Chương 96: Vườn trà biến dị

Hiện giờ Carl đã là thú võ giả cao cấp, kết hợp công kích của súng xung mạch công nghệ cao, sóng địa chấn mang theo nhiệt độ cực cao đập vào mặt mà tới như vậy, thậm chí khiến cho không gian vặn vẹo một chút, hòa tan tảng đá cây cối bên đường, đủ để giết chết một đầu quái vật cường đại, làm cho Đường Vũ ngay cả chỗ tránh né đều không có.

G ờ phút hiểm nghèo, ngoại trừ có 10 vạn con lạc đà Nam Mỹ chạy chồm, Đường Vũ vốn định trốn vào không gian, nhưng cuốn trà kinh bị thiếu và Thái Cực bát quái đồ trong đầu đồng thời vận chuyển kéo theo lực lượng thần bí tràn ngập không gian, làm cho trong đầu cậu hiện lên 1 cái ý niệm điên cuồng!

Hai chân chuyển hướng vững vàng đứng lại, triệu tập tất cả lực lượng bao phủ che ở trước người, suy nghĩ và động tác đều là chuyện nháy mắt, Đường Vũ vừa mới chuẩn bị tốt, công kích đã tới rồi. Mặc dù cách cái lồng phòng ngự vẫn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực cao mà công kích xung mạch mang tới, nhưng lúc này nhiệt độ này đối với cậu mà nói lại ấm áp tới thật sự thoải mái!

ổ lực lượng này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị hấp thu, khi mọi thứ trở lại yên tĩnh thì Đường Vũ kinh ngạc phát hiện, cuốn trà kinh bị thiếu trong đầu đã tan ra, tựa như thức ăn lỏng thấm quanh Thái Cực bát quái đồ và vườn trà tùy thân hình thành một tấm màn mỏng bên ngoài, Thái Cực bát quái đồ không có biến hóa gì, nhưng vườn trà tùy thân xuất hiện một cổ sương mù màu xanh nhạt nồng đậm, cũng liên tục mở rộng ra chung quanh.

Vườn trà tùy thân của Đường Vũ có từ lúc cậu vẫn là người địa cầu, 1 lần khi tìm kiếm cây trà hoang gặp phải đất đá trôi, trong quá trình chạy trối chết trốn tránh đạp 1 phát vào khoảng không dưới vách núi, vốn lúc ấy cho rằng mạng nhỏ sẽ tèo, kết quả trong quá trình rơi xuống cậu đột nhiên bị ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ, khi cậu từ trong hôn mê tỉnh lại thì chỉ đôi chút gãy xương, đồng thời có được vườn trà tùy thân.



Đường Vũ cũng thử gieo trồng các loại cây trồng khác, nhưng bởi vì không gian cũng không phải quá lớn, hơn nữa không gian này hình như cùng cây trà trong không gian có liên hệ kỳ lạ nào đó, nếu không có nắm chắc tỉ lệ số lượng, cây trà quá ít cũng sẽ làm cho không gian uể oải. Hiện giờ sau khi trải qua hấp thu năng lượng của cuốn trà kinh bị thiếu, cư nhiên bắt đầu mở rộng, đoán chừng về sau có thể gieo trồng càng nhiều cây trà!

ghĩ vậy, Đường Vũ vốn còn có chút tức giận với con gấu lỗ mãng kia thì hiện tại nhìn con gấu nhà cậu, làm sao cũng cảm thấy rất đáng yêu!

úc công kích bao phủ Đường Vũ thì tim của Carl đều vọt tới cổ họng, sợ Đường Vũ thật sự chết trong tay của chính mình, nếu thế thì anh chết cũng không hết tội! Biết Đường Vũ có không gian dị độ kỳ quái, anh chỉ có thể cầu nguyện đối phương có thể đúng lúc đi vào, nhưng anh phát hiện Đường Vũ chẳng những không có vào không gian, ngược lại làm ra tư thế phòng ngự, gấp tới độ càng không ngừng nhổ lông trên đầu của chính mình, trong miệng phát ra tê rống lo lắng sợ hãi.

a một tiếng, Đường Vũ không biết khi nào đứng ở bên cạnh Carl, một cái tát không chút khách khí tát qua, trực tiếp cắt đứt tiếng tê rống của Carl, “Ồn muốn chết!”. Nói xong lại chủ động tới gần Carl, để Carl ôm lấy chính mình, tay mới vươn tới đầu bên phải Carl đã không có cơ giáp bảo hộ mà lộ ra, đau lòng vuốt ve, “Đừng nhổ, vốn liền trọc lợi hại, hiện tại cũng chưa có mấy cọng lông gấu”.



Đường Vũ cười hôn khóe miệng bị thương đổ máu của Carl, kết quả bị đối phương ngược lại hôn sâu, tưởng mất đi lại có được làm Carl kinh hỉ chết sống không muốn buông ra giống cái của anh.


C ho tới khi trùng vương mập chở 3 bé con không có năng lực phân biệt kia xuống dưới, Carl mới không thể không buông Đường Vũ ra, tức giận rào rạt trừng mắt nhìn trùng vương mập, làm tiểu mập mạp sợ tới mức chạy nhanh trốn phía sau Đường Vũ, nó cũng không nghĩ muốn bị bôi dầu nướng chín.









