Chương 50: Ngày thứ 50 không muốn

Tư Niệm nhận ra rằng ý định kín đáo của mình đã bị nói ra một cách thẳng thắn.

Nhưng đ&a e; hỏi rồi  grave; cũng chẳng sp;còn gì&n bsp;để sợ nữa đầu óc c&o c; lúc n&agra ve;y như một mớ hỗn độn. Cô nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Lục Thư Nghiễn và hỏi một cách chân thành:

“Đ c không?”

Lục Thư Nghiễn: “…”

A nh bị chọc cười vì tức giận.

Lục Thư Nghiễn không ngờ mình lại nhận được một đề nghị như vậy, nào là không phải hẹn hò nhưng có thể làm những chuyện thân mật hơn. Ánh mắt quyến rũ của&nb h đã biến& p;mất, thay v&agra ;o đó l&agra e; chút bực bsp;dọc giữa đ& ;i mày: &ldqu o;Tư Niệm, em coi tôi là người như thế nào?”

Tư Niệm: “Hả?”

Ngư nbsp;đàn ôn  mím mô i, nghiêm t&ua cute;c nói: & ldquo;Tôi chỉ&nbs chấp nhận mối& uan hệ chính thức.”

 

Sau khi nhận&nbs được phản ứn ày, Tư Niệ bsp;cảm thấy nhi bsp;độ trong đ p;dường như cũng dần hạ xuống.

Trong đ sp;cô chỉ c& rave;n một suy&nbs nghĩ – c&ocir ; đã bị&nb từ chối. Cô thực sự đã bị từ chối.

Cô t bsp;từ ngồi xu bsp;đã khó nbsp;khăn lắm m sp;hỏi ra miệng, p;vậy mà đ nbsp;phương lại tỏ thái độ không thể xâm phạm và không thể làm nhục như vậy, từ chối cô, giống như cô là kẻ xấu muốn làm chuyện vô trách nhiệm rồi bỏ đi.

Còn nói cô coi anh là người như thế nào? Cô có t hể coi anh l& rave; người như& ;thế nào chứ? Còn làm bộ làm tịch đứng đắn.

Tư Niệm& ảm thấy đầu&n cute;c càng l úc càng&nbs p;tỉnh táo,  ói: “Kh&ocir c;ng muốn th&igrav  thôi.” Cô đá vào ống quần anh: “Anh về đi.”

“Đừ bsp;ở lì nh grave; tôi n .” Lục Thư Nghiễn: “…”

S ang ngày thứ hai, Tư Niệm đã hoàn toàn khỏi cảm.

Khi tỉnh&n dậy, cô cả sp;thấy tinh thầ sp;sảng khoái,&n p;toàn thân& nbsp;tràn đầy&n ;năng lượng, đầu không còn choáng váng nóng bừng nữa, tầm nhìn rõ ràng, không khí như cũng trong lành hơn nhiều.

Sau đó cô bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.

Lục Thư Nghiễn nghe cô bị ốm nên đến thăm, có lẽ vì sốt quá nên cô không kìm được  rave; hôn anh& nbsp;một cái,&nb ;sau đó dư nbsp;tác động&n ;của căn bệnh&n ũ bùng ph&aa ute;t những ngày này, cuối cùng cô đã đưa ra một yêu cầu nhỏ của mình.

Kết  ả là nhận p;được sự từ ối nghiêm kh  từ người  ave;n ông. Còn nói gì mà anh chỉ chấp nhận mối quan hệ chính thức.

Giống như anh là người đứng đắn còn cô không phải vậy, cuối cùng đã nắm được nhược đ p;cao ngạo ph&ecir  phán v&agrav e; khinh miệt  hân cách&nbs p;đạo đức củ ô.

Tư Niệm ngồi trên giường càng nghĩ càng tức.

Cô v bsp;làn da tr ắng xinh đẹp&nb oacute; 400 ngh&igra ve;n người theo&n ;dõi mà&nbs p;chịu là  tilde; tốt lắm rồi, rõ ràng đây là một vinh hạnh đáng phải biết ơn, vậy mà có người đàn ông còn dám từ chối vì sợ thiệt?

Đồ khốn.

