Chương 2

Buổi tối ngày kỷ niệm đó không có buổi biểu diễn nào cả, phòng hoà nhạc của trường cũng không mở cửa với người ngoài.

Tôi mặc vào người chiếc áo chiếc áo vest đuôi én, thắt nơ và ngồi trước cây đàn dương cầm, chỉ mở mỗi đèn trên sân khấu còn ở hàng ghế khán giả bên dưới đều là một mảnh tối tăm——

Dù sao cũng chẳng có ai xem cả.

Tôi chỉ rất muốn tạm biệt theo kiểu khác người mà thôi, tôi đã định rằng sau khi đàn xong bản nhạc này sẽ đến chia tay với La Thư Bắc.

Hoặc có lẽ nếu chu đáo hơn, sẽ đợi đến khi anh ta hoàn thành xong dự án mới nhắc đến chuyện chia tay.

Bản nhạc《Muốn được yêu anh》tuy đã bị tôi ném vào trong thùng rác, nhưng mỗi một nốt nhạc tôi đều ghi nhớ hết trong trái tim mình.

Mới đàn được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng đàn vĩ cầm truyền đến từ hàng ghế khán giả.

Tiếng đàn đó hoà với tiếng đàn dương cầm của tôi, cực kỳ hoà hợp.

Ngón tay đang lướt trên những phím đàn, không nỡ ngừng lại. 

Nhưng mà tôi chắc chắn rằng mình chưa từng đưa cho người thứ hai nào xem qua bản nhạc ấy, thế là tôi không nhịn được  tò mò bèn nhìn về phía nơi tiếng đàn phát ra kia, chăm chú kiếm tìm.

Nhưng phía dưới hàng ghế khán giả rất tối cộng thêm với việc tôi có hơi quáng gà, cho nên không nhìn thấy được gì.

Tôi vừa dứt tiếng đàn, tiếng đàn vĩ cầm kia cũng hòa hợp đến tận phút cuối.

Không nhiều không ít, vừa vặn đúng lúc.

Nhưng lại khiến cho bản nhạc của tôi khác nhau một trời một vực so với bản gốc.

Tôi chưa từng nghĩ đến bản nhạc này cũng có thể viết thành một phiên bản hoà tấu giữa violin và piano như thế này. Mà cái người ở trong bóng tối kia, tuy ngẫu hứng hòa cùng——

Nhưng tiếng đàn ấy đã thấm vào trong da thịt, khiến trái tim tôi rung động.

Bản nhạc này vốn là viết hết về nỗi cô đơn trong tinh thần của tôi, về những lo lắng không yên, về mong đợi được điên cuồng yêu một người, nhưng lại không ngờ rằng có một ngày, bản nhạc ấy có thể cùng với một âm thanh khác kết hợp, lại trở nên an yên như vậy.

Tôi cảm thấy có lẽ cả nửa đời trước của mình, đều là đang đợi tiếng đàn violin này.

“Anh là ai?” Tôi nghe thấy giọng nói vội vàng của bản thân.

Không có ai trả lời.

Phòng hòa nhạc hoàn toàn tĩnh lặng, tôi chỉ nghe thấy được tiếng hít thở gấp gáp của chính mình.

Tôi hận không thể lập tức cầm lấy bút, ghi lại hết mỗi một nốt nhạc trôi nổi trong bóng tối kia, tôi đứng dậy muốn nhào đến hàng ghế khán giả kiếm tìm bóng dáng người đó.

Nhưng khi tôi đứng dậy一 chớp mắt lại nghe thấy tiếng đàn.

Lần này là tiết tấu mà tôi đã từng nghe qua——

《Michael Meets Mozart》.