Chương 60
Nhược Nhất cản lại đường đi của Thương Tiêu.
  ;   ; “Thương Tiêu.” Nhược Nhất theo dõi hắn, “Chàng đang ép ta.”
nbsp; & nbsp; & nbsp; Song sinh ấn, ước định đồng sinh cộng tử giữa bọn họ.
bsp; &n bsp; &n bsp; “Thương Tiêu, giải ấn, trừ ma, thủ vệ thiên hạ, chỉ cần chàng nói chàng muốn làm, thì ta làm cùng với chàng.” Nhược Nhất nói: “Chàng là ma ta cùng chàng ở bên nhau, chàng là thần ta cũng muốn cùng chàng ở bên nhau, không có song sinh ấn, không có canh suông mì sợi. Chỉ cần có Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu, là được rồi.”
(thờ thẫn) trên không trung.
  ;   ; Huân Trì không khỏi thở dài: “Nhược Nhất…”
< >   ;   ; “Huân Trì.” Nhược Nhất cúi đầu, đánh gãy lời của Huân Trì, “Tại thời điểm này, ta thế nhưng lại chợt nghĩ tới thật lâu trước kia, ngươi từng nói với ta “thiên ý như thế”, mà trước khi ta trở lại Cửu Châu, lại có một lão đầu vô danh nói với ta “có được cũng thản nhiên, mất đi cũng hững hờ” [1], bây giờ Thương Tiêu cũng lại nói chữ thiên ý với ta… Thiên ý a, thiên ý.”
  ;   ; “Thiên ý vô tình, Huân Trì, ngươi có thể nói cho ta biết, người có tình làm sao thuận theo thiên ý vô tình.” Nhược Nhất nói, “Thương Tiêu từng nói với ta, nếu ta oán hận trời cao, như vậy, hắn sẽ san bằng Không Tang, xốc trời cao, nghịch lại thiên đạo. Nhất định làm cho thiên địa bất nhân nói ra câu “thiên ý cho phép”. Mà hiện giờ, hắn cũng nói với ta hai chữ này … Hồi tưởng những lời làm ta cảm động khi đó, quả nhiên là từ nào cũng châm chọc, câu nào cũng buồn cười.”
  ;   ; Huân Trì trầm mặc.
&nbs p; &nbs p; “Nhược Nhất muốn thế nào?”
  ;   ; Huân Trì bật cười, lắc lắc đầu.
  ;   ; “Chuyện nàng hạ quyết tâm làm, ta lại làm sao có thể ngăn cản được. Ta lắc đầu chính là bởi vì… kiếp số của Thương Tiêu e là còn chưa độ xong thôi.”
  ;   ; Huân Trì đã nói đến thế, Nhược Nhất cũng không có tâm tình tiếp tục truy cứu.
nbsp; & nbsp; & nbsp; Nghĩ đến cuối cùng, nàng ở trên chiếc giường mà Thương Tiêu ngủ qua khắc vài chữ dưới đây:
nbsp; & nbsp; & nbsp; Tầm Thường Cung.
Hôm nay khí trời của Tầm Thường Cung tươi đẹp đầy nắng. Nhưng mà các đệ tử thủ hộ cửa cung, biểu tình cũng rất là khó coi.
& nbsp; & nbsp; & nbsp; “Vụ Quy đại nhân, cung chủ còn ở trong cung, cách ăn mặc… ăn mặc không thể tùy tiện như thế.”
bsp; &n bsp; &n bsp; “Hắn cũng mù rồi có thấy cái quỷ gì đâu. Đừng chặn đường ta để ta đi vào.”
  ;   ; Vụ Quy sờ sờ cái gáy bị vỗ, cười nói: “Tỷ, ngươi còn hung dữ như vậy nữa, làm sao mà gả đi được.”
< >   ;   ; Khuynh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đệ tức (em dâu) cho ta mà ngươi tìm hết mười mấy năm đâu, có tin tức chưa?”
  ;   ; Lời vừa nói ra, Vụ Quy lặng im trong chốc lát, cười tự giễu nói: “Ngươi còn không biết sao, đệ tức của ngươi từ hai trăm năm trước đã bị giết chết. Vĩnh viễn đã chết.” Hắn khoát tay áo, quen thuộc nhảy về phòng của mình.
bsp; &n bsp; &n bsp; Đồ vật nọ tựa hồ chơi đến phát hỏa: “Hiên Hiên gạt người! Chú nói chú nhìn không thấy!”
  ;   ; Quý Tử Hiên mỉm cười: “Ta quả thật nhìn không thấy.”
  ;   ; “Gạt người! Chú rõ ràng lần nào cũng thắng.”
&nbs p; &nbs p; “Bởi vì cháu còn nhỏ.”
(rửa mặt, chải chuốt) xong rồi đến gặp ta.”