Tư Niệm tức giận vò mái tóc rối bù sau khi thức dậy, rồi lấy điện thoại ra, tìm tất cả cá sp;cách liên  lạc với L sp;Thư Nghiễn nh sp;điện thoại,  t và chặn&n p;lại một lần nữa.

 

S&aa te;ng sớm Lục&nb hư Nghiễn thấy& bên cạnh tin bsp;nhắn hỏi th sp;Tư Niệm h&ocir  nay cảm có đỡ chưa xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.

Hệ thống iển thị “Tin nhắn đã g bsp;nhưng bị đối phương ừ chối”.

Gọi&nbs ện thì gi nbsp;nữ ngọt ng& ve;o thông b&a acute;o “Số  aacute;y quý  khách vừa g  hiện không liên lạc được”.

Ngườ đàn ông&nbs ;im lặng nhì  màn hì ;nh cuộc gọi&nbs t thúc kh&oci rc;ng thể kết&nb ối, nhưng Triệu Triều bên cạnh nhắc cuộc họp sắp bắt đầu.

Lục Thư Nghiễn đành phải tạm gác điện thoại xuống.

Hôm  a ở nhà&nbs buồn chán c nbsp;ngày, nay&nbs p;thời tiết đ ;hiếm có, s  khi khỏi cảm Tư Niệm muốn ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái.

Tưởng&nbs hất Hàm đi sp;công tác& nbsp;với tổng bi rc;n tập lại&nbs eacute;o dài  thêm phải ha nbsp;ngày nữa mới về, Tư Niệm rủ Kiều Kiều đi.

Vẫn là đi làm đẹp spa.

Kiều Kiều& ;giờ đã qu nbsp;thuộc với t  tâm trị&nbs liệu này, k ocirc;ng còn  như trước cứ như chuột hamster sợ không ăn được hết mà ăn ngấu nghiến.

Hai ngư bsp;xông hơi  ong lại ngồi&nbs ong phòng ngh ỉ. Hôm nay không gặp người quen nào.

Chỉ l grave; Kiều Kiều p;để ý th bsp;Tư Niệm h&oci m nay suốt bu  dường như  circ;ng vui lắm, cứ thất thần, như có tâm sự gì trong lòng.

“Ch nbsp;Niệm Niệm  dquo; Kiều Kiều& ;bưng đồ uống& ẩn thận hỏi,&n dquo;Chị vẫn ch sp;khỏi cảm ạ?”

“Hả? uo; Tư Niệm  agrave;n hồn, c&oc c; nhìn qua,& nbsp;“Khỏi rồi. uo; Kiều Kiều: “Vậy là có ai làm chị không vui à?”

Tư Niệm thở dài sau khi bị hỏi.

Chuyện h ;mình muốn  agrave;m bạn th&ac c;n với người&n àn ông  mà còn  ;bị từ chối&nb igrave; tạm thời đừng nhắc đến.

Anh nghĩ mình đính kim cương chắc. Xông hơi spa& bsp;nhiều cũng th nbsp;khá chá ;n.

Tư Niệm suy nghĩ một lúc, lại nhìn khuôn mặt trong sáng chưa bị ô nhiễm bởi thế tục của&nb u Kiều vừa  bsp;trường không sp;lâu, như  t nhiên quyế nbsp;định điều  ave; đó:

“Em&nb p;có hứng t uacute; chơi c&aacu e;i gì vui&nb sp;vui không?&rdquo ; Kiều Kiều ngơ ngác tò mò: “Vui vui ạ?”

 

Tư Niệm&n ứng dậy: “ bsp;trang điểm tr  đã.” Hai giờ sau.

Hai người xông hơi spa xong, trang điểm lại kỹ càng đến địa điểm mới.

Kiều Kiề ;ngước nhìn&nbs iển hiệu qu&aacu  bar nổi ti nbsp;nhất phía&n p;tây thành& nbsp;phố, tuy xa hoa phù phiếm nhưng lại vô cùng kín đáo.

Tư Niệm đeo kính đen để tránh bị nhận ra.

Dù mới bsp;đến giờ m cửa buổi chiều nhưng đường ph ;xung quanh đ&atild ; có những chiếc xe sang trọng đậu kín với kiểu dáng khoa trương.

