Chương 45

Lập Hạ đợi một hồi mới hòa hoãn tâm thần, ngẫm lại hiện tại có lẽ Ân Tư Đặc đang gục nơi nào đó không biết tên trong rừng rậm chờ đợi mình tới cứu viện, có lẽ hắn chịu rất nhiều thương tổn, chảy rất nhiều máu, có lẽ hắn đang gian nan kéo lê trên mặt đất, mà đằng sau hắn chính là một bầy dã thú bộ mặt đáng ghê tởm, nước bọt chảy ròng ròng, thậm chí, có khả năng hắn chỉ còn một bộ khung xương…

Rất nhiều cảnh tượng khó có thể chấp nhận không ngừng thoáng hiện lên trong óc Lập Hạ, hết thảy những ảo tưởng này khiến trái tim cậu tựa như bị đào lấy một hố, thống khổ vạn phần, dưới tình thế cấp bách, Lập Hạ thốt ra lời xin giúp đỡ.





hông, không có chuyện gì. Mạc Lâm Đạt, tối nay liền để Á Địch ở với ngươi đi, ta phải ra ngoài tìm Ân Tư Đặc, đúng, ta muốn đi tìm hắn trở về, một mình hắn tại bên ngoài còn không biết gặp phải tình huống gì, ta thật sự không yên lòng.” Lập Hạ nhắn nhủ xong Mạc Lâm Đạt liền xoay người đi hướng ngoài phòng, đến cạnh cửa còn bị vấp lảo đảo một cái. Cảnh này khiến mấy người trong phòng bị dọa thiếu chút nữa kêu lên.

ẫn là Ngõa Cách phản ứng trước tiên nhảy qua, vội vàng lên tiếng đánh gãy, “Lập Hạ, sao ngươi có thể đi ra ngoài được?! Đừng quên bụng ngươi còn có đứa nhỏ đấy. Ngươi cứ ở trong nhà chờ, ta tìm người đi ra ngoài tìm Ân Tư Đặc.”



hông được, ngươi ngay tại nhà yên tâm chờ, ta tìm nhiều người một chút cùng đi!” Ngõa Cách ném xuống những lời này liền xoay người chạy ra ngoài, thuận tiện còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Bỉ với Mạc Lâm Đạt trông coi tốt Lập Hạ.

ừng lo lắng, chúng ta đều đem vấn đề làm quá lên, nói không chừng Ân Tư Đặc đã trở về rồi nha.” Mạc Lâm Đạt kéo tay Lập Hạ qua nhẹ vỗ, tay Lập Hạ chẳng những lạnh như băng, mà còn hơi phát run nữa.









p Hạ đem mặt mình vùi vào bên hông Tất Tháp, nước mắt điên cuồng tràn ra từ hốc mắt, thanh âm từ khóc thút thít biến lớn, cuối cùng nghẹn ngào khóc rống. Ôm ấp ấm áp của Tất Tháp tựa như lòng mẹ, khiến hết thảy ủy khuất, lo lắng, sợ hãi trong Lập Hạ tìm được nơi phát tiết. Cậu cũng không biết, nếu thật sự mất đi Ân Tư Đặc, cậu sẽ phải làm gì bây giờ.



Mạc Lâm Đạt về nhà thu dọn đồ đạc, ý định buổi tối cùng một chỗ với hai người Lập Hạ, Tô Bỉ thì tiến vào phòng bếp rót nước cho Lập Hạ, sau lưng còn lẽo đẽo theo Á Địch. “Lập Hạ, ngươi ăn tối chưa? Ta thấy ngươi nướng bánh, có muốn ta hâm nóng giúp ngươi không?” Tô Bỉ thấy thịt kho tàu cùng bánh nướng để trên bàn liền giương giọng hỏi Lập Hạ, cũng quay đầu hỏi Á Địch đứng một bên. “Á Địch đói không? Chú Tô Bỉ hâm nóng chút thức ăn cho con nhé.”




Á Địch lúc này tựa hồ đã hiểu rõ một chút tính nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại không giống ngày thường ngốc hề hề như vậy. Nhóc kéo góc áo Tô Bỉ, nhỏ giọng hỏi: “A di Tô Bỉ, a ba con có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Mặt mẫu phụ trắng bệch rồi.” Nhóc nhìn thoáng qua phòng khách, dường như sợ Lập Hạ nghe được, thanh âm càng đè thấp thêm một phần.









