Giang  uyết Đình  grave; anh cả  hìn nhau, s nbsp;sờ cằm n&oa ;i: “Có  ;thể khiến n&oac  gấp gáp như thế....khả năng cao là đi gặp bạn gái rồi?”

“Bạn gái? Lẽ nào đang ở ngoài cửa? Vậy sao không bảo người ta vào nhà ngồi chơi một lát?” Vừa nói xong, mẹ Giang chợt tỉnh táo lại, “Haizzz....thôi không

gặp t igrave; hơn, c&aacu e;i thằng nh&oacut c này suốt& sp;ngày cứ  oacute;i chủ nghĩ bsp;không kết&nbs hôn, thế chẳng phải l&agr  chơi bời v bsp;người ta sao? sp;Mẹ chẳng d&aa ;m gặp con g& cute;i nhà ng ười ta nữa.”

......

>Xe Lương Thi  hĩ dừng ở  rc;n đường, đ ;một hồi lâ bsp;cuối cùng&nb ;cũng thấy bóng dáng Giang Tự Xuyên.

 

< p>Cô xuống xe, ở bên đường chờ anh.

Giang Tự&nbs Xuyên chạy c m đến ôm&nb chầm lấy cô bsp;“Có lạ  không?” “Không lạnh, anh thì sao?”

“Vừa thấy em là không còn lạnh nữa.”

Lương Thi Nhĩ nhếch môi cười, “Bớt mồm mép lại, lên xe đi.”

Giang T  Xuyên gật&n p;đầu, cũng kh&o ;ng hỏi cô&n p;đi đâu m&a ave; leo thẳng&nbs lên ghế l&aa te;i phụ.

Lương Thi& ;Nhĩ thấy anh&nbs hông hỏi th& rave; cũng khô ng chủ động&nbs acute;i, chạy th nbsp;lên núi.

Giang T ự Xuyên cứ p;nhìn cô&nb sp;mãi, sau  ó thấy đư nbsp;hơi quanh co&n sp;mới nhận ra họ đang đi lên núi.

“Sao lại quen mắt thế nhỉ...”

“ ng nhiên là quen mắt rồi, trước kia chúng ta đã từng tới đây.”

Giang nbsp;Tự Xuyên&nbs nghiêm túc&n bsp;quan sát:  ;“Có phải& sp;nơi mà gi o thừa lần  c chúng ta đến không?”

&ldq uo;Đúng vậy,&nb chính là&nb sp;nơi người n&a e;o đó muố bsp;dẫn em đi&nbs em pháo hoa&n bsp;nhưng lại bị dính một trận mưa to.”

Nhớ l nbsp;tình huống& sp;lúc đó, nbsp;Giang Tự Xuy& irc;n cảm thấy&n có chút&nbs p;buồn cười: &l Lúc đó cũng trùng hợp quá nhỉ.”

“Ừ sp;rất trùng&nbs hợp, nhưng cũng& ;có chút&nb sp;tiếc nuối. N& c;n em quyết  nh bù đắp& p;tiếc nuối lần đó, làm lại một chuyến.”

Giang Tự Xuyên sửng sốt, bất ngờ nhìn cô.

Lương Thi Nhĩ mỉm cười không nói, một lát sau, xe dừng lại ở khoảng sân  thượng lưng chừng núi. Tối nay cũng như đêm giao thừa hôm đó, không có ai khác, cả sân thượng chỉ có hai người bọn họ.

Lương Thi Nhĩ mở cốp xe ra, mời anh ngồi lên.

Hoa quả, đồ ăn vặt, đệm ngồi, chu toàn như Giang Tự Xuyên chuẩn bị lúc đó.

“Em&nb p;chuẩn bị mấy thứ này khi bsp;nào... Khoan&n bsp;đã, tối&nbs ay có ph&aacu te;o hoa không ?” Giang Tự Xuyên vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi.

“Bùm rdquo;

Đúng  lúc này,&nb sp;trên bầu  ời đêm tĩn sp;mịch đột nhi c;n có một& sp;đốm sáng&nbs ho nhỏ xuất hiện.

