Chương 29
Chu Kính Niên cùng Phương Tranh trò chuyện cho đến khi Phương Tranh tới quán bar, Chu Kính Niên nhắc nhở Phương Tranh nhớ phải ăn cơm chiều, sau khi ra về phải gửi tin nhắn cho mình lúc này hai người mới kết thúc trò chuyện.
Chu Kính Niên buông di động, phát giác cánh tay có chút đau nhức mới nhớ tới mình nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, anh cầm điện thoại di động vẫn không đổi tay, cũng khó trách cánh tay có phản ứng như vậy.
Chu Kính Niên chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Chu Ung.
C hu Kiến Phong liền giáo huấn nói: “Thái độ của con như vậy là sao, em trai chào hỏi con sao con lại không đáp ứng!”
“Mày!” Chu Kiến Phong khó thở, lấy ngón tay chỉ anh, nhìn thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của anh càng tức giận.
hu Ung liền gật gật đầu: “Học kỳ sau có muốn quay lại đây không?”
Quý Sính Đình cùng Chu Kính Viêm nhìn chằm chằm Chu Kính Niên, kéo dài lỗ tai.
C hu Kính Niên im lặng trong chốc lát, nói: “Không được, ở bên kia ngược lại có thể càng an tâm học hành hơn.”
N he sang năm Chu Kính Niên cũng không ở bên này, trong lòng Quý Sính Đình rất vui vẻ, nhưng mà bà không cho là đúng mà bĩu môi, ai cũng biết thành tích học tập của Chu Kính Niên rất tệ, không dám so với Kính Viêm của bà nên mượn cớ che mặt bỏ đi, như vậy còn không biết xấu hổ “An tâm học hành”? Nhưng Chu Kính Niên không trở lại, ông nội thiếu thốn tình cảm, vừa lúc để Chu Kính Viêm lại làm cháu ngoan lấy lòng.
< ng>Chu Kính Niên khinh thường không để ý tới Quý Sính Đình trong ngôn ngữ luôn có thủ đoạn nhỏ. Chu Ung không lên tiếng hỏi anh cũng không muốn mở miệng nói chuyện. Đời trước anh và ông nội không có bao nhiêu cảm tình, sau lại vì Phương Tranh, anh đem ông nội đưa vào viện điều dưỡng.
Chu Ung người này kỳ thật rất là tự phụ. Ônh biết năm đó Chu Kiến Phong ngoại tình, cũng biết Chu Kính Viêm là con riêng. Chu gia người càng ngày càng ít đi, đặc biệt là ông chỉ có một đứa con trai, lúc đầu con trai ông cũng chỉ có một đứa con, cho nên Chu Kính Viêm xuất hiện tuy rằng thân phận không được công nhận nhưng lại là huyết mạch Chu gia, có thêm cháu nội ông cũng rất cao hứng.
ho nên sau khi Chu Kính Niên học xong đại học trước hết xem bọn họ như kẻ địch trong thương giới, sau khi đánh bại lại xem bọn họ còn có tư cách tiếp tục là người nhà của mình hay không.
Quý Sính Đình quen với việc Chu Kính Niên lãnh đạm với mọi người, thằng nhóc này lúc nhìn bà luôn trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng. Quý Sính Đình nhân dịp nghỉ đông mới mang theo con trai qua bên này tránh lạnh nhân tiện lấy lòng Chu Ung, bà đã tự xem mình là nữ chủ nhân của nhà này, kêu người trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Bởi vì người trong nhà không nhiều cho nên trên bàn cơm không có nhiều quy củ. Lúc ăn cơm, tất cả đều là âm thanh Quý Sính Đình và Chu Kính Viêm nói chuyện với Chu Ung, Chu Kiến Phong ngẫu nhiên phụ họa một tiếng, Chu Kính Niên chỉ trầm mặc ăn cơm.
hu Kính Niên cơm nước xong chào Chu Ung một tiếng rồi đi lên lầu.
C ng là con nhưng ông đối với Chu Kính Niên không có nhiều tình cảm. Chu Kính Niên từ nhỏ đã sinh sống ở nhà cũ, ông vì công việc đi khắp nơi bận rộn cũng rất ít khi ở nhà, một tháng cũng không gặp được vài lần, làm sao có thời giờ bồi dưỡng tình cảm.
