Chương 18

Chu Kính Niên xoay người đi,

g Thành sửng sốt trong chốc lát bỗng nhiên xông lên ngăn Chu Kính Niên lại, ngón tay chỉ về phía  Phương Tranh, chất vấn nói: “Có phải bởi vì nó đúng không? Có phải anh thích nó rồi phải không?”

Chu Kính Niên nhớ tới đời trước Ứng Thành đối với Phương Tranh tính kế đủ loại nên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ứng Thành cảnh cáo nói: “Tốt nhất nên cách xa em ấy một chút.”

Giờ khắc này, Ứng Thành đối mặt không phải Chu Kính Niên mới có 17 tuổi mà là người đã trải qua tranh đấu ngươi chết ta sống với người nhà và trong thương giới, thừa nhận tuyệt vọng thống khổ khi mất đi người thương yêu nhất, âm trầm mà tràn ngập lệ khí Chu Kính Niên.



hương Tranh nhìn hai người ở xa lôi kéo suy đoán quỷ dị trong lòng lại xông ra. Sau đó cậu nhìn thấy thiếu niên thanh tú kia bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ mình kích động mà nói chuyện với Chu Kính Niên, không biết Chu Kính Niên nói gì đó thiếu niên kia lại lui về sau một bước.



“Ừ.” Phương Tranh ngồi ở phía sau, tay theo thói quen mà để ở hai bên eo của Chu Kính Niên.






Chu Kính Niên nói: “Vạn nhất về sau hắn tìm cậu, cậu có thể trốn hắn thì trốn càng xa càng tốt.”




Tâm trạng Chu Kính Niên không tốt lắm, Phương Tranh cũng không nói chuyện, hai người một đường trầm mặc mà tới quán bar. Cả người Chu Kính Niên tản ra khí lạnh mà còn lạnh hơn lúc trước, đồng nghiệp trong quán bar cũng chỉ dám đi vòng quanh anh muốn nói gì cũng nhờ Phương Tranh truyền lời. Làm việc chung nhiều ngày như vậy cũng chỉ có Phương Tranh mới có thể tiếp cận với anh, những người khác đều rất sợ anh.


T ầng áp suất thấp trên người Chu Kính Niên giằng co hơn hai giờ mới chậm rãi tan đi.

g Thành là con trai thủ hạ của cha anh. Mẹ Chu Kính Niên mất sớm, tình cảm của anh và cha cũng như ông nội đều thập phần đạm bạc, Ứng Thành sau khi cha anh lập gia đình với mẹ kế mới xuất hiện ở trước mặt anh. Khi đó anh cảm thấy mình là một người dư thừa bị toàn thế giới vứt bỏ. Ứng Thành xuất hiện rất ỷ lại vào anh làm anh cảm thấy mình vẫn còn giá trị tồn tại.



ời trước tình cảm của Chu Kính Niên đối với Ứng Thành khá vặn vẹo, anh một mặt chán ghét Ứng Thành bất trung, một mặt lại thoát không được sự ỷ lại của hắn đối với mình.



Ứng Thành xuất hiện, lại một lần nhắc nhở Chu Kính Niên chuyện đời trước anh đã thất tín với Phương Tranh cùng với sự ngu xuẩn của anh khi đó.

anh thủ thời gian Chu Kính Niên gọi điện thoại cho Chu Tùng kêu y đem thu thập những hình ảnh dâm loạn của Ứng Thành. Lấy những tấm ảnh đó dùng danh nghĩa của anh đưa đến nhà Ứng Thành.

Chu Kính Niên cũng bảo Chu Tùng tìm người theo dõi Ứng Thành. Đại khái gần mười năm Chu Kính Niên đối với hắn quá tốt làm cho Ứng Thành đắc ý vênh váo, cho nên có những lúc không hề thu liễm, Ứng Thành tham gia loại chuyện làm tình tập thể này không phải một hai lần, muốn chụp được những tấm ảnh đó cũng rất dễ dàng.




Phân phó xong việc Chu Kính Niên cất di động. Mặc dù có chút không từ thủ đoạn nhưng chỉ cần có thể làm cho đối phương không tới quấy rầy anh và Phương Tranh, nói anh độc ác thế nào cũng không sao cả. Đời trước anh đối với Ứng Thành quá nhân từ, mới làm cho hắn có cơ hội cùng Chu Kính Viêm ở bên cạnh anh nhảy nhót.




Sa u khi cậu vừa mới đi vào lập tức bị người từ phía sau đẩy một cái.

hương Tranh mất thăng bằng bổ nhào trên bồn cầu, cậu tức giận quay đầu lại nhìn phát hiện đứng ở phía sau cư nhiên là thiếu niên thanh tú vừa gặp buổi chiều.

Ứng Thành dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Phương Tranh, hỏi cậu: “Mày đang cùng với Kính Niên ở bên nhau?”


Phương Tranh không nghe ra một  tầng ý tứ khác dừng một chút gật đầu: “Đúng vậy, anh ta..”














Ứng Thành quay đầu lại, Phương Tranh cũng ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Kính Niên thần sắc lạnh lùng đang đứng ở trước cửa.




Chu Kính Niên kéo Phương Tranh  qua để cậu đứng phía sau mình, nói: “Vậy sao? Cũng giống như cậu ngoài miệng thì nói mười năm cảm tình đồng thời cũng hòa hảo lên giường một lúc với nhiều người?”


< g>Sắc mặt Ứng Thành càng trắng hắn nhìn thấy tư thế Chu Kính Niên bảo hộ Phương Tranh đang đứng ở phía sau, tuyệt vọng cầu xin: “Kính Niên, em thật sự sai rồi, nể tình chúng ta mười năm quen biết anh tha thứ em lần này không được sao?”



Anh không kiên nhẫn cùng Ứng Thành dây dưa: “Cậu không nghe lời khuyên bảo thì tôi sẽ tặng một phần đại lễ cho cha cậu, đây là lần đầu tiên. Nếu còn có lần thứ hai, cậu sẽ không có cơ hội tới dây dưa với chúng tôi.”







hời tiết dần trở lạnh, trời cũng quá khuya người đi đường rất ít, trên đường Chu Kính Niên chỉ  nghe âm thanh tiếng xe đạp của mình. Phương Tranh không lên tiếng, anh liền nói: “Lúc nãy không phải nhìn lén tôi sao? Sao bây giờ lại không nói? Cậu có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”







Thấy Chu Kính Niên không e dè, Phương Tranh cũng rộng mở: “Hắn tên là Ứng Thành?”


“Ừ.” Chu Kính Niên nói: “Trước kia tôi và hắn có yêu nhau, nhưng  không giống như hắn nói mười năm, thời gian chân chính yêu nhau không đến hai năm. Hắn lén lút chơi trò thác loạn không hề có giới hạn, tôi cũng mới biết được không lâu.”




u Kính Niên hỏi: “Cậu kỳ thị sao?”



< >Chu Kính Niên ác liệt cắt lời nói của cậu: “À? Vậy cậu sẽ không kỳ thị đúng không?”

Phương Tranh sợ anh lui về sau  một chút: “Cậu đừng ngắt lời!”