Chương 19
Nhưng đến khi Phương Tranh trở về, nằm ở trên giường lúc sắp ngủ bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Chu Kính Niên có nói anh thích một người.
Phương Tranh lập tức thanh tỉnh lúc này mới phản ứng lại, nếu Chu Kính Niên thích nam vậy chứng tỏ người anh thích không phải là nữ mà là nam! Hơn nữa từ những lời Ứng Thành nói có thể biết được trước lúc Chu Kính Niên chuyển trường tới còn cùng hắn ở bên nhau. Chu Kính Niên nói lúc trước mình có người yêu nhưng đã chia tay, vậy là sau khi chuyển trường đến đây anh mới thích người đó.
Mà trong một tháng này ai là người thân mật với Chu Kính Niên nhất, vậy thì chỉ có cậu trừ bỏ thời ngủ buổi tối bọn họ cả ngày đều ở bên nhau.
Phương Tranh ở trên giường trở mình, bỗng nhiên lại ngủ không được.
Miên man suy nghĩ thật lâu, thẳng đến khi càng ngày càng trễ Phương Hạo Nhiên cũng đã trở về Phương Tranh mới không suy nghĩ lung tung nữa, lại tự giễu mình suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao ít nhất bây giờ Chu Kính Niên chưa nói người anh thích là cậu là Phương Tranh, hết thảy đều chỉ là tự mình đa tình suy đoán mà thôi.
Ngày hôm sau Ứng Thành không xuất hiện ở trước mặt hai người, sau khi đến trường học Chu Kính Niên tìm Trương Thiên Thiên xin phép cô cho mình và Phương Tranh nghỉ học một ngày.
Phương Tranh nhấp môi nói: “Kỳ thật nếu cậu có đủ tiền rồi, không cần thiết phải vất vả như tôi vậy.”
gười già không thích hợp dùng ghế mát xa bởi vì xương cốt khớp xương đều yếu không chú ý sẽ làm thân thể đau đớn, hai người đi dạo từng cửa hàng cuối cùng chọn một ghế mát xa tương đối thích hợp, giao tiền để lại biên lai, nhờ buổi chiều 6 giờ cửa hàng sẽ giao tới nhà. Khi đó Liễu Phong đã về nhà, vừa lúc có người ký nhận.
Đời trước Chu Kính Niên cũng mang Phương Tranh tới đây chơi đùa, khi đó anh không có kinh nghiệm theo đuổi người yêu, hết thảy đều học từ tiểu thuyết ngôn tình, thuận tiện cũng để cho Phương Tranh thể nghiệm một số trò chơi phù hợp với độ tuổi này. Tuy rằng lúc ấy Phương Tranh nói không có gì thú vị, làm ra dáng vẻ không hứng thú nhưng sau khi chơi xong vài trò thì hứng thú càng ngày càng cao, chơi rất là tận hứng.
Nếu trước kia Phương Tranh tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian đi chơi, có nhàn rỗi hoặc là kiếm tiền hoặc là học tập, trước khi gặp Chu Kính Niên cậu vẫn luôn như vậy. Lúc vừa mới tới công viên giải trí làm thêm Phương Tranh còn muốn đi chơi thử mấy trò chơi giải trí chỉ là tâm lý cậu thành thục đến lợi hại, bây giờ đối với những cái đó đã không có hứng thú. Chẳng qua Chu Kính Niên đã yêu cầu Phương Tranh cũng không đành lòng cự tuyệt.
Bởi vì là vé suốt đại bộ phận các hạng mục đều có thể chơi, hai người trước hết chơi trò xe qua núi, Chu Kính Niên nói với Phương Tranh coi như đây là trò chơi khai vị làm nóng người, nếu chơi một chuyến cảm giác còn có thể chịu được thì sẽ tiếp tục chơi các trò mạo hiểm kích thích khác. Trước khi chơi trò xe qua núi Chu Kính Niên nhắc nhở Phương Tranh: “Nhớ rõ phải hét thật to.”
Chờ đến lúc hai người xuống xe thì nước mắt cũng chảy ra, Chu Kính Niên sửa lại đầu tóc rối bù của Phương Tranh, sau đó còn chà xát đầu cậu khẽ cười nói: “Chơi vui không?”
Trên mặt Chu Kính Niên ý cười ôn hòa sủng nịch, Phương Tranh còn đứng tại chỗ thở dốc, nhìn cậu như vậy phát giác quả nhiên là do vừa rồi quá kích thích bằng không sao xuống đất một hồi lâu mà tim đập càng lúc càng nhanh? Cậu nhào lên cũng xoa loạn vài cái trên đầu tóc rối loạn của Chu Kính Niên sau đó nhanh chóng chạy đi, mở miệng thúc giục nói: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi trò tiếp theo.”
Phương Tranh sợ mình cứ như vậy sẽ chết chìm trong nhu tình của anh.
P hương Tranh né tránh Chu Kính Niên cũng không bất ngờ anh tùy tiện sửa sửa đầu tóc của mình nhanh chóng đi theo.
Bởi vì không phải cuối tuần cho nên người chơi không nhiều, cũng không yêu cầu xếp hàng, kế tiếp bọn họ lại đi chơi thuyền hải tặc, nhảy lầu, rồi chơi xe điện đụng, sau đó lại ngồi ghế xoay tròn cuối cùng kết thúc bằng trò chơi bánh xe quay.
Phương Tranh chơi thật sự tận hứng, các trò chơi mạo hiểm không ngừng kích thích áp lực trong lòng cũng đều tan biến cả người từ trong ra ngoài cảm giác nhẹ nhàng không ít.
