Chương 44

Một khoảng thời gian lâu sau, bên dưới xác con rắn chui ra một nam nhân cả người đẫm máu.

oàn thân Ân Tư Đặc đau đớn kịch liệt, hắn cảm thấy xương cốt của mình sắp vỡ vụn đến nơi rồi. Thuận theo hít thở, lồng ngực như bị đè nén, ho ra một ngụm máu tươi. Hắn gian nan ngẩng đầu lên, lại bởi vì cơn choáng váng ập đến mà sự vật trước mắt biến thành màu đen. Mặt trời đã ngả dần về Tây, xung quanh đầm lầy bắt đầu tràn lan chướng khí nhàn nhạt. Nhìn gùi bện dây leo ngã nghiêng lệch cách đó không xa, trong lòng Ân Tư Đặc bật lên một trận lo âu nồng đậm, đã xế chiều rồi, chắc chắn Lập Hạ đang cực kỳ lo lắng mà chờ mình trở về đi, cũng không biết em ấy có ăn cơm trưa hay không.

Cây Lạp Đóa nằm lẳng lặng tại đáy gùi, bởi vì thời gian dài bị đào ra mà có vẻ ủ rũ. Ân Tư Đặc đem nắp gùi buộc chặt, đeo lên lưng, từng bước từng bước kéo lê thân thể hướng bộ lạc, toàn thân đau đớn khiến hắn giờ khắc này đã không còn khả năng biến thân, Ân Tư Đặc chỉ có thể từ từ lết chân ra khỏi khu vực đầm lầy, chân bị thương hồi trước lệch sang một hướng không bình thường mà bị kéo lê, rõ ràng có thể thấy được trong trận chiến đấu lúc trước đã nhận phải trọng thương lần nữa.



p Hạ ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh. Cách cửa phòng đều có thể nghe được tiếng hét to cùng thanh âm nói chuyện của bọn nhỏ bên ngoài sân. Bên trên tủ đầu giường đặt bát cháo gạo nếp đã lạnh ngắt, dùng thìa gạt tách ra từng khối từng khối tựa như cháo nếp đông lạnh. Lập Hạ nhìn lướt qua đã mất luôn cảm giác thèm ăn.

M y ngày này, bụng Lập Hạ tựa như bị bơm hơi thổi bóng mà to tướng lên, càng ngày càng lớn, cậu chỉ cảm thấy vác cái bụng lớn thật giống như đi đẩy tạ, khiến thắt lưng cậu đau đớn. Trước chứng kiến phụ nữ Thiên triều có thai phải vịn eo đi đường còn có chút không hiểu, giờ tự thể nghiệm mới biết được sự vất vả của nó. Chống eo rời giường, đi giày bước ra phòng khách, Ân Tư Đặc không thấy, bình hâm nước ấm trong phòng bếp sắp bị đun đến khô cạn rồi.











ước đi thay quần áo rửa tay rửa mặt, nhìn con bẩn thành cái gì này! Lại cùng mấy bạn nhỏ chơi đùa đi. Ta làm chút thứ gì ăn cho chúng ta.” Lập Hạ vừa cười mắng vừa động thủ loại bỏ đi lớp cơ dính trên thịt, vẫn là xào một bát thịt sợi đi, lại làm đĩa ngó sen thái lát trộn, cháo gạo nếp buổi sáng còn chưa uống, một tẹo nữa hâm nóng lại cố gắng uống hết vậy.

Á Địch hỏa tốc thu xếp tốt bản thân, ôm lấy chậu làm ổ trên ghế phòng khách ăn nho, một ngụm một quả, ngay cả hạt cùng vỏ cũng lười nhả. Nhân khoảng cách không ngừng lấp đầy miệng, còn dành chút thời gian nói một chuỗi. “Không phải con nói điêu đâu. Hôm nay chú Ngõa Cách cho chúng con học những động tác lúc đi săn, nói là để chúng con đấu với nhau dễ thực hành dễ học, con đấu cùng anh Mạt Nặc, chú ấy đều nói con thông minh đấy. Mẫu phụ biết không, Ba Đốn quá đần, còn ngã chổng mông lên trời, thật sự buồn cười chết con rồi…”











hú Trại Lặc có trông thấy a ba con không?” Á Địch thấy Trại Lặc gọi mình, cũng ba bước chạy tới, còn giơ tay lên lau đám mồ hôi bởi vì chạy nhanh mà toát ra trên đầu nữa.





