Chương 32: Răn dạy

Ba người đứng&  dưới một  bsp;cổ thụ xanh& ;um. Cách đó  ông xa có m bsp;ngọn đèn đ ;ở ven đường,& nh lửa khi t nbsp;đến đây đ ;yếu đi rất&nbs ều, che đi b  cảm của b sp;họ, khiến nó ;trở nên mơ 

Đường Tri&nbs u đợi một  bsp;lại không th bsp;ai lên tiếng, sp;bèn chỉ vào&n người trước m p;“Ngươi nói đ >
Cố Phong Gi bsp;buồn cười:   Huyện chúa   ta ra đây&nb ;lại kêu ta   trước? Ta b  nên nói cái sp;gì đây?”

nbsp;Tri Nhu nghẹn bsp;họng, lại nh bsp;về phía Tốn p;Thi Văn.

Tống sp;Thi Văn nói:&nb ;“Tam muội, chuy bsp;lúc trước ch sp;là hiểu lầm& mà thôi, tỷ  nbsp;muốn giải t  rõ ràng vớ sp;muội rồi xin& ;lỗi muội luôn. ;Hy vọng muội&nb ừng tính toán. br>Giọng của C ;Phong Giản cứ&n đều đều, lại  dưng làm cho bsp;người ta nghe sp;ra ý tứ c  chọc, mỉa   “Tỷ là t ;muội của ta,&nb ó ngàn ngàn   vạn cơ hộ sp;ấy mà hiếm&n hi tỷ có th sp;nhẫn nhịn nhi bsp;ngày như vậy sp;chờ tới bây& giờ mới nói&nbs ”

Tống Thi&nbs n nghe thấy t  thì thân hì nbsp;nàng ta lung&n sp;lay, với ánh&n ;mắt bất lực,& àng ta nhìn v nbsp;Đường Tri N bsp;xin giúp đỡ.
Đường Tri Nh sp;cả giận: “N bsp;cho rằng nàng sp;ấy xin lỗi&nb hì là lỗi s bsp;thuộc về nà sp;ấy hay sao?&nbs Nhiều ngày nay&nb kinh thành đã&nbs hông còn yên  nh, Thi Văn b nbsp;nhốt ở tron sp;nhà, ngay cả&n ;cơ hội để&nbs bsp;ra ngoài cũng& sp;không có. Càng sp;đừng nói đ ;những lời nói& cay độc, đầy&n n thương ở   nơi trên ph nbsp;há có thể&n tìm ngươi để&n ải thích. Ngươi ;có biết hết&nb ảy những điều ày hay không?”Cố Phong Giản: p;“Ta nên biết& cái gì?”

Đư p;Tri Nhu đứng&nb đôi co với   “Ngươi đừng& i giả ngốc!  ơi có dám n bsp;những tin vị sp;đó không liên p;quan gì đến&nb gươi hay không?&n ;Thế mà ngươi&n ại diễn một&nb nbsp;kịch như th sp;ở trên đườ p;không chừa lạ p;một chút tình& ;cảm nào. Ngươi ;đừng có quên,& ngươi cũng mang&n ;họ Tống! Cuối cùng thì làm  n thương đến&nb m lòng của T  tướng quân,&nbs ươi làm chuyện& như vậy không&nb hấy áy náy  g lòng hay sao ”

“Lời đồ  vậy sao.”  bsp;Phong Giản cư nbsp;nhẹ một ti nbsp;“Lúc trong k  thành truyền&nbs a lời đồn  sp;Tống Tam nươn bsp;vì sao không&n p;thấy tiểu Huy sp;chúa ra mặt&nb nói một câu  nbsp;Tống này.”
< a cũng không  ết rõ rốt  nbsp;là người ph  nào truyền  , là thật ha bsp;giả, thì đi& ;ra nói cái g ” Đường Tri&nb  nhanh chóng n i tiếp, “Ngươi cũng không nên&nb lừa gạt ta,  nbsp;đã hỏi thă p;qua rồi, ngườ p;lần trước b Kim Ngô Vệ b nbsp;được hoàn  nbsp;không phải l bsp;hạ nhân trong sp;Tống phủ. Kh bsp;có chứng cứ ;thì không nên&nb vu khống cho  ị nương chúng&n a!”

