Chương 49: Ngày thứ 49 không muốn
Sau cơn tuyệt& p;vọng, Tư Niệm ;buông tay xu ng, không g&ot ilde; đầu m&igrav h nữa. Cô ngồi bệt xuống ghế sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Cô nhận ra rằng đôi khi trong cuộc đời này, có những điều dường như đã được định sắn. D&ugr nbsp;có cố ng thế nào& sp;đi nữa, vẫn& không thể tr tránh hay&nb sp;thoát khỏi được số phận đã an bài.
Ví dụ như sức hút của Lục Thư Nghiễn đối với cô ngay từ ban đầu.
Cô có thể ghét cái tính kiêu ngạo lạnh lùng, coi thường tất cả của anh. Ngoài việc được sinh ra trong gia đ igrave;nh giàu&nbs p;có, anh ch ng có g&igrav e; đặc biệt&nbs Thế nhưng khi hai người thực sự bước vào mối quan hệ thân mật, cô lại không thể kiểm soát được việc thích thú mọi cử chỉ âu yếm của anh.
Thậm ch&iacu ; vô thức&nb ;muốn nhiều hơn ;nữa. Chủ động đòi hỏi nhiều hơn.
Chỉ cần&n gửi thấy hơi&nb toát ra  ;từ cơ thể  những điều&nbs ecirc;u ngạo lạn sp;lùng, coi thường tất cả ấy lại trở thành chất xúc tác mạnh mẽ.
Tư Niệm c.ắn môi d.ưới, hiểu rõ mình đang như thế nào.
Mặc d grave; đã qu Tết và&nbs nhiệt độ đ&ati bsp;tăng lên áng kể, nh thời tiết nbsp;còn se lạnh.
Mối quan& ;hệ giữa Tư&nbs m và thương bsp;hiệu V vẫn&n rất tốt đẹp,& ậm chí họ p;còn giúp cô có cơ hội xuất hiện trong trang trong của tạp chí《Glitz》.
M nbsp;xuất hiện t irc;n những tạp& ;chí thời t ng lớn như《Glit phải tốn rất nhiều tiền. Thông thường, các trang bìa và trang trong của tạp chí đều do các thương hiệu bỏ tiền ra để quảng cáo sản phẩm của mình. Chi phí cho một lần lên trang bìa có thể lên đến vài trăm vạn, còn trang trong cũng phải vài chục vạn.
Tưởng Nh p;Hàm đã&n sp;đề xuất vớ tổng biên t nbsp;để Tư Niệ ;xuất hiện trong p;trang trong của tạp chí chính. Trước đây khi Tư Niệm làm việc cho tạp chí
phụ《MiniG 》, hai người chưa&n từng gặp mặt,& iờ đây cu sp;cùng cũng  có cảm giác hỗ trợ lẫn nhau.
Buổi chụp p;cho trang trong&nb sp;của thương hi bsp;V không di ễn ra trong s dio mà l&agra ve; ngoại cảnh, tại một di tích nổi tiếng trong thành phố.
Vì đ irc;y là nộ nbsp;dung cho m&ugra ve;a tiếp theo&nbs nên Tư Niệm sp;phải mặc tran sp;phục xuân  è mới nhất. Hai ngày chụp hình diễn ra rất suôn sẻ, trên mạng còn có một số ảnh
của du khách chụp lén, nhiếp ảnh gia cũng rất hài lòng với biểu cảm của người mẫu. Tuy nhiê , việc phải  đồ mỏng bsp;ngoài trời&n p;lạnh khiến Tư ;Niệm bị cảm sau hai ngày.
Tối ocirc;m đó, au khi chụp x g cô bị  ốt. Uống thuốc hạ sốt xong,&nbs ocirc; ngủ thiếp đi một đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơn sốt đã giảm nhưng cô vẫn còn chóng mặt, nghẹt mũi, tay chân mềm như bông khó chịu.
Tưởng Nh sp;Hàm nhắn  in WeChat hỏi  hăm xem cô&nb p;đã khỏe chưa, có&nb p;cần xin phép tổng biên tập để đưa cô đi bệnh viện không, hoặc để Kiều Kiều đến chăm sóc cũng được.
