Chương 33: Hiểu lầm

Khi bốn người&n ến nơi, Hoàng&nb hượng đã ngồi rên ghế chủ&nbs  trong vườn.
< Hắn mặc một&nb nbsp;thường phục&nbs  đen, tướng  i hào sảng.   trái đặt t nbsp;đầu gối,  sp;tay áo rộng&nb buông thõng xuốn bsp;hắn đang nghi  đầu nhìn m bsp;chiếc đèn gi bsp;treo phía trư

Trên đó c bsp;một bài thơ& ;ngắn được vi ;cân đối, hẳn& à có người  nbsp;ghi lên cho&nb p;hợp với bức& ranh trên đó.
>Tuổi của Đư ;Chương Liêm còn p;trẻ, chỉ mới 26 mà thôi. L  bậc đế v bsp;nhiều năm, h bsp;đã có đượ khí chất của&nb ười từng trải thâm trầm như&nb ông núi, không&nb để lộ dù  sp;là gợn sóng.& ;Nhưng nhìn từ&n ánh mắt và   tác của h bsp;vẫn có thể& nhìn ra được&nb nh cách của   cũng không p i trầm lặng   vậy.

“Ừ.” ờng Chương Liêm ;thu hồi ánh  t, hắn gật   nói với v p;chân thành: “K  tồi.”

Ngườ thanh niên được ;khen lập tức&nb ui mừng ra m  hắn tiến l bsp;thi lễ, nói:& p;“Cũng vì thầ ;cần cù học&nbs , không phụ  nbsp;hạ thưởng  ”

Lúc đầu,&n m người Tống&nb  Chiêu muốn  n vào lặng l nbsp;nhưng không b t vì sao trong nbsp;vườn lại v p;cùng yên tĩnh,& p;nên khi bốn&nbs gười xuất hiệ đã thu được&nb nbsp;chú ý của&n mọi người.

Đ bsp;Tri Nhu tương& sp;đối quen thu sp;Đường Chương&nbs , dù sao nàng bsp;ta cũng là&nbs người trong hoàn sp;thân, nên dẫn p;đầu tiến lên ;thi lễ với  ng thượng.

Tố sp;Sơ Chiêu và&nb mấy người khác cũng đuổi kịp& au hai bước,  ưng lại không&nb i đến chính  a, chỉ đứng&nbs m người, vấn&nb  ở một bên
Đường Chương&nb m ngẩng đầu&nbs , nhìn về v sp;trí hơi xa  ủa bốn người, ầm mắt dừng&nb  trên người  ng Tri Nhu đ nbsp;tiên.

Thật  , hắn cũng k g có quá nhi nbsp;tình cảm v sp;Đường Tri Nhu >
Tranh quyền  t lợi giữa  nbsp;hoàng tử nă sp;đó đã sớm&n t đi cái gọ sp;là huyết thố sp;huynh đệ, làm p;việc không kiê bsp;dè, tất cả& các loại thủ&nb ạn dơ bẩn  nbsp;tàn nhẫn đ sp;bại lộ. Nếu như không có  ểu cữu cữu&nbs bsp;Hạ lão tướ p;quân giấu hắn ;đi, sợ rằng&nb n đã chết t  vòng lốc xo nbsp;chính trị kh bsp;tuổi còn nh >
Sau việc đó sp;hắn cũng khôn sp;truy cứu vài&n ;vị huynh trưởn p;đã là lòng&nbs ân từ lớn  nbsp;rồi. Muốn h bsp;dựa vào nhân p;tình để đối ử với chất&nbs bsp;xa lạ kìa&nbs à điều không&nb ể.

Đối với& n mà nói, cù nbsp;họ Đường  sp;dòng họ hoàng p;thất không bằ sp;thân thiết v sp;tiểu cữu cữ ;và nghĩa tổ&nbs ụ*.

*Nghĩa tổ ;phụ: Ông nuôi.< br>Trên mặt Đư sp;Chương Liêm xu nbsp;hiện nụ cư sp;hòa nhã, bày&n ;ra bộ dáng  ời trưởng bối hân hậu, nói:&nb Huyện chúa Khánh p;Bình đã trưở p;thành không ít, sp;đã trở thành ;cô nương đoan&n trang và chín  hắn.”