Kiều Ki bsp;chưa bao giờ& p;đi bar, khô g ngờ “chơi sp;cái gì&n bsp;vui vui” m à Tư Niệm& p;nói là ở đây, cô ấy nhìn biển hiệu trên đầu nuốt nước bọt căng thẳng: “Chị Niệm Niệm, chị từng đến đây chơi chưa ạ?”

Tư Ni nbsp;“Từng đến ;rồi.” Nhưng là mấy năm trước.

Lúc đó cô còn đi học, cuối tuần tò mò lén lút đi cùng Tưởng Nhất Hàm.

Quán& nbsp;bar có m ức tiêu th sp;tối thiểu, m sp;bàn rời  atilde; đắt hơn& ;cả tiền sinh&nb oạt một tháng của hai người, nên hai người đợi đến sau một giờ sáng mới được vào miễn phí.

Cảm g aacute;c là n hạc rất ồn,&nb grave;n rất tối, p;nhưng thật sự ;rất đông n i, đủ loại người, còn có người nhét danh thiếp cho cô.

Lúc&nbs p;đó vì&nb p;túng thiếu&nbs nên hai ngư nbsp;chỉ ở trong p;đó một l cute;c rồi ra  ề. Lần này vào Tư Niệm có thể dễ dàng chi trả cho một ghế VIP.

Hai người&n ;ngồi xuống, nh bsp;nhân viên  phục vụ tr nbsp;quán bar  ;đều có ngoại hình sáng sủa đẹp đẽ. Kiều Kiều vừa ngồi xuống nhìn thấy giá của đồ ăn trái cây trên thực đơn thì sợ đến suýt nhảy dựng lên, Tư Niệm liếc mắt: “Chị bao hết.”

“Gọi thoải mái đi.”

Bàn tay nhỏ của Kiều Kiều cầm thực đơn vẫn hơi run.

Tư Niệm&nbs ại gọi nhâ sp;viên tiếp  hị của quá bsp;bar, cô h& iacute;t sâu m ột hơi, ngo&agrav  đồ uống ra, còn đến mục đích chính của chuyến đi này.

Cô gọi người mẫu nam.

Không ph ải người mẫu& m chuyên nghi p chụp ảnh   thời trang c grave;ng nghề với cô, mà là người mẫu nam trong quán bar, để uống rượu và vui chơi với khách.

 

Chất lượng người mẫu nam của quán bar này luôn là hàng cao cấp.

Giá c nbsp;cũng rất đ sp;đỏ, nhưng hi sp;giờ cô &i ute;t quan tâm  nhất là&nb ;tiền bạc. Tư&n iệm gọi luôn năm người với đủ kiểu: thuần khiết, thể thao, phóng khoáng, nội tâm.

Kiều Kiều há hốc mồm nhìn năm người đã ngồi xuống bàn VIP của họ.

Không b t có phải&n p;do ánh đ&e rave;n quán b ar hay không,& nbsp;cô thậm  hí còn  ;thấy người mẫu nam bên cạnh còn đẹp trai hơn cả ngôi sao.

Dù sao& nbsp;người mẫu  bsp;muốn kiếm s bsp;được phải  te; điều kiện&n goại hình n t định, còn ngôi sao chỉ cần có xuất thân tốt, hoặc được một ông bầu có con mắt độc đáo phát hiện và bao bọc.

Tư Niệm đảo mắt nhìn năm người mẫu nam mình đã chọn.

Cô ng  lý do m ình chỉ th& rave;m thuồng mỗ sp;Lục Thư Nghi sp;chắc chắn l&a e; do trước đây từng trải ít, thử nghiệm càng ít, cô không tin, còn gì mà nhất định phải là Lục Thư Nghiễn không bằng.

Hôm nay k.ích th.ích một lần cho đã.

Đừng  grave;m như Lục&n ;Thư Nghiễn l&agr ; sản phẩm   hiếm không& sp;thể thay thế& ;vậy, anh có đính kim cương đâu.

Người&nbs u nam trong qu& aacute;n bar đều& p;làm nghề  agrave;y, đã  trả tiền cao&nbs ì dịch vụ cung cấp tất nhiên cũng phải cao cấp.