“Vậy nê ;lời đồn trong& kinh thành này&nbs chỉ có thể  nbsp;về ta mà&nbs hông thể nói&nbs  nàng ta hay&n sp;sao?” Cố Phon sp;Giản nói, “M sp;khi đã như&nbs ậy, tiểu Huyện chúa nên đi   những dân c g đang bàn ch ện phiếm trong&n kinh thành này,&nb ;dạy dỗ bọn&nb nbsp;cho thật tố bsp;cho đến khi&n ;bọn hắn ngoan&n ngoãn nghe lời&nb mới thôi, chứ&n hông phải tới&n ây tìm ta đ sp;nói. Dù sao&nbs thì dân chúng&nbs rong kinh thành&nbs ;này cũng không&n ;nghe lời ta.”“Ngươi đúng  p;cưỡng tình đo sp;lý” Đường  p;Nhu tức giận,& ;sau đó nhanh  hóng phản ứng&n ại, “Không đú p;ta tới đây&nbs ông phải để&nb  cọ mấy chu nbsp;này với ngư

“Ngươi dùng& hai từ ‘tin  ’ này không  g rồi.” Cố&nbs g Giản liếc   nhìn Tống T nbsp;Văn, hắn m sp;cười nói, “ p;ấy thật sự&n i với ngươi  g mọi chuyện&nbs u do ta diễn& sp;hay sao? Mọi&nb ;thứ mà mọi&nbs ời nhìn thấy&nb u là giả, T nbsp;gia không kh nbsp;khe với ta,&n p;cũng không dùng sp;gỗ mục để& m đồ dùng t  viện. Ngươi&nbs y hỏi lại n nbsp;ta, có bản&n ;lĩnh thì nói&nbs ại rõ ràng  nbsp;lần, đừng  sp;đến lúc đó& ại tìm cớ  sp;thoái thác.”

Đường Tri   nghe vậy, nh  mày: “Sao T  lão phu nhân bsp;có khả năng& ;đối xử với&n  tôn mình nh bsp;vậy được?  nbsp;chỉ biết h bsp;hổ dọa ngư p;thì có đúng&nb hông?”

Cố Pho sp;Giản: “Dựa  sp;lời ngươi nó sp;vậy thì Phó&n tướng quân cũng ;là một người& iễn trò tài   giúp ta diễ bsp;một vở tuồ p;như vậy. Nếu& như ngươi nghi&nb ngờ, vì sao  ng đi hỏi Ph bsp;tướng quân t  đi?”

Đường ri Nhu xua tay,  tỏ vẻ khô sp;muốn nghe: “N  lại kéo Ph sp;tướng quân ra p;để chèn ép&nb ! Cùng lắm t nbsp;Phó tướng q nbsp;dựa vào ân& ;tình với Hạ&nb a nên mới t bsp;với ngươi nh sp;vậy, bằng kh nbsp;sao ông ấy&n ;có thể không&nb ông bằng như&nbs ế!”

“Thế n là không công&nbs ằng?” Cố Phong Giản dừng lại, sau đó nói  nbsp;ẩn ý, “Th ;mà ta lại t  tò mò, cuố sp;cùng thì Tống p;Thi Văn đã  i với ngươi  ng gì. Nếu n nbsp;nàng ta thật sp;sự cảm thấy oan ức, thì   không thấy  g gia kêu khó nbsp;với người  ?”