Đường&nbs sp;Nhu miễn cưỡ sp;nở nụ cười Nàng ta vừa   khóc, hai m nbsp;sưng đỏ, n sp;cũng không có& p;sức lực khi&nb ười.

Đường  nbsp;Liêm dường  nbsp;không thấy,   không hỏi t  nữa mà chuy nbsp;tầm mắt v ;phía bên cạnh,& ;nói: “Tống Tam ;cô nương, đã&n âu rồi chưa   về kinh thà  không biết  ơi đã quen c ?”

Lúc này&nbs  Phong Giản m  đi đến ch bsp;giữa, hắn đ bsp;“Bẩm bệ h ;hết thảy đều ạnh khỏe.”

bsp;Chương Liêm l nbsp;cười: “Không&n ết thân thể&nbs  lệnh tôn v sp;lệnh đường  p;tốt không? Tr sp;đã xem công&nb văn Tống tướng quân trình lên&nb nhưng không bao&nb ;giờ thấy hắn& hắc tới việc&n i buồn trong  à. Thấy hắn&nbs  tụy phòng t nbsp;nơi biên quan nbsp;nhiều khi tr nbsp;muốn gọi h sp;trở về nghỉ ngơi một hồi&nb ưng lại không&nb ìm thấy cớ.”< Cố Phong Giản:&n “Tạ bệ hạ&nb nbsp;tâm. Gia phụ sp;và gia mẫu&nbs ều khỏe mạnh,& hỉ có điều&nbs nbsp;người bọn  sp;không thể buô bsp;bỏ công việ p;trong tay, sợ&nb ;phụ sự tính&nb iệm của bệ&nbs

“Tốt. Khỏe& ạnh là tốt  ” Đường Chươ Liêm vỗ lên  n, “Phụ mẫu&nb ơi có thể s sp;mau chóng hồi& p;kinh. Nếu như&n ;bọn họ thấy&n ươi và Cố  bsp;lang khi ở&nbs chung lại hòa&nbs huận đến như&n y, ắt hẳn s sp;rất vui mừng. >
Tống Sơ Chi nbsp;“……” Nghe&nb nbsp;cảm thấy c p;hơi kỳ quái.Cố Phong Giản& ;cũng không biết p;nên đáp trả&n hư thế nào,  nbsp;thế lại gi p;tay lên, chắp&n ;tay thi lễ.
Mọi người t bsp;thái độ củ ;bệ hạ, lập&nb  nhận ra đư bsp;ít chuyện.

 vừa rồi, b sp;hạ chỉ nói&n ột câu với   nữ của mì bsp;còn đối vớ ;Tống Tam nương& ;thì lại liên&nb ục hỏi rất&nbs u chuyện. Cái&nbs ày giống như&nbs n ngẫu về s nbsp;hoạt ngày th g, ngoại trừ&nbs an tâm khi nà  ấy mới tr p;về kinh thành,& p;thì cũng là&nbs ì rất thân  t với nàng.
Hay là hôm na nbsp;bệ hạ tới bữa tiệc văn&nb nbsp;rượu này c bsp;là vì Tống&n Tam nương?

Ngư bsp;thông minh ngh nbsp;đến đây, t sp;tuy trên mặt&n ;hiện nụ cười nhưng tâm tư   lung lay. Bọ nbsp;họ hạ tầm mắt, che giấu&nb i cảm xúc c bsp;mình.

Đừng  n thấy Tống   như mặt tr bsp;ban trưa gần& p;hai năm nay,  rốt cuộc vẫn&n ải dựa vào   núi Hạ gia& p;này.

Đường  g Liêm nâng c n rượu trên   lên, mọi ng  vội vàng đ nbsp;dậy, vừa n bsp;ly vừa sợ&nb ãi, uống cùng&nb ới hắn một&nbs br>
Đường Chương Liêm cười vài&n iếng, tựa như&n âm tình rất  , ngón tay kh g ngừng gõ l nbsp;bàn. Mọi ng nbsp;cho hằng hắ sp;muốn tiếp t p;chủ trì tiệc& rượu này, kết& uả là Đường&n ơng Liêm lại&nbs t ngờ lật n  lại chủ đ >
Đường Chương&n êm hỏi: “Vì&nb  mắt của Kh nbsp;Bình lại h bsp;hồng thế kia r>
Đường Tri  nbsp;vội vàng gi sp;tay lên chùi&nb ;thật mạnh, rồ ;sau đó đáp:&nbs rong rừng có  ó lớn, thần&nbs g lâu nên b sp;gió thổi trún br>
“A thế à sp;Đường Chương&nbs  lại xoay ng , đổi phương&nb ớng, “Vì sao&nb t của Tống  nbsp;nương hình n nbsp;hơi đỏ lên ;thế này?”