ước kia Chu Kính Niên sẽ khổ sở, như hiện tại anh thật sự bình tĩnh không gợn sóng, không ai quấy rầy ngược lại làm anh cảm thấy thanh tịnh. Anh vào phòng mở notebook bắt đầu làm một ít công việc đã quy hoạch.
Lúc mình tập trung vào một việc sẽ phát hiện thời gian qua rất mau, giống như xuyên qua vậy, rõ ràng mình chỉ vùi đầu tập trung làm việc một chút khi lại lấy lại tinh thần cũng đã tới thời điểm tiếp theo.
Khi âm thanh nhắc có tin nhắn vang lên nhìn thấy tin nhắn Phương Tranh gửi đến Chu Kính Niên mới phát hiện đã qua 12 giờ khuya.
Anh giống như một thiếu niên lần đầu nếm được tư vị tình yêu, trong lòng chỉ tràn đầy hình ảnh của người yêu. Anh lập tức ngừng công việc trong tay đóng máy tính, bò lên giường bắt đầu trả lời tin nhắn cho Phương Tranh, hưởng thụ thời gian thích nhất trong một ngày khó mà có được.
Nhưng hơn mười phút trôi qua Chu Kính Niên lại chịu không nổi trước. Phương Tranh chạy nhanh nên bắt đầu thở dốc, đương nhiên là vì cậu rất mệt nhưng tiếng thở dốc của cậu vào lỗ tai Chu Kính Niên lại biến thành tiếng trêu chọc ái muội.
***
S ng hôm sau Chu Kính Niên mới vừa chạy bộ xong thì Di Đào gọi điện thoại tới hẹn anh buổi tối đi ra ngoài chơi, Di Đào còn cam đoan lần này tuyệt đối sẽ không có những con thiêu thân tới quấy rối.
D i Đào ở bên kia cười quỷ quyệt, Chu Kính Niên giật nhẹ khóe miệng, đáp: “Buổi tối tôi sẽ đến đó.”
Q ý Sính Đình tuy rằng bảo Chu Kính Viêm làm ra bộ dạng thiếu niên ngoan để Chu Ung vui lòng, nhưng không thể vẫn luôn như vậy sẽ dễ dàng làm cho Chu Ung nghĩ Chu Kính Viêm tính tình mềm mại vô lực. Có đôi khi tụ tập ăn chơi trác táng với bọn thiếu gia lại làm người yên tâm hơn so với thiếu niên ngoan ngoãn.
Chu Kính Niên buổi sáng ở trong nhà nửa ngày, buổi chiều cùng Chu Tùng đi ra ngoài, hẹn nói chuyện với mấy sinh viên.
Chờ đến lúc sắp tạm biệt bọn họ mới biết người chính thức trở thành ông chủ của bọn họ là một người còn vị thành niên, đang là học sinh lớp 11, cảm thấy không thể tưởng tượng nhưng đồng thời dưới đáy lòng càng kiên định quyết tâm đi theo anh.
T ạm biệt các sinh viên Chu Tùng ở trên xe cười oán giận: “Nếu biết anh ra mặt lại dễ dàng như vậy tôi đã sớm gọi anh tới.”
Phương Tranh đối với quan hệ của hai người cảm giác rất thiếu an toàn, như vậy Chu Kính Niên phải tạo cho cậu cảm giác an toàn, tuy rằng Phương Tranh không ở bên mình tận mắt nhìn thấy nhưng Chu Kính Niên cũng phải cho cậu biết mỗi ngày anh làm chuyện gì, biết rõ hành tung của mình đem thấp thỏm bất an của cậu giảm bớt một chút.
C hu Kiến Phong liền giáo huấn nói: “Thái độ của con như vậy là sao, em trai chào hỏi con sao con lại không đáp ứng!”
hu Ung liền gật gật đầu: “Học kỳ sau có muốn quay lại đây không?”
C hu Kính Niên im lặng trong chốc lát, nói: “Không được, ở bên kia ngược lại có thể càng an tâm học hành hơn.”
