Chương 34: Ngâm thơ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù   Chương Liêm  u nàng làm th  nhưng Tống  nbsp;Chiêu cũng kh g lo sợ gì&n ;cả, dù sao  nbsp;Phong Giản đ bsp;sớm sắp xế ;chuyện này. Mà& ;Đường Chương  bsp;lại không mu bsp;làm nàng khó& p;xử, nên chỉ&n êu nàng tùy  bsp;phát huy.

T  Sơ Chiêu ph nbsp;phủi tro bụ sp;không tồn tạ sp;rồi đứng d
Ở quân doanh& p;bọn họ cũng&n ó mấy lão N bsp;sĩ cái gì&nbs ũng biết. Khi&nbs ọn họ muốn&nbs h hoang thì tr ớc tiên sẽ  nbsp;như vậy, nh bsp;như có loại& ;kiêu ngạo từ&n ương cốt, cực& ỳ ngầu.

Tống Sơ Chiêu cúi  u trầm tư m bsp;lát, rồi sau& p;đó chọn bài&n hơ mới nhất&nbs ng tuyển tập&nbs ơ. Trong thời&nbs ian ngắn như  y, có lẽ C p;Phong Giản chưa sp;kịp dùng nó&n ở bên ngoài.
Đây là một  nbsp;thơ tả cản p;vật. Khi mùa&nb hạ chuyển sang&n mùa thu, núi  o vạn trượng&nb ở nên trơ t  sừng sững  g tầng mây.   ít ỏi vài& ;nét bút, bài&nbs hơ đã miêu  bsp;được sự hi p;trở của núi&n ao, cảnh sắc&nbs ng tầng biến&nbs i thật tươi  ; mây trắng  i lác đác, g nbsp;thu se lạnh,& sp;cùng với sự& tiếc nuối khi&nb hìn về phương&n a, tất cả  bsp;được viết  sp;tinh tế và&nbs âu sắc.

Mượn núi sông bao   hùng vĩ đ p;làm nổi bật&n ên sự nhỏ  sp;của bản thân p;mà cách diễn&n đạt của câu&nb i cùng lại n nbsp;sự hậm hự ;của thi nhân.
Giọng Tống Sơ ;Chiêu nhẹ nhàng p;trầm lắng, th p;từ chảy ra&nbs  miệng nàng  nbsp;khí phách nh bsp;tiếng vũ khí p;ra khỏi vỏ,&nb ất dễ nghe.
< hế mà nàng   bình tĩnh, t  người ta c nbsp;cảm thấy c p;cảm xúc mãnh&n liệt đã được  giấu sau khi bsp;ngẫm nghĩ l sp;từng câu từ. br>Vốn dĩ là&nbs ững người thanh ;niên trong lòng&n p;đầy khát vọn p;họ không khỏi ;đắm mình vào&n rong đó, rồi&nbs m được cảm&nbs nbsp;của riêng m

Bọn họ s bsp;nổi suy đoán sp;có lẽ nào&nbs  Ngũ lang dùn nbsp;cái này để ;bày tỏ việc&nb nh có tài nh  không gặp t  chăng? Chứng&nbs ỏ Cố công  sp;có lời oán&nb ận với Cố  nbsp;công vì ông& p;giữ hắn ở&nb ng nhà, không  hững không cho&nb hắn học võ  bsp;còn tìm cách& p;gây trở ngại& con đường làm&n uan của hắn.
Xuất thân của&n ắn cao quý n g lại lận  bsp;từ nhỏ; bụ p;đầy kinh luân& ;nhưng lại không p;có chỗ phát&nb uy; thông minh  hiểu biết nhưng ;lại không đư ;yêu thương.

Th bsp;nên tình cảm p;bên trong bài&nb ;thơ này mới&nbs nh liệt như  ! Mới uyển  ển như thế!&nbs  có thể ch sp;động thế nà
Áp lực và&nb au khổ mới  bsp;thể làm lòng p;người rung đ sp;nhất, còn “s bsp;là linh hồn&n ;của mỗi vị&nb  nhân!