Nó n nbsp;tung ngay thờ nbsp;khắc anh vừ sp;cất lời xong, p;nở rộ th&agrav  một đóa&n ;hoa mượt mà xinh đẹ nbsp;Đóa hoa  này còn&nbs p;chưa tắt th&igr ; lại có&nb ;nhiều đóa  a khác nổ&n p;rộ, nào là màu đỏ, vàng, xanh, tím.  Đủ loại màu sắc tựa như biển hoa rực rỡ.

 

Cả bầu trời đêm được chiếu sáng.

Giang Tự Xuyên sửng sốt không thôi, kinh ngạc quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ.

“Đẹp  ocirc;ng!” Lương& sp;Thi Nhĩ khô ng ngờ hiệu   tốt như v bsp;có chút  hưng phấn nhìn lại anh.

Giang Tự Xuyên chưa từng cảm nhận được niềm vui bất ngờ như thế này từ cô  gái mình thích, nhất thời cảm xúc lẫn lộn khó tả: “Đẹp, rất đẹp. Thì ra hôm nay em không phải tập kích mà đã chuẩn bị từ sớm rồi.”

Lương&nb hi Nhĩ gật đầu: “Trước&n oacute; em đã muốn sp;cùng anh đón giao thừa.”

Từ một tháng trước cô đã có dự tính cho màn trình diễn pháo hoa này. Lúc ấy  cô còn đích thân đến chỗ bắn pháo hoa, sau khi thương lượng một hồi lâu mới chốt được giờ bắn đêm giao thừa.

Giang Tự& ;Xuyên nghe c& ocirc; kể lại&nb huyện này t igrave; cảm độn p;không thôi,  nhịn không được nghiêng người hôn lên môi cô.

Lương T  Nhĩ thản nh circ;n ôm lấ nbsp;cổ anh, chủ p;động kiễng ch c;n đi tìm&n sp;môi anh. Trong thế giới huyên náo rực rỡ, hai người yên lặng trao cho nhau nụ hôn.

“Đợi sp;chút, vẫn&nbs còn một th bsp;cho anh đấy.& uo; Cô hơi&nb p;buông anh ra , thấp giọng&nbs oacute;i. Giang Tự Xuyên th.ở d.ốc, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

Lương Thi p;Nhĩ sờ tú nbsp;lấy ra một& ;thứ: “Là& sp;cái này.  Mỗi người  nbsp;chiếc.” “Cái gì vậy?”

“Anh tự mở đi.”

Giang T  Xuyên mở&nb ;chiếc hộp nhỏ cô đưa tới sp;vừa nhìn  hấy thứ bê sp;trong thì sững người tại chỗ.

Nhìn  ản ứng của&nbs  Lương Thi Nh nbsp;bèn đẩy&nb anh một cái nbsp;“Làm g& igrave; thế, không lấy ra thử xem à?”

Giang&n bsp;Tự Xuyên  hậm rãi ng  mắt, “C&aac e;i này, th  sự cho anh&n p;sao?”

“Ch  không th&igra ve; sao?” Lư g Thi Nhĩ lấ bsp;chiếc nhẫn n bsp;bên trong  ra, “Anh đưa tay ra đi.”

Giang Tự Xuyên hoàn toàn choáng váng, bởi vì quá mức hưng phấn.

Lương Thi p;Nhĩ không c oacute; kiên n hẫn, trực tiếp cầm tay anh l circ;n giúp a nh đeo nhẫn vào: “Sau này đây sẽ là nhẫn đôi của chúng ta, thế nào, đẹp không?”

Nh  có ý& nbsp;nghĩa đặc b nbsp;đối với c& e;c cặp tìn nbsp;nhân, bởi&nb ;vì đó&nbs ;là một lo nbsp;biểu tượng, một sự ràng buộc.

Không phải Giang Tự Xuyên không nghĩ tới việc tặng nhẫn trang sức vào các ngày lễ, nhưng lần nào cũng bị anh nhanh chóng gạt bỏ, bởi vì anh biết ý nghĩa

 

củ bsp;chiếc nhẫn q cute; lớn, sợ&nb ô sẽ suy&nbs nghĩ nhiều, cho&n ;rằng anh lại&nb húc giục c& irc; chuyện gì đó.