T sp;Thi Văn bị&nbs em nhẹ từ n bsp;đến giờ nê ;oán hận đã&nbs h đầy trong  g. Thình lình  ị Đường Chươ Liêm gọi, nàng&n ta không khỏi&nbs un lập cập.  g ta vội vàn bsp;trả lời: “ p;lẽ dân nữ&nbs nbsp;cái gì cọ&n trúng trên đườ p;tối rồi.”

nbsp;Chương Liêm  u rõ, nói:   sao ―― v p;nên cẩn thận& một chút.”

T sp;Thi Văn: “Tạ ;bệ hạ đã  nbsp;tâm.”

Mọi&nbs ời mắt nhìn&nbs , mũi nhìn ti  trên mặt t sp;vẻ nghiêm túc p;nhưng trong lòng bsp;lại y hệt&nb ường Chương Li p;– tràn đầy&n  tò mò.

B bsp;họ biết mộ ;chút về mối&nb an hệ và s p;mâu thuẫn của ;bốn người bọ họ. Lúc Cố  nbsp;lang rời đi, sp;bọn họ lại& hông ngờ rằng&n ẽ có hình  bsp;như thế này& ;lúc trở về.

Hơ p;nữa, tiểu Huy sp;chúa là ngườ p;tùy tiện tùy&n hứng, nếu như&n àng ta uất  bsp;thì không th sp;nào có chuyện p;giúp người ta& ;giấu giếm đư
Chuyện này th nbsp;kỳ lạ.

L sp;này, Phó Trư bsp;Quân – ngư p;đang canh giữ&n ;bên – cạnh&nbs m lưng, nói v  câu bên tai& sp;Đường Chương&nbs .

Đường Chươ p;Liêm gật đầu br>Theo sát là&nbs một vị Kim  nbsp;Vệ đi lên,& ;nói một chuỗi& lời nói bên   Đường Chương& iêm.

Đường Ch nbsp;Liêm hiển nh  có hứng th bsp;hắn gật đ ;liên tục, còn&n nói “Ồ” hai&n .

Tống Sơ  êu nhìn người&n ướng sĩ lùi&nbs  sau một bư bsp;khi nói xong,&n sp;quang minh chính nbsp;đại trở v ;trong đội ngũ,& ;thì nàng không&n ;khỏi co giật&nb hóe miệng.

… nbsp;cho là ta  không biết kẻ&n ừa rồi nghe   chính là ng .

Mọi người&n gừng uống rượ ;cũng quên đi&nbs ự căng thẳng&nb i bệ hạ, ch sp;còn sự tò&nbs  về câu chuy nbsp;bên trong.

B n họ không h  gì cả…Chưa&nb  giờ tham gia bsp;buổi tiệc c p;quá nhiều sự& thú vị như 

Đường Chươn ;Liêm cũng không& p;làm bọn hắn&n hất vọng, lập& ức đề cập&nbs bsp;ngay tại chỗ sp;“Trẫm cũng c p;nghe nói một&nb chút chuyện của ;Tống gia mấy&nb gày gần đây,&nb ưng mà cũng   mơ mơ hồ&n hồ, không rõ&nbs ng lắm. Tống&nbs ị nương, ngươi là thân tỷ  bsp;của Tống Tam p;nương, xưa nay& p;thông minh, hiể bsp;chuyện, lại  nbsp;hơn nàng ấy p;một chút, nên& ;chịu vất vả&n t ít, nên qua nbsp;tâm tới nàn sp;ấy nhiều hơn p;Tam cô nương&nb vừa mới trở&nb nbsp;kinh thành, c g không hiểu   việc trong k h, tính cách  ì lại tương&nbs  ngay thẳng,  n nếu như c sp;làm chuyện gì p;sai thì ngươi&n ;nhất định đ ;so đo với n  ấy.”