Sau k i Tống Sơ Ch  đọc xong b bsp;thơ, nàng lậ sp;tức quan sát&n ;phản ứng của& hững người xung ;quanh. Kết quả& ;là nàng thấy&nb i cũng phấn  ch – sự ph sp;khích mà nàng& p;không thể nào& ;lý giải được Biểu cảm của&n ng cũng rất  c tạp, khó c bsp;thể dùng nh bsp;từ đơn giả ;để diễn tả.< Lần đầu tiên&n ng đọc bài  nbsp;này, nàng đ sp;thấy được s ;hùng vĩ và   hùng của tr nbsp;đất bao la,& p;cho nên cũng&nbs rất thích bài&nb hơ. Làm sao m  người này…l giống như vừa&n ị mất nhiều&nb n như vậy?


Tống&nbs p;Chiêu khiêm tố sp;nói: “Tạ b hạ tán thưởng. br>Một đám thanh p;niên dưới đà p;đặc biệt là& ác huynh đệ  nbsp;tỉnh ngộ c sp;Quý Vũ Đườn p;đã lập tức&n ếp lời: “Tài& ng và học v bsp;của Ngũ lang& p;đã làm Vương& mỗ rất bội&nbs ! Sau khi cân& bsp;nhắc cẩn th bsp;ta thật sự&n cảm thấy từng& hữ đều không&n ể thay đổi.”< “Khí thế của& i thơ này th nbsp;bao la, đủ&n ;để thể hiện&  hào hùng cao bsp;vạn trượng   lòng Ngũ lan ”

“……”


*Xuất thần& ;nhập hóa: Trạn p;thái này có&nbs hể nói là t bsp;tuyệt đỉnh  bsp;người học k bsp;pháp, và khó& p;thể hơn đượ nữa.

Mọi  i thấy thái  nbsp;hiện giờ c sp;bệ hạ, cùng& với việc muốn& ấy lòng Cố  nbsp;lang, nên hi nbsp;nhiên đã kh nbsp;tiếc công s nbsp;Mà Quý Vũ&nb Đường còn biế ơn việc Tống&nb  Chiêu đã gi nbsp;hắn trước  bsp;nên hình tư bsp;của Cố Ngũ& lang đã có t  ánh sáng chi  rọi, hắn c nbsp;ra sức thổi p;bay mọi thứ.Thấy hắn dẫn đầu, các vị&nb u đệ cũng k  cam lòng đ sp;tụt lại phía ;sau, thế nên&nbs rong lúc nhất&nbs hời, Tống Sơ&nb iêu bị bọn  g đại đến  bsp;lạc lối [1], p;trong lòng nàng& sp;đã có một&nb út đắc ý k nbsp;kiềm chế đ br>
Ban đầu, C bsp;Phong Giản cũ nbsp;rất thích b bsp;thơ này, dù&n ;là vần hay  g từ ngữ,  bsp;có một loại ;cảm giác gãi&nb úng chỗ ngứa.&n hưng sau đó   lúc, khi tâm bsp;trạng đã bì sp;tĩnh trở lại p;hắn đọc lại ài thơ lại   như mình đ  làm ra vẻ.& p;Lúc này lại&nb ị Tống Sơ   đọc một l sp;trước mặt m p;người, hết l p;này tới lần&n hác được phân& ích trước mặt& oàng thượng, tâ p;tình của hắn& chỉ còn sót   sự khó ch r>
Vô cùng xấ sp;hổ.

Mà cũng p;không thể hiể p;được.

Trong  nbsp;những người&nbs  đang suy ngh nbsp;cái gì? Khôn bsp;lẽ không cầ p;thể diện nữa hay sao?

Trong&nbs p;lúc tâm tình&nb Tống Sơ Chiêu&nb ang phơi phới,&nb nàng ngẫu nhiên& ;xoay đầu, lại& thấy Cố Phong&nb iản đang nhìn&nb ình thật vô   cách đó kh nbsp;xa, thì trong& bsp;lòng nàng lạ sp;nhanh chóng hồ bsp;hộp.

Sao th nbsp;Ngũ lang khôn nbsp;hài lòng? Nh nbsp;định bởi v p;nàng chưa đủ& khiêm tốn rồi!< r>Vì thế Tống&n ơ Chiêu vội  g nói nghiêm  c mấy câu th  thác, tỏ v sp;chuyện này cũ bsp;không như vậ bsp;cùng lắm là& ;tùy hứng làm&nb ài câu mà th  không đáng  nbsp;mọi người  n cứu đến  br>
Mọi người&nbs  tức tỏ v ;không hài lòng,& p;họ cho rằng&nb iệc này xứng&nb ng được xem   vậy! Sau đ sp;lại trịnh tr bsp;nói với Tốn p;Sơ Chiêu rằng& ;bản thân họ&nb  cảm nhận  nbsp;tình cảm và p;nội hàm mà&nbs ng chất chứa&nbs ong đó, rất  t sắc!