Đường Tri Nhu nói: “Nếu&n hư ngươi thật&n ự trong sạch,&nb à cớ gì s ;những lời nói& của nàng ta?  ng vì Tống g nbsp;niệm tình c sp;nên mới cho&nb ngươi thể diện ;Nào giống với& ngươi, suốt ngà p;xúi giục mối& quan hệ giữa&nbs ng gia và Phó bsp;tướng quân.  nbsp;đầu giữa h sp;bên có mối&nb uan hệ mật  t, nay Tống p  gặp nạn, c nbsp;lắm thì ch p;là một sự&nbs nbsp;huệ nhỏ th bsp;thế mà Phó&n tương quân mãi&n đùn đẩy.”

C Phong Giản tỉnh& ;ngộ: “Nếu là ột chuyện nhỏ, mà người Tống& ia lại không  ải quyết đượ chẳng phải là&n ô cùng vô d nbsp;hay sao? Đổi sp;lại là ta,&nbs hì ta cũng kh g muốn phí s nbsp;đi giải quy

Đường Tri&nbs u ngẩn người.Tống Thi Văn&nbs ét chót tai:  am muội! Sao  ươi có thể  nbsp;như vậy?”

* Trần  c tựu liệt,   năng giả ch nbsp;Hết sức là p;chức vụ mình, ;nếu không đư ;nên từ chức&nb  – Khổng T m>

Đường Tri&n Nhu bối rối  ớc câu nói  nbsp;hắn.

Nàng  nbsp;xem Tống Thi& sp;Văn như tỷ&nb uội ruột thịt, thế nên dù  nbsp;đối phương  bsp;nói cái gì&nb thì nàng cũng&nbs hông suy nghĩ  âu xa. Sau khi nbsp;quoa loa nghe&n bsp;xong, lại cả sp;thấy có vẻ&n úng, có thể  i quyết, thì  ơng nhiên tin  ưởng.

Nay nươ sp;theo suy nghĩ&nb p;của Cố Phong&n Giản để ngẫm& i lần nữa,   ta cảm thấ sp;lập trường c sp;hai bên quá&nbs chênh lệch, nội ;tình cũng không& p;đơn giản như& nàng ta nghĩ.
< >Phó Trường Quâ p;tuyệt đối kh sp;thể nào ngầm ;chèn ép người& Tống gia. Từ&nbs ước đến nay,&n g ấy là ngư bsp;nghiêm khắc c h trực, sẽ  g dùng những  ủ đoạn bỉ&nbs sp;như thế. Còn& ;Tống Tam nương& ;đương đứng tr sp;mặt cũng có&n bộ dạng thẳng& hắn, không giốn p;như đang cố&nb ình nói dối.
Cuối cùng thì&nb i mới đúng 

Trong lòng  ường Tri Nhu   dao động.


Nhưng  ôi mắt của  bsp;Phong Giản đ bsp;vào nàng ta&nb ;quá khó chịu,&n làm cho nàng   không thể b  tĩnh ngẫm n  lại được.&nbs  tự trọng c bsp;Đường Tri Nh sp;bắt đầu bị uấy phá, không&n chịu mất mặt&n ước mặt đối& ơng, thế nên&nbs ng ta tạm th nbsp;buông xuống  g nghi ngờ, t p tục cố g bsp;nói: “Ta…làm&nb ời đều có  nbsp;riêng. Ta nói bsp;chuyện lòng r g với ngươi,&nbs ươi không nên&nb ên mặt áp b bsp;ta.”

Cố Ph nbsp;Giản cười   “Do Hạ gia p;niệm tình mối ;quan hệ của&nbs ng phu nhân, l  mẫu thân ta bsp;nên mới có&n nhiều quan tâm&nb đến Tống gia&nb ư vậy. Giúp  nbsp;mười mấy n bsp;có lẽ là&nbs  giúp nhiều   rồi, nay kh  giúp nữa th bsp;thành người   Ngày sau ti nbsp;Huyện chúa   làm việc t nbsp;bởi vì trên p;đời này có&nb á nhiều người& ong ân bội n a; ước gì c sp;thể ăn đượ thịt này, uống& được máu nọ,& iếm lấy đồ&nb nbsp;của người  nbsp;để thành c sp;riêng thì mới p;thỏa lòng. Cũn sp;hy vọng ngươi p;có thể nghe&nbs hiều, xem nhiều, p;ta rất ghét&nbs hững kẻ ngu  .”