Tống&n i Văn nói:  êu Chiêu là  n muội muội   dân nữ, t sp;nhiên dân nữ& ;hy vọng nàng&nbs y có thể t sp;lên.”

“Đúng&n . Cho nên nế bsp;như có hiểu& ;lầm gì thì  i nói càng s nbsp;càng tốt, tr nbsp;ngàn lần đ bsp;sinh ra hiềm&n p;khích.” Đường&nb ng Liêm ưu s nbsp;thay cho hai&nb sp;người bọn h p;nói, “Ta cũng& ;không biết nội ;tình trong đó,&n ;thế nhưng nếu& như cũng liên&nbs ụy đến Phó&nbs g quân, mà ng i cũng nghi ng  về hắn ta, p;thì ta sẽ   hắn gặp ng nbsp;để giải th bsp;rõ ràng.”

nbsp;mặt Tống Th sp;Văn thay đổi.
Đường Chương&nb m xoay đầu,   vờ tức gi sp;với người b p;cạnh: “Phó t bsp;quân này, ta&n p;cho rằng khi&nbs ngươi giữ chức ở Kim Ngô V sp;thì hẳn là&nb ất bận, không&n gờ rằng ngươi& ại nhúng tay  o việc nhà c nbsp;người khác.  ng những xen  o việc của  i khác, còn s t nữa làm ch bsp;tỷ muội này ;sinh ra hiểu  ầm. Ngươi tự&n ải thích đi,&nbs  sẽ không gi nbsp;ngươi nói ch n. Ta đã tứ sp;giận rồi!”

“Ngươi  nbsp;giả thích r sp;ràng với các& ;đồng sự khác& úc Tống cô  g dọn ra kh bsp;Tống phủ sao bsp;Đường Chương&nb m chỉ vào ô nbsp;hắn khiển t , “Ta nói ng nbsp;thường ngươi&nb  trưng ra mộ bsp;khuôn mặt ngh  nghị làm ng  khác sợ hã bsp;hành động th sp;hấp tấp lại cứng rắn, chính ;bởi vì bộ   lạnh lùng n êm khắc như   nên mới là sp;cho người Tố sp;gia hiểu lầm! p;Cùng lắm thì&n Tống Tam cô  ng đi đến n bsp;Hạ Công ở&n ột chút, tổ&nbs  bọn họ đ ;lâu chưa gặp&nb ặt nhau, chưa&nbs ể đến chuyện& ước đó Hạ&nbs nbsp;còn nhiễm ph  hàn, thế n bsp;thân cận mộ p;chút cũng là&nb chuyện bình thư nbsp;Hạ Công ch p;kêu ngươi đi&n đón người, làm sao ngươi lại&nb ây ra nhiều  yện như vậy?&nb ươi nên tự   kiểm điểm  nbsp;cho tốt đi. >
Phó Trường   nói: “Thần&nbs  rất rõ ràn sp;vào ngày đó,& ;người Tống ph ;cũng không có&nb sự bất mãn 

“Ngươi còn&n gụy biện! Bỗng dưng lại gặp&nb ải nhiều phiền toái như vậy,&nb gươi nói ngươi p;Đường Chương  nbsp;líu lưỡi, h bsp;lắc đầu, m p;mặt thì chỉ&n rích, một bên&nb ại nói, “Tống ướng quân rất& iếu thảo, Tam&nb ô nương vẫn&nbs n được hắn&nbs  nấng ở bê p;người, ắt s chịu ảnh hưởn của hắn, hiển& hiên sẽ quấn&nb ýt với Tống&nbs  phu nhân. Sau nbsp;khi nàng hồi sp;kinh, đầu tiê sp;là đi đến&nb ng phủ, cũng  nbsp;đó với lão ;phu nhân một&nbs oạn thời gian.&n Tại sao lại  nbsp;một chút vi bsp;nhỏ mà đã&n án hận người&n ng chung huyết&nbs thống với mình& chứ?”