Đường Vũ nghe vậy thì nhíu mày, mắt nhìn Carl. Tên ngốc này cực thông minh cầm thuốc, đi tới bên cạnh 2 gã tử sĩ, “Thuốc đủ dùng, tôi không tin không có cách nào khác còn sống rời khỏi bí cảnh! Tôi nói rồi, ra khỏi bí cảnh, lập tức khôi phục tự do của 2 các người! Cho nên, sống sót tốt cho tôi!”. Nói xong ép buộc bôi thuốc cho 2 tử sĩ.


T ong mắt 2 gã tử sĩ hiện lên nghi hoặc và không hiểu, không rõ vì sao thủ lĩnh mấy lần bận tâm đến mạng sống của bọn họ, thậm chí trước đó nếu không phải thủ lĩnh cứu bọn họ thì bọn họ đã sớm chết rồi, nhưng không phải bọn họ từ nhỏ sẽ vì thủ lĩnh mà chết sao?

ường Vũ xem tâm tình dao động của 2 người ở trong mắt, nhịn không được thở dài, cậu không có cách nào phán xét chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai, các thế lực lớn vì bảo vệ người được chọn có thân phận địa vị đều rất cao, không thể không lựa chọn hy sinh một ít thú nhân bình thường, cho dù là tộc trưởng Quentin là người cẩu thả như vậy thì cũng không có cách tránh khỏi việc này.

ôi thuốc xong, đoàn người tiếp tục đi tới, bé gấu ghé vào trên cổ papa gấu của nó tò mò nhìn chung quanh, cảm giác bậc cao nhất đẳng thật tốt, hoàn toàn nhìn không ra trước đó bị té đau một chút. Bé sói và bé hổ hâm mộ nhìn bé gấu, liếc mắt lẫn nhau 1 cái, móng vuốt sói thông minh vỗ vỗ lưng của trùng vương mập, trùng vương mập lập tức dựa theo chỉ thị bay đến bên người Carl, 2 bé con kia đứng ở trên lưng trùng dùng sức vẫy đuôi với Carl cầu ôm một cái.

arl thấy thế thì cười lớn ôm lấy 2 bé con kia, một con đặt ở vai trái của chính mình, một đặt ở vai phải của mình, mà bé gấu đã sớm chiếm cứ vị trí tốt nhất khi các anh em của nó xâm nhập địa bàn của nó —— đỉnh đầu của Carl.

Carl vác 3 bé con đi tới, thoạt nhìn thật giống người cha tốt, Đường Vũ đỡ trán, cái này thật giống dạo chơi ngoại ô.

Đi một đoạn thời gian, tránh đi khu vực chiến đấu phía trước, đám người Đường Vũ tạm dừng nghỉ ngơi, tuy rằng ở bên trong bí cảnh không có bản đồ, cũng rất dễ phân biệt phương hướng, bởi vì trong đầu vẫn sẽ có một loại cảm giác chỉ dẫn đi tới mục tiêu, chỉ cần theo chỉ dẫn là có thể đi tới bộ vị trung tâm của mỗi khối khu vực.





Màu đen, màu đỏ, màu vàng, màu xanh biếc………”. Sao lại có cảm giác quen tai như vậy chứ? Nếu bí cảnh mô phỏng địa cầu, như vậy……Nó có thể đại biểu cho các lục địa hay không?! Ý tưởng của Đường Vũ chợt lóe, trước mắt sáng ngời, bắt đầu vẽ bản đồ trên mặt đất.



Đường Vũ nhếch khóe miệng 1 cái, trước kia cậu từng bởi vì vẽ mô phỏng hình dáng các bản đồ nên dồn hết tâm trí ghi nhớ chúng một chút, hiện giờ có lẽ có thể phát huy tác dụng. Đơn giản vẽ sơ lược phác họa 5 lục địa, đồng thời dùng nhánh cây gạch chéo khu vực châu Phi trên bản đồ, cũng chỉ vào dấu gạch chéo nói với Carl, “Chúng ta ở đây”.






ó lẽ vậy, thật ra em cũng không chắc lắm”. Đường Vũ kéo bé gấu ngồi xổm bên cạnh bản đồ muốn vẽ loạn lên ra, “Trước hết giả thiết chúng ta đang ở đây, mà Courson ở đây, Ares ở đây. Cho nên theo chỗ chúng ta đang ở thì phải đi về hướng Đông Bắc!”.

“Không đi khu vực trung tâm?”. Carl nghi hoặc hỏi, bí cảnh  kỳ hạn 3 ngày, nếu không tới đúng hạn thì không biết có thể có nguy hiểm hay không, hơn nữa giữa khu vực khác nhau không biết có thể có lá chắn gì hay không, nhưng Đường Vũ  của anh nói muốn đi như vậy thì tự nhiên anh sẽ nghe theo em ấy!


hông đi, chúng ta đi tìm Ares trước!”. Đường Vũ phủi phủi bùn đất trên tay, làm 1 cái quyết định hoàn toàn vi phạm tất cả kinh nghiệm của thế hệ trước đi vào bí cảnh.



Tình huống của Carl nghiêm trọng nhất, đại khái bởi vì do anh là người được chọn cho nên mỗi bước đi đều đang chống chọi lại cổ ý niệm này.