Tống Thi&nb ăn nói: “Tam&nbs ội, ngươi có&nb ể bình tĩnh   tí được k  Ta chưa từn bsp;nói bậy về& Phó tướng quân& với Huyện chúa& Khánh Bình, ta&nbs cũng vô cùng  m thấy có l bsp;về chuyện c sp;Tống gia. Nhị p;tỷ chỉ muốn& in lỗi ngươi… r>Làm sao Cố  ong Giản lại&nbs  ý đến các ;nàng, không đợ p;nàng ta nói  ong, hắn đã  y người muốn&nb ạy.

Đường Tr ;Nhu vội vã  n hỏi rõ rà nbsp;theo bản năn bsp;duỗi tay ra&nb ;để ngăn cản&n n. Vị trí c bsp;hai người tư nbsp;đối khó x p;Đường Tri Nhu& ;chỉ có thể&nbs c tới bên c  túm lấy cá bsp;tay của Cố&n Phong Giản.

Khô nbsp;ngờ, phản  bsp;của Cố Phong p;Giản lại quá& mức dữ dội.&nb  vừa bị ng bsp;ta nắm lấy&n từ phía sau,  n lập tức p nbsp;kháng mạnh m bsp;bằng cách h sp;tay ra, như  thể gặp phải&n ứ gì mà h p;vô cùng căm&nbs hét.

Sức mạnh ;thể chất của& ống Sơ Chiêu&nbs n người, dưới& ự căn thẳng,&nb  Phong Giản  nbsp;vung tay lên&n sp;khi không kiểm sp;soát được s p;lực của mình; ;chờ đến khi&nb n muốn dừng   thì đã quá p;muộn.

Đường&nbs nbsp;Nhu gặp may&n p;nên đã kịp&nb ánh đi. Tuy n ên Tống Thi   không được&nbs  mắn như v bsp;mặt nàng ta&n ;đã hứng cú&nbs  này.

Tiếng&nbs át giòn tan v g lên giữa c nbsp;đường nhỏ   đêm tối.


Tuy tiế nbsp;“Chát” đã&nbs nbsp;mất từ lúc ;nào, nhưng dư&nb âm lặng lẽ  nbsp;tiếp tục v bsp;vẳng trong tâ bsp;trí của bọn ;họ.

Sau đó,&n Tống Thi Văn   mặt, kêu l bsp;một tiếng  sp;oan ức mới&nb àm cho Đường&nb i Nhu giật m  khỏi cơn ho  loạn.

Đường Tri Nhu kinh ng ạc nói: “Tống am Nương, ngươi& ;quá đáng rồi&n ó, có phải  nbsp;rồi ngươi m nbsp;đánh ta khôn

Cố Phong G n mím môi, kh g lên tiếng.
< Đây là lần  nbsp;tiên hắn đ bsp;nữ tử, nói& đúng ra là l nbsp;đầu tiên đ bsp;người, nên c bsp;chưa quen lắm r>
Đường Tri  nbsp;coi sự im&nbs lặng của hắn&n  ngầm đồng  bsp;nàng ta đau&nb ;lòng nói: “Đ sp;đừng đến m ;như vậy chứ?&n ọi người đang& ói chuyện tốt p;sao ngươi lại& ;ra tay trước&nbs hứ?”

Cố Phon ;Giản cảm thấy lúc này thật&nbs  không còn g bsp;để nói, hắ ;nhẫn tâm xoay&nb đầu, muốn tiế tục rời đi.
ường Tri Nhu  i duỗi tay n nbsp;lấy hắn m p;lần nữa, chỉ có điều động& c lúc này đ sp;có sự cẩn&nb ận hơn: “Này r>“Buông tay!”