Mấy người lập tức vào trạng thái làm việc, từng cử chỉ hành động đều như gió xuân ấm &aac e;p lại khôn nbsp;khiến người&nbs nbsp;khó chịu,&n p;còn biết  n cứ vào&nb ;tính cách& nbsp;và yêu cầu của khách hàng để cung cấp phong cách phục vụ khác nhau, đồng thời cố gắng hết sức để khách hàng cảm thấy vui vẻ. Chẳng mấy chốc bàn VIP đã chơi xúc xắc và bài poker do người mẫu nam dẫn dắt.

Do vừa&nbs ỏi cảm, Tư   thua cũng kh& circ;ng uống rư sp;mà chỉ u g nước trái cây.

Kiều Kiều cả đời chưa từng thấy cảnh tượng này, cô ấy uống hai ly nước trái cây mà  mặt đỏ như&nbs  rượu vậy,  rc;m cốc rụt&nbs egrave; đối diệ p;anh trai nhỏ&nbs ngồi bên cạnh, lén hỏi nhỏ: “Anh trai nhỏ, anh có cơ bụng không?”

&ldq uo;Em sờ thử được không?”

Ngư i mẫu nam c&u ute;i đầu mỉm&n ười trực tiếp éo tay Kiều bsp;Kiều đặt l& ;n bụng mình cho cô trải nghiệm.

Kiều Ki bsp;bị trêu  n mức dậm c irc;n, lòng d âng trào&nbs p;sóng nước. Tư Niệm tập trung chơi bài.

Cô&nbs p;đang cân nh c ván sau&nbs p;nên ra g&igr ave; thì b&ec irc;n cạnh một&n người mẫu nam&n ầm chiếc điện thoại đang reo liên tục: “Cô Tư, điện thoại của cô kêu kìa.”

Tư Niệm: “Hả?”

&nbs

Cô nhì ;n thấy là& sp;dãy số l nbsp;không hiển&n p;thị tên ng i gọi, trực  p chọn cách bsp;cúp máy.

Một lúc sau điện thoại lại kêu.

Vẫn l& rave; số điện&n hoại lúc n& ilde;y, kiên t rì gọi m&at de;i không bi t là ai.  ;Tư Niệm cảm&nb ấy hơi phiền, nên bảo mọi người cứ chơi tiếp, còn cô đi nghe điện thoại.

Trong khu& sp;vực nhà   sinh, tiếng  ạc nhỏ hơn  nbsp;chút. Tư Niệm bực bội nghe máy: “Alo?”

Giọng Lục Thư Nghiễn vang lên từ điện thoại. Vừa nghe ra g ng là ai,&nbs p;Tư Niệm lập&n ức cúp m&aa te;y.

Lục Thư Nghiễn nhìn màn hình cuộc gọi đã kết thúc.

Không  biết có&nb ;nghe nhầm kh&ocir ng, anh nghe th ấy bên ph&ia te;a Tư Niệm  oacute; tiếng nhạc ồn ào, môi trường không giống ở nhà.

Người&nbs àn ông  hơi nhíu m&a rave;y, nhớ lại& ;mọi chuyện đ&e m qua.

Môi&nb sp;anh căng thẳng bsp;ánh mắt  ối sầm. Đang&nb nh gọi lại  grave; nhận đư p;tin nhắn WeChat.

Tin nhắn& sp;từ một ngư ;bạn thời thơ&n u – người&n ;từng chơi th&aci n với anh. Sa nbsp;khi trưởng thành, Lục Thư Nghiễn bận rộn kế thừa sự nghiệp gia đình, còn người kia thì sống nhàn nhã, không màng công việc.

Bạn th&ac n:【Hình ảnh.jp p>

【Đây có phải Tư Niệm không?】

【Sốn ;tốt nhỉ, còn thuê cả trai đẹp】

【Ước chừng năm người】

Lục T ;Nghiễn sững ng bsp;nhìn bức&nbs ảnh Tư Niệm&nbs g ngồi giữa  ng người mẫu nam trong khu vực ghế sofa quán bar.