L c này đã đến thời gian ăn cơm trưa, Phương Tranh nói muốn mời Chu Kính Niên ăn cơm, Chu Kính Niên lại nói: “Dù sao hôm nay không cần học, đến nhà của tôi đi, chúng ta nấu cơm ăn.”
ai người đạp xe đến siêu thị cách nhà bà ngoại của Chu Kính Niên không xa, Chu Kính Niên cầm giỏ đứng trước gian hàng thức ăn mặt vô biểu tình mà lựa lựa chọn chọn tạo ra sự tương phản cũng rất lớn. Phương Tranh cũng không có kinh nghiệm nấu cơm nhìn Chu Kính Niên hoàn toàn có vẻ quen tay, kinh ngạc nói: “Cậu thật sẽ nấu cơm sao?”
Anh cầm một bông cải xanh bỏ vào giỏ, lại cầm một túi nấm kim châm, rồi nấm hương sau đó cùng Phương Tranh đi đến khu bán thịt mua thịt.
Lúc trước Phương Tranh cùng Chu Kính Niên và bà ngoại ăn cơm có nghe bà ngoại nói đến nhà bà còn có một con mèo liền nói: “Tôi mua đồ ăn vặt cho con mèo nhà cậu nha? Tới cửa làm khách, không mang theo lễ vật nói sao cũng không được.”
< >Chu Kính Niên bỏ đồ lên tính tiền, đầu cũng không quay lại nói: “Tuyết Nhi rất kén ăn, không phải đồ nhập khẩu nó không ăn, cậu đừng lãng phí tiền.” Xoay người, đưa túi đồ trong tay cho Phương Tranh, anh nói: “Tôi ra tiền, cậu ra sức.”
Mà trong một tháng này ai là người thân mật với Chu Kính Niên nhất, vậy thì chỉ có cậu trừ bỏ thời ngủ buổi tối bọn họ cả ngày đều ở bên nhau.
Phương Tranh ở trên giường trở mình, bỗng nhiên lại ngủ không được.
Miên man suy nghĩ thật lâu, thẳng đến khi càng ngày càng trễ Phương Hạo Nhiên cũng đã trở về Phương Tranh mới không suy nghĩ lung tung nữa, lại tự giễu mình suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao ít nhất bây giờ Chu Kính Niên chưa nói người anh thích là cậu là Phương Tranh, hết thảy đều chỉ là tự mình đa tình suy đoán mà thôi.
Ngày hôm sau Ứng Thành không xuất hiện ở trước mặt hai người, sau khi đến trường học Chu Kính Niên tìm Trương Thiên Thiên xin phép cô cho mình và Phương Tranh nghỉ học một ngày.
gười già không thích hợp dùng ghế mát xa bởi vì xương cốt khớp xương đều yếu không chú ý sẽ làm thân thể đau đớn, hai người đi dạo từng cửa hàng cuối cùng chọn một ghế mát xa tương đối thích hợp, giao tiền để lại biên lai, nhờ buổi chiều 6 giờ cửa hàng sẽ giao tới nhà. Khi đó Liễu Phong đã về nhà, vừa lúc có người ký nhận.
Nếu trước kia Phương Tranh tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian đi chơi, có nhàn rỗi hoặc là kiếm tiền hoặc là học tập, trước khi gặp Chu Kính Niên cậu vẫn luôn như vậy. Lúc vừa mới tới công viên giải trí làm thêm Phương Tranh còn muốn đi chơi thử mấy trò chơi giải trí chỉ là tâm lý cậu thành thục đến lợi hại, bây giờ đối với những cái đó đã không có hứng thú. Chẳng qua Chu Kính Niên đã yêu cầu Phương Tranh cũng không đành lòng cự tuyệt.
Chờ đến lúc hai người xuống xe thì nước mắt cũng chảy ra, Chu Kính Niên sửa lại đầu tóc rối bù của Phương Tranh, sau đó còn chà xát đầu cậu khẽ cười nói: “Chơi vui không?”
P hương Tranh né tránh Chu Kính Niên cũng không bất ngờ anh tùy tiện sửa sửa đầu tóc của mình nhanh chóng đi theo.
Bởi vì không phải cuối tuần cho nên người chơi không nhiều, cũng không yêu cầu xếp hàng, kế tiếp bọn họ lại đi chơi thuyền hải tặc, nhảy lầu, rồi chơi xe điện đụng, sau đó lại ngồi ghế xoay tròn cuối cùng kết thúc bằng trò chơi bánh xe quay.
Phương Tranh chơi thật sự tận hứng, các trò chơi mạo hiểm không ngừng kích thích áp lực trong lòng cũng đều tan biến cả người từ trong ra ngoài cảm giác nhẹ nhàng không ít.
L c này đã đến thời gian ăn cơm trưa, Phương Tranh nói muốn mời Chu Kính Niên ăn cơm, Chu Kính Niên lại nói: “Dù sao hôm nay không cần học, đến nhà của tôi đi, chúng ta nấu cơm ăn.”
ai người đạp xe đến siêu thị cách nhà bà ngoại của Chu Kính Niên không xa, Chu Kính Niên cầm giỏ đứng trước gian hàng thức ăn mặt vô biểu tình mà lựa lựa chọn chọn tạo ra sự tương phản cũng rất lớn. Phương Tranh cũng không có kinh nghiệm nấu cơm nhìn Chu Kính Niên hoàn toàn có vẻ quen tay, kinh ngạc nói: “Cậu thật sẽ nấu cơm sao?”
< >Chu Kính Niên bỏ đồ lên tính tiền, đầu cũng không quay lại nói: “Tuyết Nhi rất kén ăn, không phải đồ nhập khẩu nó không ăn, cậu đừng lãng phí tiền.” Xoay người, đưa túi đồ trong tay cho Phương Tranh, anh nói: “Tôi ra tiền, cậu ra sức.”