Mặt& ;Tống Sơ Chiêu&n tối sầm, nàng&n ội vàng chạy&nb i, kéo tay Đ g Tri Nhu ra&nb sp;không một chú sp;lưu tình, nói& p;bằng giọng u&n ám: “Ngươi mu ;làm gì?”

Đư sp;Tri Nhu bị  àng dọa cho  ng sợ, ngập  ng một lúc m nbsp;nói: “Ta ch bsp;làm gì cả&nb âu. Ta chỉ m  ngăn nàng  bsp;lại mà thôi. >
“Nếu như n bsp;ấy muốn đi, ;thì ngươi giữ& nàng ấy lại&nbs  gì?” Tống  bsp;Chiêu truy vấ nbsp;“Vừa rồi  p;ai bị đánh?&nb a đã nghe đ nbsp;tiếng!”

Nàng& quan sát mặt   Phong Giản t ng chốc lát,   thể nhìn đ nbsp;tâm tình đ sp;phương không t  nhưng có b sp;thương hay khô nbsp;thì vẫn khô bsp;nhìn ra.

Tố nbsp;Sơ Chiêu nổ sp;nóng: “Các ng nbsp;dám đánh nà bsp;ấy?”

“Ai  bsp;đánh nàng ta! bsp;Đường Tri Nh sp;nói, “Người  sp;đánh còn đang p;khóc lóc vậy&n mà ngươi còn&nbs ông phát hiện&nb ao?”

Tống Thi& ;Văn lập tức&nb ng khóc thảm  iết hơn, nhìn&nb hư không phải&nb àm bộ.

Tống&n ơ Chiêu thấy&nbs ười bị đánh&n nbsp;Tống Thi Văn sp;thì đã yên&nb âm.

Nàng tự&nb ói, chỉ tát  nbsp;một cái, h sp;là không sao.Đường trong   rất quanh co nbsp;lúc nàng đ bsp;dậy đi theo&n ;đã không kịp,& sau khi đi và nbsp;vòng quanh hà  lang thì mớ bsp;tìm được n p;này. Lúc ấy&nb ại nhìn thấy&nb nh này, nàng  t ruột nên c  không nghĩ n ều.

Có điều, nàng không nghĩ&n ;rằng Cố Phong&n Giản sẽ ra  nbsp;đánh người.
hìn xem điều&nbs t đẹp mà T bsp;Thi Văn đã&nb làm này, dồn&nbs  người ta đ bsp;dạng như vậ p;đây!

Cố Phon sp;Giản đau đầ p;thúc giục nói: p;“Đi thôi.”


Tống ;Sơ Chiêu đành&n phải dừng lại, hỏi: “Vậy ngư ;nói xem, vì  o nàng phải  h người?”

C Phong Giản dửng& ;dưng đáp: “Ta& lỡ tay. Không&nbs hống chế đượ ức của mình.” >Đường Tri Nhu&n chỉ vào Cố  g Giản, nàng   tức giận:  ơi nghe đi, n y cả tìm m sp;cái cớ tử&nb  cũng không t . Nàng ta cố sp;ý! Ban đầu&nb àng ta muốn  h ta, nhưng l  có Tống Nh sp;nương hứng l sp;thay ta!”

T nbsp;Sơ Chiêu ch bsp;chờ nói: “N sp;nàng ấy thật ;sự không cố&nb nbsp;thì sao? Chân bsp;tướng đôi k sp;sẽ hoang đư sp;như vậy.”

bsp;dĩ Đường Tr p;Nhu không dùng&n p;đến lý trí,&n iờ phút này   thấy người&nbs ng lòng đang  úp đỡ cho m bsp;nữ tử khác& trước mặt mình ;cảm xúc trong&nb nháy mắt như&nbs i lửa phun tr .

