Chương 46: Phiên ngoại: tiên yêu khác biệt …

Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Ứng kiếp, chỉ là chuyện trong chớp mắt.



      ;      ;  Qua đầu ngõ, ta bỗng dưng thấy hắn.






              Là người tu tiên?





&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Ta cúi người, nâng cằm hắn lên, gương mặt kia ướt từng giọt máu, mang theo lạnh lùng, sát khí chưa tan.

& nbsp;    & nbsp;    & nbsp; “Bùm” tim ta cứ thế mà nhảy lên một phát.



< >      ;      ;  Ta vuốt ngực, lại nhìn hắn một hồi lâu. Thở dài một tiếng.


      ;      ;  Chết rồi, mắt đối mắt rồi.






&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Ta ngày ngày chăm sóc hắn, tất nhiên cũng rất rõ ràng sự ấm áp trong mắt hắn dành cho ta ngày càng tăng. Ta bắt đầu dần dần ảo tưởng, ảo tưởng có một ngày mặc dù hắn đã biết ta là thân hồ yêu, nhưng vẫn như trước thâm tình khó quên với ta, thậm chí cuối cùng nguyện vứt bỏ thân phận tu tiên, cùng ta phiêu bạt chân trời.



& bsp;    &n bsp;    &n bsp; “Thiên Tố.”







& bsp;    &n bsp;    &n bsp; Ta nói: “Vân Chử, chuyện tới nước này ta đành nói thẳng. Chàng, nhìn cũng bị ta nhìn qua, sờ cũng bị ta sờ qua. Chàng lại là một thân trong sạch, dù sao cũng không thể ủy khuất như vậy. Vậy đi, để ta chịu trách nhiệm. Hưm, này.” Ta rút cây trâm trên đầu xuống, nhét vào tay hắn, “Cái này xem như là sính lễ của ta, xem như ta và chàng đã đính hôn.”







< g>    &nbs p;    &nbs p;  Tay ta hơi run lên, băng vải bị siết lại, buộc chặt vết thương hắn, hắn đau đến run lên. Ta cười, che lấp sự kinh hoảng trong mắt: “Không nghĩ tới người ta cứu cư nhiên là người lợi hại như vậy.”












&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Sáng sớm ngày ấy, cũng mưa phùn như ngày ta gặp hắn, mùi bùn đất tán loạn khắp mọi ngóc ngách. Ta lừa hắn nói đi mua thuốc, trong lòng đã định lần đi này sẽ không trở về. Ta ra khỏi thành trấn, đi vào núi sâu, vẫn bắt buộc bản thân không quay đầu lại.



















&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Cái tên này từ trong miệng hắn thốt ra, liền biến thành một cái chú, so với Khổn Tiên Tác(*) càng lợi hại hơn.

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Một cái trói người lại, một cái khóa hồn người.

      ;      ;  Đường núi uốn lượn đưa hắn đến bên này, ta nương theo dây leo trốn rồi trốn. Hắn dọc theo đường núi lại đi xa.


&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; “Thiên… Ưm.” Hắn bỗng nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống. Chắc là vết thương nứt ra rồi, vết thương hắn chưa khỏi hẳn, bị dày vò như hôm nay, khẳng định khi trở về sẽ càng nghiêm trọng hơn. Lại mắc mưa, ngày mai vết thương chắc chắn sẽ nhiễm trùng, làm không tốt còn có thể bị sốt cao….













g>    &nbs p;    &nbs p;  Ta giữ chặt bàn tay hắn có da thịt bị cỏ dại cùng cành cây siết mà lặng lẽ rơi lệ. Giọt lệ ấm áp xen lẫn sự băng lạnh của mưa nhỏ vào lòng bàn tay hắn. Vân Chử mềm lòng, nháy mắt hắn chuyển tay kéo tay ta, tay kia thì chế trụ vai ta khiến ta ngã vào lòng hắn.




    &nbs p;    &nbs p;  Một nam tử như vậy vì sự rời đi của ngươi mà thấp thỏm không yên….




bsp;    &n bsp;    &n bsp; Ta nghĩ, tiên thì sao, yêu thì sao. Chúng ta chẳng qua chỉ là vừa vặn đánh vỡ một thiên ý. Không phải số mệnh cũng không phải là kiếp số, chỉ là ta thích hắn, mà trùng hợp thay hắn cũng thích ta thôi.



      ;      ;  Mặt ta không đổi sắc mà đáp: “Đi tìm thuốc.”


    &nbs p;    &nbs p;  “Vì ta?” Vân Chử ngây người một chốc, đôi mắt dần dần trở nên nhu hòa.


nbsp;    & nbsp;    & nbsp; “Ừm. Thương thế của chàng vẫn chưa hồi phục, ta nghe người ta nói trên núi có loại linh dược, trị ngoại thương rất tốt, nên muốn đi tìm thử, đến chạng vạng vừa định trở về, mưa đã to hơn. Ta đành tìm cái sơn động trú mưa.”