Tư Niệm đo lại nhiệt độ, thấy đã hết sốt thật. Cô ngồi trên ghế sofa, quấn chăn và trả lờ sp;không cần,&nbs vì đã  uống thuốc từ& ối qua và&n p;đỡ nhiều rồ ;chưa cần thiết phải đi bệnh viện, chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà là được.
Tưởng Nhất Hàm lại nhắn tin dặn nếu có gì không khỏe thì phải đi bệnh viện ngay, vì tố nbsp;nay cô có thể&nbs phải đi côn bsp;tác đột&nbs uất với tổng&n ên tập, kh&o rc;ng về được, bảo Tư Niệm tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Tư Niệm: g】
Tư Niệm trả lời xong liền đặt điện thoại xuống.
Cửa sổ và cửa ph&o ave;ng đều đ&oac ng kín kh&oci rc;ng có gi&o acute; lọt v&agrav o, tivi đang c iếu phim hoạt hình trên kênh thiếu nhi, máy sưởi bật ở nhiệt độ cao.
Tư Niệm&nbs hông có  ;tinh thần, co&nbs ro trong chăn rên ghế sofa nbsp;ngáp dà ;i uể oải khi xem phim hoạt hình.
Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào trong lúc xem phim.
Chỉ biết& ;đang ngủ th&igra nghe tiếng c ông điện th , mơ màng&nb p;với lấy điệ thoại, cũng không nhìn rõ người gọi là ai, cô bắt máy: “Alo?”
Lục bsp;Thư Nghiễn ng nbsp;giọng Tư Ni bsp;như vừa tỉn p;giấc, âm t nh qua mũi thiếu sức sống.
Anh nhắn& ;tin WeChat hỏi&nb ;cô cuối tu nbsp;này có rảnh không& sp;nhưng không&nbs ;thấy trả lời, nên đã gọi điện để hỏi.
“Em sa nbsp;vậy?” Lục& ;Thư Nghiễn nh&ia e;u mày kh&oc irc;ng kìm đ ợc. Tư Niệm nhận ra người gọi là Lục Thư Nghiễn.
Cô ngả người trên ghế sofa “ồ” một tiếng, thấy tivi đã chiếu một bộ phim hoạt hình khác,& nbsp;Tư Niệm kh&o c;ng biết mì h đã ngủ&n ;bao lâu, ch nbsp;thấy toàn&n p;thân vẫn c grave;n mệt mỏi không có sức, yếu ớt nói: “Tôi bị cảm một chút.”
&ldq uo;Cảm à?” bsp;Lục Thư Nghi bsp;nghe giọng y bsp;ớt đầu d&ac bên kia,  ;“Em ở nh&ag ve; một mình sao?”
Tư Niệm: “Ừm.”
&nbs
Lục Thư Ng n: “Vậy t&oc c;i qua đó,& bsp;tối nay em&nbs muốn ăn gì dquo; Tư Niệm: “Tối nay?”
Cô&nbs p;ngẩng đầu nh& e;n giờ, phá hiện có&nb ;lẽ do tác& sp;dụng an thần& ;của thuốc cảm quá mạnh, cô đã ngủ từ trưa đến hơn 4 giờ chiều.
Tư Niệm: “Không cần qua đâu, tôi tự…”
Lụ sp;Thư Nghiễn: &l o;Cháo cá&n bsp;hay cháo củ mài th bsp;nạc?” Tư Niệm: “…”
C ô cũng kh&oci c;ng còn sứ nbsp;để tranh c&a de;i gì nữa nbsp;đúng l&agrav ; tối nay kh& irc;ng muốn tự&n nấu ăn, mà đồ giao hàng phù hợp với người bị cảm thì lại không ngon.
“Tùy& nbsp;anh.” Tư  Niệm cảm thấy& rong miệng nhạt& ;nhẽo, lại c&oac chút th&egra ve;m vị của hai loại cháo đó.
Lục Thư Nghiễn đến nhanh hơn dự kiến.
Anh x&aacut ch theo hộp g nhiệt, trước&n ây đã ến khu này& sp;nhiều lần nh bsp;đây là lần đầu tiên đến nơi Tư Niệm đang ở.
Tư Niệm lê dép chậm rãi ra mở cửa.