Tống&nb ơ Chiêu cũng  ỉ có thể h sp;theo một tiến sp;“Vậy sao”.

Trong lúc T ng Sơ Chiêu  g âm thầm su bsp;đoán tâm tư& ;của Cố Phong&nb iản, ánh mắt&nb a Đường Chương Liêm đảo qua&nbs n phía, sau đ nbsp;lại vui mừn sp;đứng lên, ch p;vào một chỗ&n ói: “Lấy cái&n n lại đây c bsp;trẫm!”

Một&nb ời Kim Ngô v bsp;nhận lệnh, h bsp;tiến lên, l sp;cái đèn đươ p;được treo trê p;cao xuống, đo bsp;đặt nó lên& bàn chỗ Đường hương Liêm đang& ;ngồi.

Đường  g Liêm cầm t g tay xem một bsp;vòng, nhìn rõ sp;bức tranh trên sp;giấy, hắn cư sp;nói: “Ta thấ p;bức tranh trên& p;cái đèn này&nb ất tương xứng& ới ý thơ tr nbsp;bài thơ Cố& ;Ngũ lang vừa&nbs ới làm. Tuy  ng bao la hùng nbsp;vĩ như trong& sp;câu thơ, nhưng sp;cũng có vài&nb phần tương đồ p;Cố Ngũ lang,&nb ngươi nghĩ như&n thế nào nếu&nbs  bài thơ củ sp;ngươi lên chi bsp;đèn này và&n treo nó gần   ra vào? Mọi sp;người thấy s br>
Tống Sơ Ch  sửng sốt.
Nàng lại khô bsp;biết đây là ;thông lệ của&n uổi yến tiệc&n y xưa nay. Đ bsp;vinh dự nhữn sp;tác phẩm hay&n ;trong yến hội,& ;những câu thơ&n có thể được&n  chọn và tre bsp;ở nơi bắt&n ắt nhất. Một&n m văn nhân th ng tranh giành  vị trí hạng&nbs t này để h sp;thua nhau thể&n p;diện.

Chỉ l p;trước đây C Ngũ lang không&nbs thích tham gia  loại trò vui  y. Hắn ngẫu  ên tới một   nhưng cũng k ng có hứng t nbsp;muốn tham gia nbsp;thế nên hắ p;chưa bao giờ&nb được chọn.

N sp;thanh niên lại sp;bắt đầu mộ đại hội cổ&nb  mới, các t sp;ngữ nói ra&nbs ều mang theo  nbsp;tán thưởng.
< ống Sơ Chiêu&nbs ng ngây người,&n thì cái đèn  y đã được  bsp;Ngô Vệ đưa& đến đặt trên& n. Theo sau là nbsp;bút và mực& ;cũng được đư tới, đặt trên& ay phải của  g.

Ánh mắt  a mọi người&nbs  mang theo ch nbsp;mong lại có& p;hâm mộ, nhìn&n nàng không chớp& ;mắt.

Tống Sơ ;Chiêu: “……”
nbsp;muốn thần c … Nhưng nàng&nbs ông muốn chết!& Không biết làm&n sao bây giờ!
< Môi nàng khô  ốc, yết hầu&nb y lên chạy x g gấp gáp.


Đường Ch bsp;Liêm thấy th sp;thì mỉm cườ ;ngầm hiểu, hắ ;gật đầu nói:& Tất nhiên là&nbs  thể.” Rồi&nbs nbsp;đó phất tay p;áo một cái,&nb ho người dọn&nb  sang một bê br>
Vẻ mặt c sp;mọi người th sp;mờ ám, thậm& chí kẻ ngốc&nbs m Sùng Thanh c n cười thành&nbs ếng. Nếu như&nb ông có Đường&n ương Liêm ở&nbs , Tống Sơ Ch  cảm thấy c sp;lẽ hắn đã&n  ào lên tiế br>
Nhưng mà l nbsp;này Tống Sơ p;Chiêu lại thở ;ra một cách  ẹ nhàng, lập&nb c nhường vị&nbs , làm một t sp;thế mời với đối phương.

