Chương 3
Thứ bảy của một tuần sau đó, chạng vạng lúc năm giờ chiều tại tầng ba của Nhạc viện.
Phòng luyện đàn số 001 là căn phòng đầu tiên trên tầng ba, chìa khoá của nơi này đang nằm trong tay tôi. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào buổi tối nhưng tôi đã cố ý đến sớm, tôi muốn đến đây trước để chờ đợi.
Khoảnh khắc bước đến tầng ba kia, tôi nhìn thấy bóng một người đứng trước phòng luyện đàn số 001 đang dựa vào cánh cửa, tôi có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của anh ấy, dọc theo xuống dưới là hộp đàn trong tay, trên những ngón tay của người này vẫn còn những băng vải màu trắng.
Bóng lưng tối hôm đó cùng với thân ảnh nghiêng nghiêng trước mắt tôi lúc này chồng lên nhau.
Tối đó vậy mà tôi không phát hiện ra, anh ấy là người mà tôi quen biết, chúng tôi còn từng biểu diễn cùng nhau——
Người này đã từng là concert master (1) của dàn giao hưởng Nhạc viện.
(1)= Qua quá trình lâu dài, số lượng và chủng loại nhạc cụ trong dàn nhạc giao hưởng có thể thay đổi, tuy nhiên vẫn phải đảm bảo bốn bộ nhạc khí chính: Bộ dây, bộ gỗ, bộ đồng và bộ gõ. Ngoài ra còn một số nhạc cụ có thể bổ sung như piano, đàn Harp (đàn hạc cầm), ghi-ta, saxophone…
Str gs (Các đàn dây) Các đàn dây chiếm phần lớn dàn nhạc và được xếp ngay trước nhạc trưởng. Chúng cũng chơi phần lớn giai điệu chính của tác phẩm.
Violin I (Vi-ô-lông thứ nhất) Bè này gồm các violin chơi bè cao hơn trong tác phẩm, cũng vì thế chúng cũng là bè của dàn dây chơi giai điệu chính. Đây là một trong những bè quan trọng nhất của dàn nhạc. Người ngồi hàng đầu và gần khán giả nhất của bè này cũng có vai trò quan trọng. Người này được gọi là Concert master (hoặc Leader tại Anh) đóng vai trò giống người lớp trưởng. Concert master sẽ làm nhiệm vụ chỉ đạo các nhạc cụ so dây cho đúng đầu mỗi buổi hòa nhạc (Concert). Trong các tác phẩm, có những đoạn có violin độc tấu thì Concert master sẽ đảm nhiệm.
Lục Tảo Thu.
Tự nhiên tôi lại nhát gan không dám bước lên trước, dẫu sao người đó cũng là master ở trên cao vời vợi.
Tôi trước đây cũng không nói chuyện gì nhiều với anh ấy, vài lời thưa thớt cũng chỉ là chuyện liên quan đến buổi diễn tấu.
Chẳng qua khoảng một năm trước có nghe được chuyện anh ta bị thương nên tạm thời nghỉ học, cũng rời khỏi dàn nhạc giao hưởng.
Lúc trước anh ấy luôn là một nghệ sĩ có trình độ kỹ thuật biểu diễn chuẩn chỉnh giống như trong sách giáo khoa, thế nhưng để có thể bộc lộ cảm xúc như tối đó trong phòng nhạc thì tôi chưa từng thấy qua, chẳng trách mình không nhận ra được người này.
Tôi đứng yên tại chỗ, khi anh ấy quay đầu lại nhìn thấy tôi, trên gương mặt trong dàn nhạc vẫn luôn không có cảm xúc gì, vậy mà lúc này lại khẽ hiện ra nụ cười nhàn nhạt mà tôi chưa thấy bao giờ.
“Tôi đến muộn rồi.” Tôi vội bước lên trước đi mở cửa.
Anh ấy tránh sang một bên, đứng ở đằng sau tôi nói rằng: “Là do tôi đến sớm.”
Sau khi bước vào tay chân tôi có hơi lúng túng không biết đặt ở đâu, “Anh,” tôi bê một chiếc ghế đến cho anh ấy, “Anh ngồi đi.”
Người kia không ngồi xuống còn mở hộp đàn ra, nói: “Bắt đầu thôi.”
“Ồ ồ.” Tôi vội vàng mở nắp đàn lên, “Tập bài nào ạ?”
“《Muốn được yêu anh》.” Anh ấy trả lời.