“Khôn nbsp;cần thay gi&a ave;y đâu.”& bsp;Cô nhìn& nbsp;người đàn p;ông ở cử sp;với đôi mệt mỏi, nhớ ra mình đang là bệnh nhân, “Anh tự nguyện đến đấy, đừng trách tôi nếu bị lây.”
Lục& sp;Thư Nghiễn đ sp;tay sờ tr&aacut n Tư Niệm. Không quá nóng, chắc đã hết sốt rồi.
Anh nó : “Có p hải cúm đ& rc;u mà l&aci rc;y.” Tư Niệm nhăn mũi.
Hai người vào nhà.
Lục T Nghiễn mang eo cả cháo& sp;cá và&nb sp;cháo củ agrave;i thịt nạ bsp;còn có& nbsp;vài mó n nhẹ nhàng như tôm thập cẩm, cải dầu, nấm hương. Khi mở ra đều còn bốc hơi nóng, Tư Niệm nhìn qua đã biết ngay là do đầu bếp cũ của anh làm.
Lục T Nghiễn vào bsp;bếp lấy b&aa ;t đũa, múc bsp;cháo ra b át đưa cho& sp;Tư Niệm. Tư Niệm đón lấy, uống một ngụm đầu tiên.
Ăn xong cảm thấy người dễ chịu hơn và có chút sức lực.
“Sao l bị cảm v quo; Lục Thư  hiễn ăn cù nbsp;Tư Niệm mộ p;chút, sau k hi ăn xong còn nhìn cô uống thuốc, hỏi.
Tư Niệm&n ocirc;m cốc nướ p;nóng: “Hai ngày trướ bsp;chụp ảnh ngo bsp;cảnh mùa&nbs xuân hè, mặc ít quá, gió thổi.”
Lục Thư Nghiễn nghe xong im lặng.
Tư sp;Niệm thấy kh& c;ng có g&igr ave; to tát.& nbsp;Chụp ảnh tr ute;i mùa đ với người  nbsp;là chuyện quá đỗi bình thường.
Ăn xong sp;Lục Thư Nghi sp;dọn dẹp b&aac t đĩa trên&n p;bàn, còn& nbsp;Tư Niệm ti sp;tục quấn chăn ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình.
Cô&nb sp;lại đo nhiệt ;độ một lần&n , 37.6 độ, k circ;ng có v n đề gì&nb lớn. Lục Thư Nghiễn dọn dẹp xong thì ngồi xuống ghế sofa.
Bên ngo ài trời đ& lde; tối, giữa&n hai người c&aacut h nhau khoảng  ột chỗ ngồi,&n Niệm quay đầu nhìn Lục Thư Nghiễn bên cạnh, hỏi: “Khi nào anh về?”
Lục nbsp;Nghiễn điềm&nbs nói: “ Đợi em ngủ  irc;i mới về.” Tư Niệm ngừng một chút, rồi thấy cũng được.
Dù  cô cũng  đang mệt mỏi&nb ông muốn l&a ave;m gì, c&o acute; người ở& nhà giúp&nb sp;chăm sóc bệnh nhân cũng không phải chuyện xấu.
Phim hoạt& ;hình trên&n bsp;tivi vẫn tiế sp;tục. Tư Niệm ;ngủ cả buổi&n iều nên gi sp;không thấy buồn ngủ& ắm. Lục Thư&nbs iễn cũng nh&igrav màn hì ;nh, chỉ khô biết anh c&o ute; xem được phim hoạt hình không.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều.
Thỉnh thoảng gặp cảnh vui, Tư Niệm lại cười khúc khích.
Trong  ;phòng khác h chỉ để m sp;ngọn đèn&nbs àn ánh  ;sáng ấm, c grave;n lại l&agra ; ánh s&aacut e;ng và tiếng đối thoại từ tivi. Tư Niệm cuối cùng cũng xem xong bộ phim hoạt hình về hai con gấu và một người đầu trọc thích đốn cây, tivi chuyển sang quảng cáo.
Chương&nbs trình tiếp eo là show&nb sp;giải trí  à cô kh ông thích&nb sp;xem. Tư Niệm bắt đầu tìm điều khiển tivi ở khắp nơi.
Không t ấy trên b&ag ve;n trà th&i grave; chắc phải p;ở trên gh bsp;sofa. Tư Niệm sp;s.ờ so.ạng tìm kiếm quanh chăn bên cạnh, Lục Thư Nghiễn thấy vậy hỏi: “Em tìm gì?”