Q bsp;áo trên ngư sp;Cố Phong Giản p;tuy đơn giản&n nhưng dù sao  ng là trang ph c của nữ gi nbsp;nên vẫn gây p;bất tiện. Hắ ;quấn tay áo  t vòng lên c bsp;tay, rồi sau&n p;đó ung dung  âng bút, viết&nb ên mặt đèn  g dễ viết.

Hôm&nb ;nay nàng ta  n đây vì C p;Ngũ lang, không& sp;nghĩ rằng lạ p;có việc ngoài& ;ước muốn lúc& rước, nên bị&n  Ngũ lang răn bsp;dạy một phen sp;thế nên lúc&n này đã không&nbs n hứng thú g bsp;với bữa yế ;tiệc này nữa.& Trong lòng nàng&nb ;ta vô cùng c a xót, hoàn t n không chú  bsp;đến chuyện  bsp;người này â p;ái trước mặt mình.

Nàng liế sp;mắt vài lần, ;phát hiện nét&n chữ của người ên cạnh mình&nbs p lại với n nbsp;như rồng bay sp;phượng múa. N bsp;chữ mạnh m p;màu mực thấm& dần vào trang&nbs iấy, rất có&nbs nbsp;thái. Nhưng m nbsp;nét chữ lạ p;hơi nguệch ngo nbsp;làm cho nàng& sp;ấy không thể ;nhận ra dù   là một ch >
Theo bản năn bsp;vẫn không th nbsp;Tống Tam nư  Đường Tri  nbsp;lên tiếng:  nbsp;sao thì chữ& p;viết thật xấ p;Mấy chữ này&n à cái gì đ br>
Vài vị cô p;nương xung quanh bsp;cũng lắc đ sp;“Ngươi có hi sp;không?”

“Chữ& á nhỏ, ta kh  nhìn được.”< Mọi người nghe& thấy lời này&nb ì không khỏi&nbs  mò, duỗi c sp;muốn xem thử, p;Đường Chương  nbsp;bắt đầu kh sp;trương.

Đường& hương Liêm nghĩ& ;đối phương có bản lĩnh nên&nbs i chủ động  nbsp;ra trận, th sp;nên hắn mới& vui vẻ đồng&nbs nbsp;Nếu như Tố sp;Tam nương là&n ;mới biết nửa& ời [2] lại   lòng muốn c g tỏ, thì s sp;nhận được s ;chê cười ầm&n nbsp;trong bữa y bsp;tiệc hôm nay. >
Chẳng phải  nbsp;sẽ bị Hạ& ông nhắc đi  c lại tới c nbsp;hay sao?

Cố bsp;Phong Giản kh  tỏ ý kiến ;gì về Đường& i Nhu, làm nh nbsp;không nghe th , tay hắn v bsp;đặt đầu b ;lông xuống. Mãi p;cho đến lúc&nb iết xong câu  ối cùng, hắn&nb i lưu loát th nbsp;bút, đặt n p;trở về vị&nb  cũ.

Hắn t  nhiên đứng  ng dậy, nói   giọng đều   “Ta bất t bsp;đã tự bêu&n ấu mình rồi.” >Kim Ngô Vệ  g chờ lấy  bsp;ở bên cạnh& cũng thuận tiện ;nhìn thoáng qua,& sp;phát hiện ra&n ;mình cũng không& p;hiểu, hắn mê& mang ngẩng đầu, ;rồi cầm đèn&n .

Phản ứng&nbs y của hắn c nbsp;làm cho Đư bsp;Chương Liêm k  trương hơn.
< Đường Chương L sp;vừa nhận lấ p;hắn đã nhướ ;mày. Đoạn nhìn ;thật sâu vào&nb ố Phong Giản,&nb ại hứng thú&nbs c mắt về ph bsp;Đường Tri Nh sp;một cái. Dư p;sự khẩn thiế ;của mọi ngườ ;hắn tỉnh bơ&nb y tay ra hiệu nbsp;ý bảo Kim&nb Ngô Vệ đưa  nbsp;đèn sang cho& sp;nhóm thanh niên bsp;kia xem.