Đầu ngón tay tôi đặt trên những phím đàn có hơi do dự một chút, “Cái, khụ, cái người mà anh yêu kia, cậu ta sẽ không để bụng sao.”
“Cậu có ngại không” Anh ấy khẽ hỏi.
“Tôi, tôi… không ngại.” Tôi đáp lại cũng chẳng ra sao.
Anh ấy lại nói: “Ừ, em ấy cũng không ngại đâu.”
Chúng tôi cùng hợp tấu một bài, sau đó anh ấy lấy bút ra sửa lại vài nốt trên bản nhạc của đàn violin rồi đưa cho tôi xem, “Có phải thế này thì sẽ hay hơn không.”
Tôi liếc qua một cái, “Có phải hơi”, “Để tôi nghĩ xem nên nói thế nào”, “Mất đi phần yên tĩnh nhẹ nhàng so với bản nhạc ban đầu tôi làm, có hơi điên cuồng, hơi quá.”
Anh ấy thử kéo lại một lần, cảm xúc so với lúc nãy càng lớn hơn, dưới những kỹ thuật điêu luyện tôi vô cùng kích động gần như muốn quỳ rạp xuống trước mặt người này.
Tôi không khỏi thốt lên: “Đây có phải là đang dạy học đâu, Lục Tảo Thu.”
Anh ấy mỉm cười liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay lại liếc xuống dây đàn của mình lại kéo thêm bản 《Giấc nghỉ trưa của Thần điền dã》(2) của Claude Debussy.
(2)= Nhạc phẩm Giấc nghỉ trưa của Thần điền dã có tên gốc tiếng Pháp là Prélude à l’après midi d’un faune, lấy nguồn cảm hứng từ một bài thơ của Stéphane Mallarmé, Debussy dùng tiếng sáo, những cung thanh thánh thót từ chiếc đàn hạc rồi bộ gõ để tạo nên cảnh núi rừng kỳ diệu, với suối trong, nước mát nơi thời gian như đọng lại vào một buổi chiều nắng nóng. Thần điền dã, mặt và thân người, đầu có đôi sừng và bốn chân như loài dê, vừa thức giấc, kín đáo ngắm nhìn những nàng thủy tiên vui đùa dưới ánh nắng mặt trời…
Phòng luyện đàn số 001 là căn phòng đầu tiên trên tầng ba, chìa khoá của nơi này đang nằm trong tay tôi. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào buổi tối nhưng tôi đã cố ý đến sớm, tôi muốn đến đây trước để chờ đợi.
Khoảnh khắc bước đến tầng ba kia, tôi nhìn thấy bóng một người đứng trước phòng luyện đàn số 001 đang dựa vào cánh cửa, tôi có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của anh ấy, dọc theo xuống dưới là hộp đàn trong tay, trên những ngón tay của người này vẫn còn những băng vải màu trắng.
Bóng lưng tối hôm đó cùng với thân ảnh nghiêng nghiêng trước mắt tôi lúc này chồng lên nhau.
Tối đó vậy mà tôi không phát hiện ra, anh ấy là người mà tôi quen biết, chúng tôi còn từng biểu diễn cùng nhau——
Người này đã từng là concert master (1) của dàn giao hưởng Nhạc viện.
(1)= Qua quá trình lâu dài, số lượng và chủng loại nhạc cụ trong dàn nhạc giao hưởng có thể thay đổi, tuy nhiên vẫn phải đảm bảo bốn bộ nhạc khí chính: Bộ dây, bộ gỗ, bộ đồng và bộ gõ. Ngoài ra còn một số nhạc cụ có thể bổ sung như piano, đàn Harp (đàn hạc cầm), ghi-ta, saxophone…
Str gs (Các đàn dây) Các đàn dây chiếm phần lớn dàn nhạc và được xếp ngay trước nhạc trưởng. Chúng cũng chơi phần lớn giai điệu chính của tác phẩm.
Violin I (Vi-ô-lông thứ nhất) Bè này gồm các violin chơi bè cao hơn trong tác phẩm, cũng vì thế chúng cũng là bè của dàn dây chơi giai điệu chính. Đây là một trong những bè quan trọng nhất của dàn nhạc. Người ngồi hàng đầu và gần khán giả nhất của bè này cũng có vai trò quan trọng. Người này được gọi là Concert master (hoặc Leader tại Anh) đóng vai trò giống người lớp trưởng. Concert master sẽ làm nhiệm vụ chỉ đạo các nhạc cụ so dây cho đúng đầu mỗi buổi hòa nhạc (Concert). Trong các tác phẩm, có những đoạn có violin độc tấu thì Concert master sẽ đảm nhiệm.