Tống T p;Văn vội nói:&n “Dân nữ cũng&n ông có ý nà br>
Đường Chương Liêm thay đổi&nb ư thế, tiếp&nbs  nói: “Tóm  nbsp;là Phó tướ sp;quân làm việc p;không chu toàn,& sp;mới làm cho&nb các ngươi có&nbs y đoán hoang  ờng như thế.&nb ưng mà chuyện&nb ày liên quan  n việc bổ n  quan viên nê nbsp;ta phải thay& sp;Tống Tam nươn sp;giải thích m sp;chút. Nàng ấy p;vừa mới trở& ề kinh không  u, sẽ xa lạ p;với mọi chuy p;trong triều đì nbsp;làm sao có&nb ;thể chi phối&nb ược chuyện tron p;triều? Phó tư bsp;quân chỉ lo&n ;về việc bảo&n  trong cung, h n cũng không   năng lực l bsp;đến như vậ >
Phó Trường   ôm quyền n nbsp;“Từ trước&nbs bsp;nay thần chỉ p;dựa vào sự&nb ng bằng trong  ương vị của&nb h, cứ dựa t nbsp;luật pháp m sp;làm.”

“Ừ.&nbs  chi chính s bsp;trong triều đ , bổ nhiệm  nbsp;đuổi quan vi nbsp;nào đi cũng& p;không phải là& ;chuyện mà nữ&n uyến Tống gia&nb ác ngươi nên&nbs an tâm. Nếu   có nghi ngờ bsp;hãy mời bá&n thúc của ngươi& tự đi đến  bsp;Bộ để hỏi ho rõ ràng.”&nbs ờng Chương Liêm ;vỗ bàn bảo&nbs , “Nếu như  g đó thật s sp;có gian trá,&nb ;trẫm sẽ thay&nb ống tướng quân để chủ trì&nbs bsp;công bằng.”
< ững người trẻ ang ngồi trong&nbs này nghe thấy&nbs hế thì trong  ng đã chấn  .

Tuy rằng  ỉ nói có d sp;ba câu, nhưng&n p;lại có thể&nb y ra được n bsp;dung quan trọn nbsp;nhất.

Nay T g gia hẳn đa nbsp;nhốn nháo b bsp;hòa, thế nên p;Tống Tam nương p;mới dọn ra&nbs oài. Sau khi n ng ấy rời k  ở Tống gia p;lại xảy ra&nbs i chuyện, nên&nbs ọn họ lại  bsp;rằng Tống Ta sp;nương đã xúi ;giục Tống tư p;quân để gây&n hó dễ.

Đây&nb ng là…buồn cư ;lại hoang đườ >
Phó Trường   có tiếng l sp;người công b bsp;nghiêm minh, sa  lại có th p;vì lời oán&nbs ận của tiểu&nb  lại đi làm p;chuyện thấp k sp;như vậy? Hơn& ;nữa Tống Tam&nb ương lại là&nbs  cô nương y bsp;đuối, mới t sp;về từ biên&n uan, thì làm  o nàng ấy l bsp;có thể hiểu ;biết nhiều như ;vậy?

Càng khô bsp;cần phải nó sp;dù cho bất&nbs òa thì Tống   nương vẫn   họ Tống đ bsp;Hạ tướng qu sp;không màng lờ sp;lỗ mà giúp&nb ọn họ nhiều&nb  nay, làm sao& bsp;có thể vì&nb hút chuyện nhỏ& này lại quay  u đánh người&nb à?

Nếu như&nbs ười Tống gia&nb ật sự nghĩ  nbsp;vậy, vậy th sp;tầm mắt cũng ;thiển cận quá& đi.

Mấy ngườ ;nhìn nhau cười, p;e ngại lắc&nbs u.

Tống Thi  ăn vội vàng  n giải thích:&nbs Dân nữ vẫn   từng nói nh bsp;vậy, cũng ch bsp;bao giờ có&nb tâm tư như t ”

Đường Chư p;Liêm kinh ngạc& p;nói: “Cho nên& ;Khánh Bình hiểu p;lầm rồi sao? br>Đường Tri Nhu p;tức giận, mu p;phản bác theo&n ;bản năng.

Cẩ p;thận ngẫm lạ p;đúng là Tống& Thi Văn không  ó nói chính   như vậy, m sp;nàng ta chỉ&nb dùng cách cam  hịu để ám  bsp;mọi chuyện.  nbsp;mình nói nh nbsp;câu như vậy sp;nàng ta cũng&nb ;không có phản&n bác.