Cái& bsp;đèn giấy đi ;dạo một vòng&n rước mặt mọi& ười, làm cho&nbs ững người trẻ uổi có thể  nbsp;rõ ràng ở&n cự ly gần,  nbsp;mà mọi ngư sp;như ong vỡ&nbs ổ, tràn lên   xét.

Quý V nbsp;Đường nhìn   chú, rồi d bsp;đầu vỗ tay& khen: “Đây là&n ách viết ‘cuồ ;thảo’ *, lối& iết vô cùng  ng khoáng đấy! br>*Cuồng thảo&nb 狂草): Thảo là& t lối chữ c sp;từ nhà Hán,&n để viết cho&nbs nh. Cuồng thảo&n là lối chữ   tháu, cực k bsp;phóng túng.
“Đâu chỉ ph sp;khoáng? Kết h bsp;với văn phong sp;táo bạo của& Ngũ lang càng  àm tăng thêm  c mạnh! Nó t  sự rất kh br>
“Đây có  nbsp;là viết theo sp;cách của Lưu& ;Bang [3] không?&nb p;Ta thấy phong&nb ;vận [4] giống&n đến chính phần
“Không ngờ  nbsp;trình độ th sp;pháp của Tốn p;Tam nương lại& ;cao đến như&nbs y. Là nữ t p;nhưng lại viế p;cuồng thảo t p;như thế, trên& ;đời này cũng&n hông có nhiều&nb gười như vậy&n u!”

Thật ra&nb hạm Sùng Thanh&nb cũng không hiểu& ;được mấy ch rên, thậm chí&nb ắn còn thấy&nbs  coi hơn so&nb p;với chữ của& ình, y như v bsp;quỷ vẽ bùa, ;ít nhất còn&nbs  thể nhìn ra sp;được đường&nbs sp;trong chữ của p;hắn.

Nhưng ng nbsp;được đám  sp;nhân Quý Vũ&nb Đường tôn sùng như vậy, nên&nbs ng mang theo vi nh quang để  p lời, dẫu  nbsp;cũng không hi : “Ha ha ha,& sp;trên đời này ;cũng không có&nb mấy nữ tử   khoáng như T g Tam nương  ! Nàng ấy l bsp;lên ở biên&n quan, nên thấy&nb càng nhiều và&nb iết càng rộng&n ơn.”

“Nếu n ;nói nhìn nét&nbs hữ đoán tính&nb ch, thì Tam c nbsp;nương chính  nbsp;người không   nệ tiểu ti

Mới đầu   Sơ Chiêu cò bsp;nghe đến mứ p;vui vẻ, đến&n hi Phạm Sùng  anh mở miệng,&nb hì nàng lại   luống cuống.&nb ợ người thô&nb nbsp;này nói xong, bsp;Đường Chương&nb m sẽ có hứ sp;thú, lại cho&n ;Cố Ngũ lang   lên biểu di nbsp;kỹ năng đ p;đáo nâng vạc& [5] bằng một&nbs y.

May mắn  ay, Đường Chươ p;Liêm cũng không sp;có hứng thú&n cho mọi người&n iểu diễn tài&nb hệ. Hắn chờ&nb  khi mọi ngư nbsp;trở về ch ;ngồi, kêu thị& vệ bên người&n eo đèn ở n sp;dễ thấy nhấ ;để sau này  .

Việc mọi&nbs ười hiểu đư hữ của Cố   Giản làm ch bsp;Đường Tri Nh sp;rất bối rối r>Tuy rằng lúc&nb này không có   nói nàng ta& sp;sai, cũng không bsp;nhìn về phía p;nàng ta, nhưng&n p;nàng ta vẫn&nbs ảm thấy gương& ặt nóng rát   đau đớn.


Đường&n i Nhu chau đô nbsp;mày thanh tú& sp;lại, rồi lạ ;liếc mắt về&n ía Tống Thi  .

Đều bởi&nbs nbsp;trước giờ  nbsp;Thi Văn ám&nb ;chỉ với nàng&n ằng Tống Sơ&nbs êu dốt nát  nbsp;cỏi, nên nà bsp;mới cho rằng p;như thế. Nào&n biết được Tố Tam nương có  ể viết cuồng&n ảo. Phải biết& ằng cũng không&n dễ dàng gì  bsp;được đám t bsp;niên tự cao&n ;tự đại phía&n i diện tán t ng.”