Lục Tảo Thu.
Tự nhiên tôi lại nhát gan không dám bước lên trước, dẫu sao người đó cũng là master ở trên cao vời vợi.
Tôi trước đây cũng không nói chuyện gì nhiều với anh ấy, vài lời thưa thớt cũng chỉ là chuyện liên quan đến buổi diễn tấu.
Chẳng qua khoảng một năm trước có nghe được chuyện anh ta bị thương nên tạm thời nghỉ học, cũng rời khỏi dàn nhạc giao hưởng.
Lúc trước anh ấy luôn là một nghệ sĩ có trình độ kỹ thuật biểu diễn chuẩn chỉnh giống như trong sách giáo khoa, thế nhưng để có thể bộc lộ cảm xúc như tối đó trong phòng nhạc thì tôi chưa từng thấy qua, chẳng trách mình không nhận ra được người này.
Tôi đứng yên tại chỗ, khi anh ấy quay đầu lại nhìn thấy tôi, trên gương mặt trong dàn nhạc vẫn luôn không có cảm xúc gì, vậy mà lúc này lại khẽ hiện ra nụ cười nhàn nhạt mà tôi chưa thấy bao giờ.
“Tôi đến muộn rồi.” Tôi vội bước lên trước đi mở cửa.
Anh ấy tránh sang một bên, đứng ở đằng sau tôi nói rằng: “Là do tôi đến sớm.”
Sau khi bước vào tay chân tôi có hơi lúng túng không biết đặt ở đâu, “Anh,” tôi bê một chiếc ghế đến cho anh ấy, “Anh ngồi đi.”
Người kia không ngồi xuống còn mở hộp đàn ra, nói: “Bắt đầu thôi.”
“Ồ ồ.” Tôi vội vàng mở nắp đàn lên, “Tập bài nào ạ?”
“《Muốn được yêu anh》.” Anh ấy trả lời.
Đầu ngón tay tôi đặt trên những phím đàn có hơi do dự một chút, “Cái, khụ, cái người mà anh yêu kia, cậu ta sẽ không để bụng sao.”
“Cậu có ngại không” Anh ấy khẽ hỏi.
“Tôi, tôi… không ngại.” Tôi đáp lại cũng chẳng ra sao.
Anh ấy lại nói: “Ừ, em ấy cũng không ngại đâu.”
Chúng tôi cùng hợp tấu một bài, sau đó anh ấy lấy bút ra sửa lại vài nốt trên bản nhạc của đàn violin rồi đưa cho tôi xem, “Có phải thế này thì sẽ hay hơn không.”
Tôi liếc qua một cái, “Có phải hơi”, “Để tôi nghĩ xem nên nói thế nào”, “Mất đi phần yên tĩnh nhẹ nhàng so với bản nhạc ban đầu tôi làm, có hơi điên cuồng, hơi quá.”
Anh ấy thử kéo lại một lần, cảm xúc so với lúc nãy càng lớn hơn, dưới những kỹ thuật điêu luyện tôi vô cùng kích động gần như muốn quỳ rạp xuống trước mặt người này.
Tôi không khỏi thốt lên: “Đây có phải là đang dạy học đâu, Lục Tảo Thu.”
Anh ấy mỉm cười liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay lại liếc xuống dây đàn của mình lại kéo thêm bản 《Giấc nghỉ trưa của Thần điền dã》(2) của Claude Debussy.
(2)= Nhạc phẩm Giấc nghỉ trưa của Thần điền dã có tên gốc tiếng Pháp là Prélude à l’après midi d’un faune, lấy nguồn cảm hứng từ một bài thơ của Stéphane Mallarmé, Debussy dùng tiếng sáo, những cung thanh thánh thót từ chiếc đàn hạc rồi bộ gõ để tạo nên cảnh núi rừng kỳ diệu, với suối trong, nước mát nơi thời gian như đọng lại vào một buổi chiều nắng nóng. Thần điền dã, mặt và thân người, đầu có đôi sừng và bốn chân như loài dê, vừa thức giấc, kín đáo ngắm nhìn những nàng thủy tiên vui đùa dưới ánh nắng mặt trời…