Tư Niệm: “Cái điều khiển đâu rồi?”
Lục  Nghiễn thấy&nbs t góc m&agrav e;u đen thò& bsp;ra giữa lưng& p;Tư Niệm v&agrav nbsp;ghế sofa: “Ở đằng sau em kìa.”
&ldqu o;Đằng sau?” Tư Niệm với tay ra sau quay đầu tìm, nhưng vẫn không thấy điều khiển đâu, lại còn cảm thấy chăn trên người như quấn lấy cô, không gỡ ra được.
Lục Thư Nghiễn bèn ngồi xích lại gần Tư Niệm hơn một chút.
“Ở& sp;đây.” Anh nbsp;vươn tay về p;phía chiếc&nbs điều khiển nằ giữa tấm chăn&n à lưng ghế sofa, phía sau lưng Tư Niệm. Bàn tay anh từ từ luồn qua khoảng hẹp giữa lưng cô và g hế sofa. Ban u chỉ là&nb ;một cử chỉ&nb circ; tình, n hưng khi cảm  ận được hơi ấm trong không gian chật hẹp ấy, anh chợt dừng lại.
Tư Niệm cũng khựng người trong giây phút đó.
Anh kéo cô vào lòng.
Chỉ ong tích tắ Tư Niệm th bsp;mình đã bị Lục Th p;Nghiễn ôm n cùng tấm chăn vào lòng.
Mọi uyện xảy ra  aacute; nhanh đến sp;nỗi cô kh circ;ng kịp hỏi& ;“anh định grave;m gì”, hoặc có lẽ là một cảm giác nào đó trong lòng khiến cô không muốn hỏi Lục Thư Nghiễn câu đó.
Cô&nbs ;cảm nhận đư hơi ấm từ sp;thể người đ e;n ông, cảm bsp;nhận được sp;độ từ bàn tay đang đặt trên eo mình, cả nhịp đập rộn ràng của trái tim bên cạnh.
Chẳng ai& ;còn để &y te; đến chương& trình đang c iếu trên tiv nbsp;nữa. Gương mặt Tư Niệm đỏ bừng trong giây lát.
Sau bao lâu khắc&nb ;khoải, cuối c&u e;ng cũng được& ở gần nhau,  c chạm vào& sp;nhau như thuốc độc& iải khát. T nbsp;Niệm cố g sp;hết sức để iềm chế những& uy nghĩ hỗn loạn, không để mình mất bình tĩnh, làm những việc cần làm. Khi cô khẽ ngẩng đầu lên, lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm như có móc câu kia.
Mà phía dưới, là đôi môi mỏng mềm đang khẽ mím.
Tư Ni nhìn đ&ocir ;i môi ấy,&n p;nghe thấy tiến sp;tim mình ập như sấm. Từ cổ đến trán, nóng như sắp nổ tung.
Bàn tay Lục Thư Nghiễn ôm eo cô thậm chí còn siết chặt hơn.
Hai người& ;bất giác c grave;ng áp s át vào  ;nhau, Tư Niệm&nb cảm thấy như&nb ông thở nổi. Sự cám dỗ đến cực điểm là ranh giới cuối cùng của sự tự chủ. Có lẽ là vì sốt đến mức không còn tỉnh táo, hoặc biết rằng hành động này vốn đã có dụng ý khác, Tư Niệm đứng yên nhìn đôi môi trước mặt, cuối cùng vào một khoảnh khắc nào đó, cô từ từ ngẩng người lên.
Cô hôn anh.
Môi anh cũng hơi mát.
Một cảm giác mát dịu, dễ chịu.
Khiến ng bsp;ta không k ìm được r ave;ng mình k hi chạm vào nbsp;những ngón& sp;tay Tư Niệm đặt trên ngực anh siết chặt lại, sau khi chạm môi, cô còn khẽ cắn.
Đôi m irc;i mím ch t của người&nbs grave;n ông h& eacute; mở. Tư Niệm nhắm mắt cắn.
Không aacute;m dùng  ;lực quá m , cô biết&nb ;môi rất m nbsp;nhưng cũng kh circ;ng muốn quá nhẹ nhàng, cô nếm được vị ngọt như ý.