“Cố Ngũ&nbs g!” Đường Tri& hu nói năng l  xộn, “Vì  bsp;ngươi lại th nbsp;nàng ta? Trư nbsp;giờ ta nghe&n p;nói Tống Tam&nb nương thô lỗ,&n ô lễ lại t sp;hứng thì ta&nb còn không tin,&nbs nào biết được àng ta thật  nbsp;như vậy. M sp;lời không hợ p;đã ra tay  h người, viện&n ột cái cớ  nbsp;về như vậy p;thậm chí còn&n không thèm che&nbs giấu. Có phải&n ố Ngũ lang n i bị nàng ta sp;nhiếp hồn đ p;mất trí? Ngươ p;bị điên à?” >Sương lạnh trê p;mặt Tống Sơ&n hiêu ngày càng&nb dâng lên theo  ừng lời nói&nbs  nàng ta, cơ& sp;hồ tạo thành ;một lớp băng&n ày.

Đường Tri ;Nhu nhìn qua  ai của Tống  nbsp;Chiêu, phát h n Cố Phong Gi  cũng đang co  môi cười q bsp;dị, làm nàng p;lại chịu một sự kích động&n t lớn. Nàng  nbsp;kêu lên: “N  xem! Lúc này bsp;nàng ta lại&n ;cười lạnh vớ ta!”

Tống Sơ& Chiêu cũng quay&nb ;đầu lại nhìn& ột chút, Cố&nbs ng Giản thì   ngác xoay đ  cực chẳng  bsp;lắc lắc đ ;với nàng.

Tố sp;Sơ Chiêu không sp;khỏi nhấn m sp;giọng mình, n nbsp;“Tiểu Huyện&nb a, trong lòng  gươi có thành&nb iến với nàng&nb n khi nàng ấ bsp;thả lỏng m p;thì cảm thấy& nàng đang cười& lạnh, rốt cuộc ngươi muốn nàng ;ấy phải như&nb ế nào?”

Đư ;Tri Nhu bị n g răng dạy n nbsp;hốc mắt đ ;đỏ lên, đã&nb n khóc thành  ếng. Nàng ta  i: “Ta có mu nbsp;gì đâu? Ta&n ;chỉ muốn tìm&n ự công bằng&nbs nbsp;thôi!”

Tống&n ơ Chiêu: “Ta&nbs ết ngươi muốn& ói cái gì. N i nói đến c n tìm công b  nhưng từ l bsp;trường đã t bsp;ngươi thiên v nbsp;Đừng nói T bsp;Tam nương khô nbsp;nhận, ngay c bsp;khi nàng ấy&n ;nhận thì ta   không đồng  nbsp;Ngươi có th sp;nói cho người p;bên ngoài nghe&n p;về chuyện này ;một chút, xem&nb thử bọn họ&nbs nbsp;đồng với n nbsp;hay là với&n ;ta nhiều hơn!” br>Đường Tri Nhu sp;“Ngươi cũng   biết chúng  nbsp;vừa nói cái p;gì! Cố Ngũ&nbs ng, ngươi nói&nbs huyện thật vô&n ý!”

“Dù sao& ũng chỉ có  g việc đó t ” Tống Sơ   nói, “Chẳng&nb a là nói Tố bsp;Tam nghĩ oan&nb p;cho Nhị nương, p;lại làm liên&n lụy đến thanh&n anh của Tống&nbs a đúng không?&nbs oặc là bất   vì làm cho&n p;Tống lão phu&nb nhân tức giận&n ến mức đổ&nbs  Ta nói có&nb ;sai không?”

Đ  Tri Nhu ngạc bsp;nhiên. Nàng ta bsp;không nghĩ r nbsp;cái gì đối ;phương cũng bi bsp;nhất thời kh nbsp;còn muốn t p;cáo nữa.

Cố ;Phong Giản lại& ;bổ sung hai  u đơn giản,   dung không nh  Tống Sơ Chi nbsp;đoán trước,&nbs ng vẫn làm c nbsp;nàng rất t sp;giận.