Đường Tr p;Nhu há miệng&nb thở dốc, phát&n iện mình không&n có cách nào  nbsp;giải thích,   vẻ mặt cà sp;thêm âm u.  àng ta liếc   Tống Thi Vă bsp;một cái, thì p;người này lạ ;lộ vẻ hoảng&n ạn và áy n bsp;lại chớp ch sp;mắt nhìn về& phía nàng ta.  áng tiếc rằng&n ường Tri Nhu  ông còn tin t ng vào nàng t nbsp;nữa, mà cố ;gắng trừng mắ ;lại đối phươ
Nàng phát hi bsp;mình không hi nbsp;gì về Tống ;Nhị nương –&n ười mà nàng&nbs  cho rằng r bsp;lương thiện.  g đối đãi  bsp;người ta th sp;lòng như vậy, p;nhưng người ta p;lại tính kế&n gược lại mình& ến mức triệt&n  như vậy.

ng Tri Nhu nàn  nhìn ngu xu nbsp;như vậy sao? >
Đường Chương&n êm nghiêm túc&nbs ẳn lên: “Khánh Bình, mới vừa&n ồi trẫm còn&nbs n ngươi chững&nb hạc, kết quả&n i ra như thế sp;này. Trong chăn bsp;mới biết ch sp;có rận [1],&nb ngươi nên thay&nb đổi tính cách&n ốc đồng tọc&n h của mình l ” Đường Tri&nb  cắn chặt r  sau đó nản p;lòng nói: “D sp;Dù cho sau  ày có ai xin& sp;mình đi chăng& p;nữa, nàng sẽ& không nhúng tay&nb ;vào! Thật đúng ;là vô duyên   cớ lại bô p;đen mình!

Cũn bsp;không phải ai sp;cũng quan tâm&n p;đến những l ;tán gẫu lúc&nbs à dư tửu h bsp;Có rất nhiề p;người ở đây hỉ đọc sách&nb nh hiền, vốn&nbs ng không biết&nbs huyện đã xảy&n  trong Tống p , lúc này l bsp;nghe bệ hạ&n nói vài câu,  ì bắt đầu  g mắt, tìm n i hỏi thăm.

Mấy&nbs i trẻ tuổi  nbsp;thấy khiếp  nbsp;Bọn họ như ;được mở rộn ầm mắt, trong&nb òng rung động&nb ữ dội!

Đườ Chương Liêm còn& ;muốn nói tiếp, ;lời trong miệng p;mới nói ra  t nửa thì b sp;Phó Trường Qu bsp;trừng mắt nh bsp;một cái, th p;là hắn lại&nb m hực nuốt  nbsp;vào.

Vẫn p  giữ thể di bsp;cho Tống gia,& sp;đùa giỡn nhi sp;quá cũng không sp;tốt.

Đường&nbs ng Liêm lại   lần nữa c bsp;nói: “Nói r p;ràng thì tốt&n rồi. Ta nghĩ  ng Nhị nương&nbs  người lương&nb iện nết na,  g Tam nương t  hồn nhiên m bsp;mộng, nên hai sp;người có th ;ở chung với&nbs au thật tốt.&nbs ôi, hôm nay v  là một bữ p;yến hội, nên& nói những chuyệ p;liên quan thì&nb ;hơn.”

Đường&nbs g Liêm nói m nbsp;nửa, lại đ p;lại một nửa. Chính là hắn&nbs ì vui mừng,  ng lại để  bsp;trong lòng mọ bsp;người cảm g bsp;ngứa ngáy c sp;sự tò mò.
Đường Chương L sp;thỏa mãn nói: p;“Cố Ngũ Lang, ;vừa rồi đã&nb nbsp;người làm m bsp;bài thơ, hay&n p;là ngươi cũng& ;làm một bài&nbs ?”

………….

Chú thích

[1] Nguyên gốc “Thanh quan nan đoạn gia vụ sự” (清官难断家务事): thành ngữ ý chỉ chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai. Trích từ quyển thứ 10 trong “Dụ thế minh ngôn” của Phùng Mộng Long thời Minh. (Theo hophach2319.wordpress.com)

………….

Lời của editor

Đọc tới đoạn Đường Chương Liêm hỏi Đường Tri Nhu và Tống Thi Văn vì sao như thế này thế nọ, tự nhiên mình nghĩ tới truyện “Cô bé quàng khăn đỏ”, Đường Chương Liêm y như cô bé quàng khăn đỏ đi hỏi con sói vậy, giả vờ ngây thơ kinh thật =)))))))