T ivi vẫn đang  iếu quảng c&aacu .
Tư Niệm c rave;ng ngày càng tham lam thưởng thức,&n hông biết th mãn, cho&nbs p;đến giây phút cuối cùng trước khi đắm chìm mới tỉnh táo lại.
Như bị một cây kim vô hình đâm trúng, cô chợt mở mắt.
Khi nhận&n ra mình đang nbsp;làm gì , mắt Tư Ni bsp;mở to, to&agra ;n thân bỗng bsp;mất hết sức lực, gục xuống đùi mình.
Trên& nbsp;môi Lục  hư Nghiễn vẫn còn những v răng nhỏ li ti.
Anh không nói gì ;, giống như  a rồi cũng k circ;ng có ph ản ứng gì sp;chỉ lặng lẽ nhìn người đang ngồi gục trước mặt, vẫn còn đang bối rối.
Tư Niệm cúi đầu nhìn bàn tay và chân người đàn ông.
Cô cảm nhận được trái tim vẫn đập mạnh trong lồng ng.ực, cảm nhận được đầu óc như sắp sp;nổ tung v&igrav nóng, tr&eci rc;n môi vẫn bsp;còn vương&nb ;lại cảm gi&aacu mềm mại vừa rồi, lúc này, cô thực sự cảm thấy mình đã bị sốt đến mê man.
Lục Thư&nbs ghiễn lên ti g trước. “Tư Niệm.” Anh gọi.
Tư Niệm nghe thấy giọng trầm thấp từ trên đầu, như đang chất vấn điều gì đó.
Chất tại sao c&oc c; đột nhiê bsp;hôn anh, c hất vấn tại&nb cô hôn& nbsp;không buô ;ng, chất vấn tại sao, cô lại làm chuyện như vậy với anh.
Mắt Tư  ệm càng l&u ute;c càng n& oacute;ng, cô nhìn vào&nb sp;khoảng không&n p;trước mặt, v& e;o lúc này, nhận ra mọi chuyện nên có một kết thúc.
Cô&nb sp;thật sự kh&oc ng kìm đư bsp;những suy ngh bsp;lệch lạc v ;Lục Thư Nghiễn. Vừa rồi cô thậm chí còn đem những suy nghĩ lệch lạc đó ra thực hiện.
Nhưng vi sp;Lục Thư Nghi sp;đột nhiên&nbs éo cô v ào lòng,&nb sp;chẳng phải c bsp;là đang dụ dỗ cô sao?
Cuối c&ugrav ng Tư Niệm c từ từ ng sp;đầu lên. Lục Thư Nghiễn lặng lẽ nhìn cô.
Gương m người đà sp;ông vẫn đến mức q ute; đáng, t ên môi c òn in hằn&n p;dấu răng mới, đôi mắt, càng như muốn hút hồn người ta vào trong.
Tư Niệm nhìn đôi mắt ấy và nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
“Lục  Nghiễn.” C& irc; nghe thấy&nbs giọng mình n rẩy, “Em&h lip; chúng ta …” “Có thể bắt đầu một mối quan hệ được không?”
Gi g cô vẫn&nbs run, lần đầu&nb ên trong đờ bsp;nói ra nh ững lời như&nbs , khó khăn&n sp;nói tiếp: “Không phải là hẹn hò.”
“Mà l à một mối p;quan hệ có nbsp;thể cho em&nb ;làm những ệc, như vừa&nbs , thậm chí, sâu sắc hơn.”
Cuối cùng cũng hỏi xong.
Ngay cả&nbs tivi dường như&n cũng im lặng. Lục Thư Nghiễn nghe câu hỏi đó.
Anh đ nbsp;diện với kh irc;n mặt nhỏ&nb ang cúi thấ nbsp;trước mặt,  irc;i mắt tr&agrav n đầy khát khao và hy vọng, cả con người đều chân thành, chỉ đang chờ đợi anh đồng ý.
“Vậy&n p;ý em l&agra ve;.” Lục Th nbsp;Nghiễn nhìn bsp;Tư Niệm, từ ;tốn, khẽ như p;mày, “Em vừa muốn có tôi.”
&ldquo ;Vừa không muốn chịu trách nhiệm với tôi?”