Tống  bsp;Chiêu hừ, nà bsp;cười nói:  sp;cũng rất tò&n mò, không biết&n rốt cuộc thì&nb ng lực của   Tam nương nh nbsp;thế nào. Nà bsp;hồi kinh mới p;được vài thá sp;phần lớn đ ;ở ngốc trong&nb hà, không làm&nbs huyện ác độc&n  với người  , vậy mà tr bsp;lưng lại gán sp;nhiều tiếng x nbsp;Chuyện của  i khác cũng t h lên đầu n nbsp;ấy!”

Đường i Nhu nghẹn l : “Ta……”

T ;Sơ Chiêu: “Ta&n không biết ngươ p;đã nghe được tiếng gió ở&nbs . Chỉ mới c sp;nghe lời của& ;một người, th ;đã cảm thấy&n t cả mọi ng nbsp;đều sai. N sp;như thế thì&n trên đời này&nb ông có ai th  minh bằng ng i rồi, không  n phân biệt  nbsp;có thể biế p;được trắng  r>
Lời nói nà sp;rất nặng, khi bsp;cho nước mắ p;của Đường Tr ;Nhu rơi xuống.Tuy Cố Phong&nb ;Giản là người lạnh nhạt, nhưn p;hắn chưa bao&nb giờ tức giận&n ước mặt ngườ hác, chứ đừng& ói đến việc&nb  nghiêm khắt  ư lúc này.

< ống Sơ Chiêu:&nb Ta cũng có th nbsp;nói cho ngươ bsp;biết, Tống T bsp;Nương học v p;từ nhỏ, nếu& hư nàng ấy   sự muốn ch nbsp;lại ai đó&n thì một cái   cũng có th sp;làm người nà p;đó nằm im   chỗ, hà t sp;dùng những th sp;đoạn gian xả p;trong tối đó.& ;Dựa theo lời&nb gươi nói, nàng&n có Phó tướng&nb ân và Hạ C bsp;làm chỗ dựa p;không để Tốn ;gia vào mắt,&nbs uốn đánh liền& ánh, có thể  nbsp;dàng quậy T nbsp;phủ đến lo sp;trời lở đấ ;vậy thì cần&nb  chuyển vào  bsp;trong Hạ phủ sp;Lời nói mâu&n thuẫn như thế&n à ngươi cũng&nbs ông nhận ra   sai trong đó bsp;sao?”

Đường&n i Nhu giơ tay& bsp;gạt nước m sp;trong lòng chỉ sp;thấy vô cùng& ;oan ức: “Ta&nbs ng không phải&nbs à người có   quyền, làm   có thể hi sp;rõ ràng như&nb vậy được?”


Đường T p;Nhu không biết& p;phản bác như&n thế nào.

Tống ;Sơ Chiêu lại&nb iếp tục nói:&nb , quên mất.  ơi là Huyện  a, lời nói c nbsp;ngươi sẽ l sp;hại hơn bọn& họ nhiều, tất& hiên sẽ có  i sẵn sàng t nbsp;tưởng.”

Đư ;Tri Nhu vội  i: “Làm sao  iêm trọng như&nb ời ngươi nói&nb ợc!”

“Cùng  p;ta chỉ mới&nbs i hai câu mà& sp;ngươi đã khó ;chịu đến phát khóc. Còn Tống&n Tam nương bị&nbs o nhiêu người&nb ói, lại bị  nbsp;trong bao lâu? nbsp;Thế mà ngư sp;lại nói không p;nghiêm trọng. N nbsp;nàng ấy ôn& ;hòa nhã nhặn&nb ứng ở đây  bsp;chuyện với n , chiếu theo  nh cách của  ơi, nếu nàng&nbs  muốn khóc t nbsp;nước mắt  p;đủ lấp đầy i ao phía trư  rồi!”

Đườ Tri Nhu thút t ít, khóc không&nb thành tiếng: “V p;sao ngươi lại& ;hung dữ với&nbs  như vậy? Ng  có thể hỏ p;ta trước, nếu ;như ngươi thấy ;ta sai thì ng ơi có thể m bsp;sau cũng đư sp;mà!”

