Chương 28

Từ khi Chu Kính Viêm đi theo mẹ đến Chu gia, thái độ của Chu Kính Niên đối với Chu Kính Viêm là luôn làm lơ. Nhưng Chu Kính Viêm luôn biểu hiện ra bên ngoài là hắn đối với người anh này vô cùng kính trọng.

Lúc này Chu Kính Viêm vẫn như vậy nhìn Chu Kính Niên thật cẩn thận lại  thân mật mà kêu anh một tiếng “Anh”.

Lúc trước chưa biết thân phận hắn là con riêng Chu Kính Niên không thèm đáp lại, lúc này đương nhiên càng không phản ứng. Chu Kính Niên cũng giống như những người khác quay đầu nhìn Đổng Cảnh Hoa.

ổng Cảnh Hoa là con của Đổng Ba là một trong những cổ đông của công ty, bên ngoài ông ta biểu hiện không đứng về phe nào, vạn sự đều đứng giữa. Nhưng Chu Kính Niên trọng sinh nên  biết lúc này Đổng Ba đã đứng về phía Chu Kiến Phong. Đổng Cảnh Hoa là con trai của Đổng Ba tất nhiên phải nghe lời cha mình.



Chu Kiến Phong bảo Đổng Cảnh Hoa mang theo Chu Kính Viêm đi chơi, muốn cho hắn mở rộng nhân mạch trợ lực cho sự phát triển sau này. Đổng Cảnh Hoa đáp ứng, chỉ là không có trực tiếp làm mà kéo thêm Lưu Tố Tố vào.

úc này bọn họ nghe Đổng Cảnh Hoa làm ra vẻ mặt xấu hổ mà giải thích: “Vừa lúc ở trên đường gặp Tố Tố, cô ấy muốn tới đây.”













Lúc ấy Chu Kiến Mẫn cầu xin người của hai nhà người buông tha Lưu Tố Tố nhưng không được. Lưu Tố Tố huỷ hoại cơ hội để Chu Kính Viêm quật khởi, cả nhà Chu Kính Viêm đều hận chết cô. Cô gái bị cô hủy dung cũng hận cô, cho nên Lưu Tố Tố ở trong tù bị đủ loại chiếu cố, lúc ra ngoài tính tình hoàn toàn trở nên nhát gan, yếu đuối.



Di Đào đứng ở bên cạnh nói: “Cô là  một đứa con nít thì biết chuyện gì, hai người đang hẹn hò phải không? Mau dẫn bạn trai đi đi.”



Lưu Tố Tố có tâm lý phản nghịch nghiêm trọng, người ta không cho cô làm cô càng muốn làm. Cô cũng không muốn thấy Chu Kính Viêm ở trước mặt Chu Kính Niên ăn nói khép nép, nghe vậy, túm Chu Kính Viêm đến ngồi trên ghế bên cạnh Chu Kính Niên ngẩng đầu nói: “Bổn tiểu thư không đi!”






ời trước Chu Kính Viêm là hung thủ đâm chết Phương Tranh và Phương Đậu Đậu, cho dù đời trước hắn bị Chu Kính Niên đưa vào trong ngục giam cho người tra tấn mười năm cho đến chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh thảm thiết khi Phương Tranh chết Chu Kính Niên vĩnh viễn không có khả năng đối với Chu Kính Viêm tâm bình khí hòa. Huống chi, bọn họ đời này vẫn như cũ muốn tranh đấu đến ngươi chết ta sống.







Di Đào cũng không có cách nào trơ mắt nhìn Chu Kính Niên rời khỏi. Vừa quay đầu liền chỉ vào Đổng Cảnh Hoa trách cứ: “Cậu nói đi cậu muốn làm chuyện gì vậy!”








N ững người khác cũng vậy vùi đầu ăn cơm, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm.

Lưu Tố Tố hừ lạnh một tiếng, đưa chén đũa cho Chu Kính Viêm, cũng không đem chuyện Chu Kính Niên nén giận bỏ đi để ở trong lòng. Đáng thương cho Chu Kính Viêm ở bên cạnh cô, bị mất mặt trong lòng vô cùng tức giận, còn phải mang một bộ mặt ủy khuất cũng ăn uống không vô.


C u Kính Niên ra khỏi nhà hàng tư nhân, Chu Tùng đã đi rồi, anh tùy tiện tìm một tiệm cơm giải quyết bữa trưa. Bởi vì nhìn thấy Chu Kính Viêm khiến  tâm tình không tốt nên anh gửi tin nhắn cho Phương Tranh: Buổi tối sau khi xong việc gửi tin nhắn cho tôi, được không?

Sau đó anh vào một quán cà phê gọi điện thoại kêu Chu Tùng tới đón.
















* **

Đã đến năm giờ chiều, Phương Tranh hết giờ làm thêm vào phòng thay đồ, quần áo cũng chưa tới kịp thay đã cầm di động ra xem.

Q uả nhiên trong điện thoại lại có một tin nhắn của Chu Kính Niên gửi đến, cậu mỉm cười, trả lời tin nhắn là vừa mới tan ca, chuẩn bị đón xe bus đi đến  quán bar.

C ậu cho rằng Chu Kính Niên vẫn giống buổi sáng sẽ trả lời bằng tin nhắn, không nghĩ tới anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho cậu. Phương Tranh cầm di động nhìn trên người mình còn chưa  có tới kịp cởi bỏ đồ hóa trang, chần chờ hai giây ấn nút nghe điện thoại.

Điện thoại mới vừa chuyển được, Phương Tranh lập tức nghe được phía đối diện truyền đến âm thanh quen thuộc của Chu Kính Niên: “Muốn nghe giọng nói của cậu.”




Ở Tứ Cửu Thành Chu Kính Niên đã thay đổi quần áo mặc ở nhà, anh đứng ở cửa sổ sát đất, khóe miệng mang theo ý cười nói: “Rất êm tai.”


















“Không hỏi cậu cái này!” Phương Tranh đỏ mặt.






Ngược lại Chu Kính Niên chủ động nói: “Giữa trưa vốn dĩ cùng bạn bè liên hoan nhưng nhìn thấy hai người đáng ghét nên đi về, cùng anh họ thương lượng chuyện sáu tháng cuối năm công ty chuẩn bị tuyển người.”


< g>Phương Tranh tò mò hai “Người đáng ghét” kia là ai, nhưng cậu càng kinh ngạc với nữa câu nói sau của Chu Kính Niên: “Công ty tuyển người? Sáu tháng cuối năm?”