Sau đó nbsp;anh lại nh&ig ve;n dòng ch  bên dưới. Ước chừng,

Năm người.

Tư Niệm tiếp tục chơi bài.

Khách  trong quán&n bsp;bar càng  lúc càng&nb sp;đông, khô g khí c&agrav e;ng thêm s&oc irc;i động. Giữa chừng còn có DJ biểu diễn và nhảy Disco.

Những người mẫu nam ngồi cùng chơi bài, tâm trạng vui vẻ, thắng thua đều cười ha hả.&nbs nbsp;rất biết c& te;ch chơi game.&nb p;Tư Niệm gọi&n hêm hai chai&n bsp;rượu, đảo mắt nhìn năm chàng trai phong cách khác nhau.

Cô phát hiện mình hơi bị chứng khó lựa chọn.

 

Ch nbsp;quyết định   nên chọn&nb ;ai. Lại cảm thấy ai cũng được.

Những n bsp;mẫu nam c&agra ;ng thể hiện&nbs otilde; mong muốn& sp;được chọn  ;từ đó kh& rc;ng phải cố gắng nữa. Dù sao một vị khách hào phóng và xinh đẹp như vậy cũng hiếm có.

Bài vòng tiếp theo đã được chia xong.

Tư Niệm&nb vừa cầm bà bsp;lên xem th ì một nh&ac c;n viên phụ nbsp;vụ đột nhi c;n đi tới. Đối phương cúi người nói với Tư Niệm có người tìm cô.

Nghe n&oa cute;i có ng ời tìm, Tư sp;Niệm nhíu&nbs mày khó&nbs p;hiểu. Ai lại đi tìm cô ở quán bar chứ?

Tuy nhi&ecir n quán bar&nb sp;làm rất  t việc đảm  nbsp;an toàn  cho khách, nh ững người có yếu tố khô bsp;an toàn  ều bị bảo  sp;tống ra ngo&agr e;i. Tư Niệm  agrave;nh phải đ nbsp;dậy, bảo các người mẫu nam chơi vui với Kiều Kiều, còn mình đi xem tình hình thế nào.

Nhân viên phục vụ dẫn Tư Niệm lên một phòng VIP.

Phòng VIP so với khu ghế sofa bên dưới là một phong cách hoàn toàn khác. Tiếng nhạc nhả ;nhỏ hơn, những ;vị khách  bsp;đây dường&n như chú tr  vào giải trí, trò chuyện và uống rượu hơn. Tư Niệm đi theo hướng nhân viên chỉ dẫn, thoáng nhìn thấy người đàn ông đang chờ đợi.

“…& uo;

Ánh s&aa cute;ng hơi tối,& p;cô không&nb sp;nhìn rõ& nbsp;biểu cảm c p;thể trên m  người đà sp;ông, nhưng nhìn bộ vest trên người, chắc là đến thẳng từ công ty.

“Tìm tôi làm gì?” Tư Niệm chu môi hỏi.

Lục Thư Nghiễn cuối cùng cũng gặp được người.

Dựa v&a ;o tình trạ  tinh thần, t m chí c&ograv e;n có thể& sp;đến quán&nbs ar chơi, có& bsp;lẽ cảm cúm đã khỏi rồi.

Anh nhắm&n mắt lại, chỉ&n oacute; hít t hở sâu mới p;có thể ki  chế cảm x& te;c trong lồng ng.ực lúc này. Mở mắt ra, anh chất vấn:

“Tư Niệm, em biết mình đang ở đâu không? Em biết mình đang làm gì không?”

Tư& bsp;Niệm càng&nb ;thấy vô l&y ute;, cũng khô ng biết ai n& cute;i với Lục&n Thư Nghiễn l&agra  cô ở đây: “Biết chứ.”

“Ở quán bar chơi, thuê mấy người mẫu nam, có ý kiến gì không?”

&ldq uo;Đây không nbsp;phải là&nbs chuyện rất b&igr nh thường m&agrav nbsp;phụ nữ n&ag ;o cũng làm& bsp;sao?” “Anh có tư cách gì quản tôi? Anh quản tôi làm gì?”