Tống  sp;Chiêu nói: “N  còn đẩy n bsp;ấy!”

Đường&  Nhu nóng lòn nbsp;cãi lại: “ sp;không muốn đ sp;nàng ta!”

T nbsp;Sơ Chiêu: “ nbsp;thì hiện t sp;ngươi nên hi sp;được việc b ;người khác oan& ;uổng khi không&n ;có chứng cứ,&n à cảm giác  nbsp;thế nào.”

Đường Tr ;Nhu có thể  ng thèm để  sp;người khác n sp;nàng cái gì,&n ;nhưng khi bị&nbs ố Ngũ lang n nbsp;một câu khô bsp;tốt thì nàng p;lại đau lòng.< br>Nàng sẽ không p;bao giờ thích&n ;Cố Ngũ lang  a. Làm sao nam nbsp;tử này lại ;đáng sợ như&nb y khi tức gi nbsp;cơ chứ?

T nbsp;Sơ Chiêu cũn bsp;không có ý&nb định cố tình&n ằm vào Đường& i Nhu.

Làm v ệc trong quân&nbs oanh cần phải&nb õ ràng việc  g sai, xử ph nbsp;phải đúng c nbsp;kiêng kị nh bsp;là mấy việc ;“xem như” hay& “mặt mũi”. M khi quy định  ong quân được&n ới lỏng thì&nbs nbsp;khó nghiêm mi  trở lại, n nbsp;là việc xử ;lý những lời&n ồn. Dù cho l bsp;nàng thì cũng sp;bị phạt như& vậy.

Đối vớ kẻ không hiểu&n iết nhưng lại&n hích dùng thủ&nb oạn nhỏ không&n ến nơi đến&nbs  như Tống Th bsp;Văn này, Tốn sp;Sơ Chiêu cũng& p;không biết làm p;sao. Nhưng tiểu sp;Huyện chúa l sp;ầm ĩ với&nbs g, nên nàng k ng nhịn được&n  muốn tranh c  rõ ràng vớ sp;đối phương.

À, Tốn p;Thi Văn vẫn&nbs òn khóc trong  ự cô độc  sp;vì có hai  ười không hiểu thương hoa tiếc& ;ngọc, còn Đư p;Tri Nhu đã  ông rảnh để&nb nbsp;tới nàng ta. >
Nếu như có& ;người thấy c p;này thì làm&nbs ao đây?

Tống&n Sơ Chiêu chậm&nb ãi nói: “Thôi&n ược rồi, các&n ươi đừng có&nb c nữa.”

Hai&nb ị cô nương  nbsp;không để ý
Vừa đúng lú p;này, nơi xa  ang lên tiếng&nbs hạc, trong đó&nb òn có tiếng  g vô cùng van nbsp;dội. Cố Pho bsp;Giản nói: “ nbsp;rượu đã b p;đầu rồi.”


Đường Tri N bsp;nhanh chóng d  lại, nghe xo  một lát th sp;nàng ta nói:&nb ;“Tiếng nhạc n ng giống với&nbs i hát được  bsp;Bộ chuẩn b ;ban đầu đâu. r>Một vị Kim&nbs ô Vệ đi ra& ;thật lặng lẽ, không biết là&nb ừa đến hay  bsp;đã nghe trộm p;từ lâu. Ngườ ;kia trốn trong&nb ;bóng tối, lên&n tiếng nhắc nhở ;“Các cô nương và công tử   bệ hạ đã tới, mời mọi&n ười mau đi  nbsp;sảnh tiệc.”
Lời của editor.

Tống Sơ Chiêu nói hay thật. Ai nói chỉ có Cố Phong Giản biết thơ văn thì mắng chửi người hay? Tống Sơ Chiêu không cần văn vở, chỉ dựa vào lý lẽ mà nói chuyện làm người khác tâm phục khẩu phục.