Thật đá p;xấu hổ!

Nh sp;gì trong miệng sp;Tống Thi Văn&n ;đều không có&n ột câu là t  Có lẽ tất ;cả lời nói&nbs  khác về T bsp;Sơ Chiêu cũng sp;là giả nốt.< r>Nhìn khí chất& ;này, dáng vẻ&nb ày của Tống&nbs nbsp;Chiêu, có ch bsp;nào giống v sp;người chưa t bsp;đọc qua sách p;vở không?

Tr nbsp;giờ Tống Th sp;Văn rất thích p;nghe bên ngoài&n p;khen tài danh&nbs ;của mình. Có&nb ẽ nào vì s p;Tống Sơ Chiêu& ;che đi sự n nbsp;bật của mì bsp;mới soạn ra& ;mấy lời nói&nb i đáng xấu  bsp;như vậy?

Đ  Tri Nhu nghĩ& bsp;như vậy, nên p;ánh mắt nhìn&n về phía Tống&nb i Văn đã có p;sự khinh thườ r>
Chưa bao gi bsp;gặp qua ngư sp;mặt dày, vô&n sỉ như thế 

Nàng lại  ng biết, Tống&nb hi Văn còn kh p sợ hơn so& p;với những ngư sp;ở đây.

Đâ ;không giống vớ p;những gì tổ&n ẫu đã nói  bsp;nàng ta!

Đi nbsp;nàng ta kiêu& sp;ngạo nhất ch bsp;là học vấn& học rộng biết& ộng hơn Tam  ng, dù cho đ nbsp;nhân xử th p;thì cũng không& p;thô bỉ giống& như nàng ấy.&nbs  là những th bsp;mà tiền tài& ;và quyền lực&n hông thay đổi&nb ược, là thứ&nb nbsp;nàng ta nỗ&n ;lực nhiều năm& mới đạt đượ >Trước buổi y ;hội này, nàng&n ta còn nghĩ t  khả năng T nbsp;Sơ Chiêu làm sp;ra bộ dáng&nbs áng xấu hổ  c mặt mọi n , thậm chí c bsp;thể gây tai&n ;họa khi tức&nbs ận lên, lại&nbs n toàn không  ể tưởng tượn ược việc đối ương bỗng nhiên ;có cơ hội  nbsp;tiếng.

Tống&nb hi Văn ngồi  n ngơ, suy ngh  của nàng ta sp;như sóng gió&n ;gào thét mãnh&nb liệt.

Chuyện n huyện này có&nbs ỗ không đúng&nb i?

…………………

Chú thích

[1] Lạc lối, nguyên gốc là Tìm không ra phía Bắc (找不着北)

Câu nói này khá phổ biến ở Bắc Kinh, khi người ta bị lạc hướng, không tìm được lối ra. Câu nói dựa vào việc người xưa đã phát hiện ra được chuyện có thể nhìn thấy Sao Bắc Cực ở phía bắc Trái Đất rất dễ dàng; đồng thời, phía Bắc còn được dùng để đinh vị vị trí ngày nay.

[2] Nguyên gốc là Nửa chậu nước (有半桶水): Nghĩa bóng là người đó rõ ràng không có khả năng lắm, nhưng lại thích thể hiện.

[3] Lưu Bang: Lưu Bang là một trong vài người sáng lập triều đại trong lịch sử Trung Quốc có xuất thân từ giai cấp nông dân, một ví dụ nổi bật khác là Chu Nguyên Chương, người sáng lập triều đại nhà Minh (1368 – 1644). Trong giai đoạn đầu, Lưu Bang đã được biết đến với danh hiệu Bái công (沛公), với chữ “Bái” là đề cập đến quê hương của ông

(Xem thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki /H%C3%A1n_Cao_T%E1%BB%95)< br>
[4] Phong vận: có trong từ điển Hán Nôm của Việt Nam mình.

Chỉ vẻ đẹp thanh tao trong dáng dấp cử chỉ bên ngoài. Truyện Kiều có câu: » Thoắt đâu thấy một tiểu kiều, có chiều phong vận, có chiều thanh tân «.

[5] Cái vạc:

Xem thêm tại https://vi.wik ipedia.org/wiki/V%E1%BA%A1c_(v %E1%BA%ADt_d%E1%BB%A5ng)