Ch áo gạo nếp hâm nóng trên bếp đã tốt rồi, Á Địch tiếp nhận bát Tô Bỉ đưa tới, vội vàng uống hết, sau đó xoay người chạy về phòng ngủ, thời điểm đi ngang qua Lập Hạ còn cố ý nói, “Mẫu phụ, con đi ngủ.” Á Địch đem bản thân chôn trong chăn vụng trộm khóc, a di Tô Bỉ nói rất đúng, nhóc biết rõ bản thân nhỏ bé không làm nên tác dụng gì, mẫu phụ đã đủ khổ sở rồi, không thể để mẫu phụ lại phải quan tâm chính mình nữa. Thế nhưng trong lòng nhóc vẫn rất khó chịu, a ba, a ba như thế nào vẫn chưa trở lại a.

Th i gian vội vàng trôi qua, nhưng trong thâm tâm Lập Hạ, một phút đồng hồ lúc này lâu dài tựa như một năm.

ập Hạ đã uống mấy chén nước liền, đi tới đi lui trong phòng khách, qua lại mấy trăm cái rồi, bụng hơi hơi đau đớn bị cậu quên đến sạch sành sanh. Trong lúc đó còn đến phòng ngủ Á Địch nhìn nhìn, nhóc con một mình ôm chăn nằm trên giường gạch, mi mắt treo giọt nước óng ánh đâm thương mắt Lập Hạ. Trong nội tâm Lập Hạ không khỏi tràn lên một trận đau lòng, con của cậu nhu thuận như thế, mà chính cậu bởi vì lo lắng chuyện Ân Tư Đặc mà cái gì cũng không quan tâm, không chú ý đến nhóc là tại lúc nào đi ngủ, trước khi ngủ có ăn cơm hay không.

Hai người Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ không hề hình tượng mà ghé vào bàn ngủ gật, Tất Tháp giấc ngủ nông nhất nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại của Lập Hạ, liền vuốt mặt ngồi thẳng người lại.




“Không được.” Lập Hạ cười khổ, “Tất Tháp, ta ngủ không được. Ngươi nói Ân Tư Đặc có thể hay không đã…” Lập Hạ bắt đầu nghẹn ngào, câu nói kế tiếp cũng không nói được, cậu cũng không dám nói, sợ hãi nói ra liền thành hiện thực. “Ngươi nói sao hắn lại làm chuyện ngu như vậy chứ, sao lại một thân một mình mà đi, ta sinh con không phải chịu đau một chút là được sao? Ta không sợ hãi, thật sự, ta thật sự không sợ hãi a. Đều là lỗi của ta, hức hức ~”


Lập Hạ suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu từ lúc cậu quen biết Ân Tư Đặc, cho đến đủ mọi chuyện về sau, nam nhân thủy chung dùng đôi mắt ôn nhu, vô cùng vô tận bao dung kia đã thật sâu bén rễ trong lòng cậu, nở ra đóa hoa mang tên “Cả đời”, nhưng cậu lại có thể, ỷ vào bản thân là xuyên việt đến, luôn luôn có cảm giác về sự ưu việt, mà ngay cả đứa bé mang thai này đều phải muốn chết muốn sống mỗi ngày kêu gào sợ đau, giống cái nơi đây không phải đều phải trải qua chuyện như vậy sao? Nếu không phải cậu đề ra, Ân Tư Đặc có thể không nghĩ hậu quả mà giúp cậu đi tìm loại thuốc giảm bớt đau đớn kia sao? Hiện tại cậu cái gì cũng đều không muốn, chỉ muốn Ân Tư Đặc an toàn trở về thôi.



Lập Hạ rủ xuống mí mắt, lông mi thật dài ngăn trở đôi mắt của cậu, ai cũng không nhìn thấy ảm đạm nơi đáy mắt cậu. Thọt còn tính là may mắn sao? Những ngày tháng bên Khải Văn kia còn gọi là ngày lành sao? Phải nói, người tại thời điểm bi quan nhìn đến vấn đề gì đều khó có thể nghĩ theo hướng tích cực được. Hiện tại Lập Hạ cũng giống như thế, cực kỳ tiêu cực.




hỉ thấy tay Tất Tháp run rẩy đến lợi hại chỉ vào Lập Hạ, biên độ lớn tới mức có thể vượt qua người động kinh phát bệnh. Hai người vừa tỉnh ngủ theo hướng ngón tay Tất Tháp nhìn lại, nhất thời kinh hãi biến sắc.