N he sang năm Chu Kính Niên cũng không ở bên này, trong lòng Quý Sính Đình rất vui vẻ, nhưng mà bà không cho là đúng mà bĩu môi, ai cũng biết thành tích học tập của Chu Kính Niên rất tệ, không dám so với Kính Viêm của bà nên mượn cớ che mặt bỏ đi, như vậy còn không biết xấu hổ “An tâm học hành”? Nhưng Chu Kính Niên không trở lại, ông nội thiếu thốn tình cảm, vừa lúc để Chu Kính Viêm lại làm cháu ngoan lấy lòng.
< ng>Chu Kính Niên khinh thường không để ý tới Quý Sính Đình trong ngôn ngữ luôn có thủ đoạn nhỏ. Chu Ung không lên tiếng hỏi anh cũng không muốn mở miệng nói chuyện. Đời trước anh và ông nội không có bao nhiêu cảm tình, sau lại vì Phương Tranh, anh đem ông nội đưa vào viện điều dưỡng.
ho nên sau khi Chu Kính Niên học xong đại học trước hết xem bọn họ như kẻ địch trong thương giới, sau khi đánh bại lại xem bọn họ còn có tư cách tiếp tục là người nhà của mình hay không.
hu Kính Niên cơm nước xong chào Chu Ung một tiếng rồi đi lên lầu.
C ng là con nhưng ông đối với Chu Kính Niên không có nhiều tình cảm. Chu Kính Niên từ nhỏ đã sinh sống ở nhà cũ, ông vì công việc đi khắp nơi bận rộn cũng rất ít khi ở nhà, một tháng cũng không gặp được vài lần, làm sao có thời giờ bồi dưỡng tình cảm.
ước kia Chu Kính Niên sẽ khổ sở, như hiện tại anh thật sự bình tĩnh không gợn sóng, không ai quấy rầy ngược lại làm anh cảm thấy thanh tịnh. Anh vào phòng mở notebook bắt đầu làm một ít công việc đã quy hoạch.
Khi âm thanh nhắc có tin nhắn vang lên nhìn thấy tin nhắn Phương Tranh gửi đến Chu Kính Niên mới phát hiện đã qua 12 giờ khuya.
Anh giống như một thiếu niên lần đầu nếm được tư vị tình yêu, trong lòng chỉ tràn đầy hình ảnh của người yêu. Anh lập tức ngừng công việc trong tay đóng máy tính, bò lên giường bắt đầu trả lời tin nhắn cho Phương Tranh, hưởng thụ thời gian thích nhất trong một ngày khó mà có được.
***
S ng hôm sau Chu Kính Niên mới vừa chạy bộ xong thì Di Đào gọi điện thoại tới hẹn anh buổi tối đi ra ngoài chơi, Di Đào còn cam đoan lần này tuyệt đối sẽ không có những con thiêu thân tới quấy rối.
D i Đào ở bên kia cười quỷ quyệt, Chu Kính Niên giật nhẹ khóe miệng, đáp: “Buổi tối tôi sẽ đến đó.”
Q ý Sính Đình tuy rằng bảo Chu Kính Viêm làm ra bộ dạng thiếu niên ngoan để Chu Ung vui lòng, nhưng không thể vẫn luôn như vậy sẽ dễ dàng làm cho Chu Ung nghĩ Chu Kính Viêm tính tình mềm mại vô lực. Có đôi khi tụ tập ăn chơi trác táng với bọn thiếu gia lại làm người yên tâm hơn so với thiếu niên ngoan ngoãn.
T ạm biệt các sinh viên Chu Tùng ở trên xe cười oán giận: “Nếu biết anh ra mặt lại dễ dàng như vậy tôi đã sớm gọi anh tới.”
Phương Tranh đối với quan hệ của hai người cảm giác rất thiếu an toàn, như vậy Chu Kính Niên phải tạo cho cậu cảm giác an toàn, tuy rằng Phương Tranh không ở bên mình tận mắt nhìn thấy nhưng Chu Kính Niên cũng phải cho cậu biết mỗi ngày anh làm chuyện gì, biết rõ hành tung của mình đem thấp thỏm bất an của cậu giảm bớt một chút.