 

Lục Thư Ng n cảm thấy  acute;i dương đ sp;thình thịch:& sp;“Chuyện rất& ;bình thường…sao?”“Tìm người mẫu nam để cùng uống rượu chơi bài à?”

“ Không chỉ c& cute; thế.”   Niệm lắc  bsp;sửa lại kị ;thời, “Khô  chỉ uống rượu chơi bài, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy mà không làm gì khác thì thiệt.”

“T circ;i định chọ p;một người h ;ý nhất đ sp;bao nuôi th ử xem.” Lục Thư Nghiễn lúc này thậm chí tưởng mình nghe nhầm.

Anh ngẩn người: “Em nói gì?”

&ldquo ;Tìm một ng i tôi th&iacut e;ch để bao  ocirc;i đấy.”&nb Tư Niệm nhú nbsp;vai thản nhi& irc;n, rồi nghĩ đến việc đêm qua mình lại bị Lục Thư Nghiễn từ chối nên cảm thấy rất mất mặt. Lúc đó cô sốt đến mức không phản ứng kịp, chỉ nói một câu không muốn thì thôi. Bây giờ cô quyết định lấy lại thể diện, ngẩng cằm: “Nghe rõ chưa, tôi sắp bao nuôi người khác rồi.”

“Đ nbsp;tưởng mình sp;ghê gớm l , tôi để&nb ý anh l&agrav e; vinh hạnh  a anh đấy, a nbsp;có gắn kim cương đâu.”

&ldqu ;Cậy tôi c&o ute; chút h g thú với&n p;anh mà đ&a ilde; lên mặ nbsp;rồi, được  nbsp;chân lân  đằng đầu còn mong chờ cái khác.”

&ldq uo;Tôi không muốn chịu trách nhiệm thì sao?”

“B&eci rc;n ngoài th iếu gì ngư nbsp;không cần&nb ;chịu trách  hiệm.” “Anh không làm thì có người làm.”

Anh không làm… thì có người làm…

Lục bsp;Thư Nghiễn ng nbsp;câu này , dường như  a bao giờ ngh nbsp;rằng có&nbs một ngày, anh cũng sẽ nghe thấy những lời như vậy từ miệng một người nào đó.

Tư Niệm lại nhìn Lục Thư Nghiễn đang giống như sững sờ, châm chọc không kiêng nể: &l uo;Anh là ng ời đàng ho rave;ng chỉ v&agra ;o mối quan h nbsp;chính thức, bsp;tự lo cho mình, đừng có đến quấy rầy tôi – một người không đàng hoàng, sẽ phạm sai lầm mà phụ nữ nào cũng sẽ phạm, OK?”

Tư Ni nbsp;nói xong,&nbs p;tâm trạng  ối cùng cũ nbsp;thoải mái,& sp;định bước đi. Sau đó đột nhiên một cánh tay chắn ngang trước mặt.

Lục Thư&n ghiễn một tay&nb hống lên tư , chặn đường&n  của Tư Niệm. Tư Niệm đành quay người lại.

Cô bất phục: “Lại làm gì nữa?”

Trong tư thế nửa ép tường, Lục Thư Nghiễn cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người phụ nữ thản nhiên không sợ hãi trước mặt, người sẽ phạm sai lầm mà phụ nữ nào cũng sẽ phạm. Bàn tay chống tường siết chặt rồi lại siết chặt, gân xương mu bàn tay nổi lên.

Tư Niệm: “Tôi hỏi anh làm gì?”

Lục& sp;Thư Nghiễn ngh bsp;câu hỏi  ất vấn nà bsp;cuối cùng&nb ;sức lực như&nb  rút cạn trong một khoảnh khắc.

Vai anh&nbs hoàn toàn&n bsp;sụp xuống.

i đàn ô ng bất lực  cute;i đầu, nhắ p;mắt, không  uốn nghĩ đến&n uyện năm người mẫu nam kia, nghe thấy mình nói: “Được.”

Tư Niệm không hiểu: “Hả?”

Lụ sp;Thư Nghiễn nh bsp;mắt, từng ch sp;đều khó  ăn, là c&aci c;u trả lời   câu hỏi đêm qua, cuối cùng cũng nói với cô:

“Kh&ocir c;ng chịu trách nhiệm… được.”