Đợi Á Địch đi tìm người một vòng trở về, bánh nướng cùng thịt kho tàu Lập Hạ làm sắp nguội lạnh đến nơi rồi.





Lập Hạ, sao ngươi cũng tới, bụng quá to đi đứng bất tiện, để Á Địch hô ta một tiếng là được rồi.” Mạc Lâm Đạt đang loay hoay với đám thảo dược bảo bối của cậu ta, thấy Lập Hạ thở hổn hển tới cửa, ba bước biến hai vội vàng nghênh đón, nâng cậu vào ngồi trong nhà. Nhìn trái nhìn phải Lập Hạ một hồi, thấy thân thể cậu cũng không có dị thường gì mới thở phào một hơi.

Không có việc gì, ta chính là tới hỏi, hôm nay ngươi thấy Ân Tư Đặc không, giữa trưa ta tỉnh lại liền không thấy hắn đâu rồi, cũng không biết hắn đã đi đâu, để Á Địch tìm một vòng cũng không tìm được người, mắt thấy trời sắp tối. Ta sợ hắn xảy ra chuyện gì.” Lập Hạ ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi liền xả ra một tràng. Đáy lòng cậu cực kỳ lo lắng, thật giống như có người cầm bó đuốc nướng tâm của cậu vậy, chỉ có tìm được người thổ lộ hết ra mới có thể tạm thời thoáng giảm bớt một chút cảm xúc.

ạc Lâm Đạt nhìn Lập Hạ ngồi bên bàn nhíu mày cắn môi, vẻ mặt lo lắng liền vội vàng lên tiếng an ủi, phải biết trong khoảng thời gian mang thai không thể xuất hiện cảm xúc biến hóa kịch liệt. “Ngươi đừng vội, nói từ từ, ta không thấy Ân Tư Đặc, hôm nay lúc ra ngoài hắn không có nói với ngươi muốn đi đâu sao?”



“Ngươi trước ngồi ở nhà ta, ta đi tìm Tô Bỉ hỏi một chút.” Mạc Lâm Đạt nhìn bộ dạng của Lập Hạ cũng không trì hoãn nữa, nhấc chân ra cửa tới nhà Tô Bỉ.


ập Hạ, đừng gấp, ta đã bảo Ngõa Cách đi hỏi thăm rồi, nói không chừng có người nào đó nhìn thấy Ân Tư Đặc đấy.” Tô Bỉ nghe tin chạy tới, vừa vào cửa đã lên tiếng trấn an.

B n người cứ như vậy đứng trong nhà Mạc Lâm Đạt, Lập Hạ nôn nóng không ngồi yên được, mấy lần muốn đứng lên, lại bị Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ đè xuống, Mạc Lâm Đạt còn cố ý đun chút thuốc an thần cho Lập Hạ. Chỉ có Á Địch trì độn vịn chân Lập Hạ mà ngồi, thỉnh thoảng lại nhét mấy hạt sấy thịt khô vào miệng.

“Ta nghe thú nhân thủ vệ buổi sáng nói, Ân Tư Đặc đi vào rừng hái loại thuốc nào đó.” Đang lúc Lập Hạ sắp chịu không nổi nữa mà bật dậy vọt ra ngoài, Ngõa Cách suyễn khí chạy ào vào, còn mang theo một tin tức chính xác nhất.






ếu thật sự đi tìm Lạp Đóa thì không xong rồi. Ta nghe a ba từng nói qua, Lạp Đóa chỉ mọc ở sâu trong vùng đầm lầy mới có, hơn nữa số lượng cực kỳ ít ỏi. Huống chi những nơi này còn có rất nhiều dã thú hung mãnh… Ân Tư Đặc lại một thân một mình đi tìm…”