Thế n irc;n anh vẫn  ần lữa khô bsp;dám mua,  không ngờ c& irc; lại chuẩn&n bị nhẫn tình nhân cho hai người trước.

“Đẹp. ; Giang Tự Xu ecirc;n cầm lấy& ;chiếc còn  i trong hộp,  ìn về ph&ia te;a cô. Lương Thi Nhĩ cười vươn tay.

Yết hầu&nb iang Tự Xuyê nbsp;chuyển động&nbs circ;n xuống, tron nbsp;lòng như&nbs ;có dòng&nb sp;nhiệt nóng hổi chảy qua, rũ mắt giúp cô đeo nhẫn lên từng chút một.

Hệt như vận mệnh của hai người, hoàn toàn khóa chặt cùng một chỗ.

Cặp nhẫn đôi bằng v& ave;ng hồng, kiể sp;dáng tối  iản nhưng lại&n rở nên cực p;kỳ nổi bật khi đeo trên tay của hai người.

Lương T sp;Nhĩ kéo t y anh, tựa v& rave;o trên va i anh, tiếp t  nhìn kh&oacu te;i lửa rực rỡ chói mắt trong màn đêm.

“Giang Tự Xuyên, em hy vọng anh sẽ không ghen tị với người khác.”

Tron g tiếng vang  nh tai nhức & cute;c, giọng n&oa te;i nhàn nh t của Lương   Nhĩ bỗng vang lên.

Giang Tự Xuyên hơi ngẩn ra, chợt nghe cô nói tiếp: “Em không thể thay đổi chuyện xảy ra trong quá khứ, em cũng không thể giữ được nét ngây thơ nhiệt thành với t grave;nh cảm như& p;thời thiếu ni& c;n. Nhưng em  ó thể cam&n p;đoan với anh,&n ;quá khứ là quá khứ, còn hiện tại em chỉ thích anh, rất thích anh. Và niềm yêu thích này sẽ không ít hơn trước kia, sẽ chỉ trưởng thành hơn, hoàn chỉnh hơn trước kia.”

Giang T ự Xuyên đ sp;nhiên nắm  hặt tay cô,& sp;biết cô v  đang canh c&a cute;nh chuyện lúc trước.

“Anh hiểu....là do lúc trước anh nghĩ nhiều rồi.”

“Anh bsp;xác định&nb là đã  hiểu rồi?”  ng Thi Nhĩ ng  thẳng dậy,  iêng mắt nh& rave;n anh, “Sau này trong lòng không còn lén lút ghen tị nữa?”

“Anh sẽ không làm thế nữa.”

Giang  ự Xuyên c&ua te;i đầu nh&igrav  chiếc nhẫn  ecirc;n tay họ,&nb ;trong mắt tr&agra ;n đầy ý&n ;cười: “Đã đeo nhẫn rồi mà, hơn nữa em cũng đã ở bên cạnh anh, như vậy là tốt nhất rồi. Trước kia có thế nào cũng không quan trọng, sau này em đã thuộc về anh.”

“L&agr ave; anh thuộc&nbs về em.” Lư nbsp;Thi Nhĩ nh&eac te;o ngón tay  anh, “Nhớ&n p;kỹ, sau nà  đi tới đâu cũng phải đeo chiếc nhẫn này, đừng để mấy cô bé kia đến gần anh.”

Giang T ự Xuyên cư bsp;khẽ, nhìn&nb ;cô không&nbs p;chớp mắt, dị ;dàng mà&nb sp;nhiệt tình&nb ;đáp: “Tuân mệnh.”

Pháo hoa trên bầu trời sắp tắt, bảy màu thay nhau nở rộ, là trạng thái kết thúc.

Hai ng ười dựa v&agrav bsp;nhau ngắm nh&i ave;n, biết đ&aci y không phải bsp;là kết  úc câu  chuyện của bọn họ.

Tương lai còn dài, tình yêu còn dài.

Trước&nbs hi tận cùng bsp;của tương la sp;kết thúc...&n p;Cô/anh nghĩ,&nbs ;tình yêu&nb sp;của họ sẽ không tàn phai.