&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Trong ánh nến mờ nhạt, ta thấy khóe môi hắn từ từ nở ra một nụ cười ấm áp.

& bsp;    &n bsp;    &n bsp; Những ngày kế tiếp, ta càng tìm cách làm hắn cảm động, làm hắn vui vẻ. Chỉ có như vậy, Vân Chử mới có thể càng sinh ra cảm giác không nỡ với ta, nói không chừng cuối cùng sẽ có một ngày hắn nguyện ý cùng ta phiêu bạt chân trời.







    &nbs p;    &nbs p;  “Không có a.”


bsp;    &n bsp;    &n bsp; Mày hắn nhíu lại càng sâu.

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Ta đưa tay vuốt giãn ra những nếp nhăn giữa mi tâm hắn: “Làm sao vậy?”













&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Ta phải một biện pháp thôi….

      ;      ;  Hồ yêu, tính mị (ma). Ăn tinh khí người.


      ;      ;  Đêm đó ta thừa dịp Vân Chử ngủ say, trộm ra khỏi cửa. Sáng sớm ngày thứ hai ta trở về, Vân Chử đang ngồi trong nhà đọc sách. Ta mang theo một con cá tươi sống quơ quơ trước mặt hắn: “Vân Chử, hôm nay ăn cá.”








      ;      ;  Độ cong trên khóe môi ta vẫn như trước: “Ta cũng không phải bộ khoái [1], làm sao quan tâm đến chuyện này chứ. Cá này chàng muốn ăn thế nào?”




      ;      ;  Nụ cười cuối cùng không dùng được nữa, ta chất phác nói: “Cá muốn ăn thế nào?”




< >      ;      ;  Ta khắc chế không được thanh âm khàn khàn của mình: “Khi nào?”




      ;      ;  Ta cười trào phúng: “Vậy vì sao mà chàng không vạch trần ta. Mặc ta như đào kép vậy biểu diễn trước mặt chàng?”


    &nbs p;    &nbs p;  Vân Chử không nói gì, trầm mặc sau một lúc lâu, hắn thở dài: “Nàng không nên giết người.”


< g>    &nbs p;    &nbs p;  “Hai người ta giết đều là ác bá trên trấn, chuyện ác thường ngày nhiều vô số kể, chết chưa hết tội.”










    &nbs p;    &nbs p;  Tầm mắt hắn và ta giao nhau. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Tiên – Yêu khác nhau.”


      ;      ;  “Đây đều là nói nhảm. Chàng có tư tưởng ta cũng có, chàng có tình cảm ta cũng có, chàng thích ta, ta thích chàng giữa chúng có gì khác biệt!”


      ;      ;  “Khác biệt đó là, ngươi là tiểu yêu, mà hắn là tiên, Tứ tướng của Tầm Thường Cung.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền vào đến một giọng nam ôn hòa, nam tử hạt y bước chân vào phòng, hắn cười cười với Vân Chử, “Vân Chử huynh thật khiến ta tìm vất vả a! Mấy ngày huynh không ở đây, cũng gây thêm không ít chuyện giữa ta với Khuynh Nguyệt.”


< ng>    &nb sp;    &nb sp;  Ta ngơ ngác nhìn nam tử bỗng nhiên xâm nhập này, ta một chút cũng không cảm nhận được hắn tới gần. Tu vi của hắn nhất định là cao hơn ta không biết bao nhiêu.

      ;      ;  “Thái Phùng.” Vân Chử hướng hắn gật đầu ra hiệu.



              “Tiểu hồ yêu, đây không phải người ngươi trèo cao với tới được, nhân lúc còn sớm thì chết tâm đi.” Thái Phùng vung ống tay áo lên, ta chỉ thấy hoa mắt, đầu óc trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Chỉ chốc lát sau liền hôn mê bất tỉnh.



nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Mà thứ nắm trong tay ta, chính là bạch ngọc trâm ngày ấy ta tặng hắn xem như sính lễ.

bsp;    &n bsp;    &n bsp; Vân Chử, đây được xem là từ hôn sao….











< >      ;      ;  Chết rồi, gặp rồi.




&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Nhưng mặc dù như vậy, mặc dù như vậy, ta vẫn cảm tạ trời xanh đã để ta gặp Vân Chử. Để Vân Chử gặp ta.

&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Mặc kệ kết cục như thế nào, đây xem như là một cuộc tương ngộ khắc cốt..

[1] Bộ khoái: lính chuyên bắt tội phạm trong nha môn.

(*) Khổn Tiên Tác: dây trói tiên, đây là 1 loại dây dùng để trói tiên hoặc yêu quái có phép thuật khiến cho người bị trói không trốn được