&nbs p; &nbs p; Trong lời nói của Vụ Quy đều mang ý châm chọc, đâm vào khiến nụ cười của Quý Tử Hiên trượt đi: “Ma vật?”
&nbs p; &nbs p; “Có thưởng.”
ng> &nb sp; &nb sp; Lời này cũng không xuất ra từ miệng Quý Tử Hiên. Theo giọng nữ lạnh lùng mà đến còn có một cỗ sát khí sắc bén. Vụ Quy vội vàng lắc mình né tránh, linh lực kia đánh vào gạch nền, nện nát vụn gạch trên mặt đất, gạch bay tung tóe.
nbsp; & nbsp; & nbsp; Vụ Quy híp mắt, sau khi xác định rõ bụi bậm đã rơi hết, thấy rõ bóng dáng của nữ tử cao gầy kia. Ở Tầm Thường Cung nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua loại người này, Vụ Quy không khỏi nhếch mày cẩn thận đánh giá nàng một phen. Nữ tử này bộ dạng xinh đẹp, gương mặt có một cỗ ngạo khí, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vẻ yếu ớt.
bsp; &n bsp; &n bsp; Nàng lạnh lùng cười nói: “Thưởng ngươi đi chết được không?”
&nbs p; &nbs p; Người này đúng là Mạc Mặc.
  ;   ; Khuynh Nguyệt tức giận đến sắc mặt biến đen, Vụ Quy nghe mà mờ mịt, chỉ có Quý Tử Hiên, ở trong đại điện hỗn loạn vui vẻ nở nụ cười.
  ;   ; Mạc Mặc nhếch mày.
nbsp; & nbsp; & nbsp; “Nhưng là, lại tựa hồ không cắt đứt triệt để.”
____ ______
[1] Vốn có 1 câu dài gồm 4 thành ngữ “Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên, tranh kỳ tất nhiên, thuận kỳ tự nhiên”.
&nb Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên (là 2 câu của lão đầu): thứ có được thì thản nhiên mà chấp nhận, mà có được ắt có mất, không nên vì mất đi gì đó quá để ý.
nbsp; & nbsp; < /i>Tranh kỳ tất nhiên, thuận kỳ tự nhiên: Đừng cãi chày cãi chối, có lý thì bảo vệ, vô lý thì thừa nhận, làm người phải quang minh lỗi lạc, tận lực bản thân làm tốt mọi chuyện, kết quả như thế nào cũng nên dùng một tâm tình lạc quan để đối mặt
nbsp; & nbsp; & nbsp; Song sinh ấn, ước định đồng sinh cộng tử giữa bọn họ.
bsp; &n bsp; &n bsp; “Thương Tiêu, giải ấn, trừ ma, thủ vệ thiên hạ, chỉ cần chàng nói chàng muốn làm, thì ta làm cùng với chàng.” Nhược Nhất nói: “Chàng là ma ta cùng chàng ở bên nhau, chàng là thần ta cũng muốn cùng chàng ở bên nhau, không có song sinh ấn, không có canh suông mì sợi. Chỉ cần có Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu, là được rồi.”
  ;   ; Huân Trì không khỏi thở dài: “Nhược Nhất…”
< >   ;   ; “Huân Trì.” Nhược Nhất cúi đầu, đánh gãy lời của Huân Trì, “Tại thời điểm này, ta thế nhưng lại chợt nghĩ tới thật lâu trước kia, ngươi từng nói với ta “thiên ý như thế”, mà trước khi ta trở lại Cửu Châu, lại có một lão đầu vô danh nói với ta “có được cũng thản nhiên, mất đi cũng hững hờ” [1], bây giờ Thương Tiêu cũng lại nói chữ thiên ý với ta… Thiên ý a, thiên ý.”
nbsp; & nbsp; & nbsp; Nghĩ đến cuối cùng, nàng ở trên chiếc giường mà Thương Tiêu ngủ qua khắc vài chữ dưới đây:
nbsp; & nbsp; & nbsp; Tầm Thường Cung.
Hôm nay khí trời của Tầm Thường Cung tươi đẹp đầy nắng. Nhưng mà các đệ tử thủ hộ cửa cung, biểu tình cũng rất là khó coi.
& nbsp; & nbsp; & nbsp; “Vụ Quy đại nhân, cung chủ còn ở trong cung, cách ăn mặc… ăn mặc không thể tùy tiện như thế.”
bsp; &n bsp; &n bsp; “Hắn cũng mù rồi có thấy cái quỷ gì đâu. Đừng chặn đường ta để ta đi vào.”
< >   ;   ; Khuynh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đệ tức (em dâu) cho ta mà ngươi tìm hết mười mấy năm đâu, có tin tức chưa?”
bsp; &n bsp; &n bsp; Đồ vật nọ tựa hồ chơi đến phát hỏa: “Hiên Hiên gạt người! Chú nói chú nhìn không thấy!”
ng> &nb sp; &nb sp; Lời này cũng không xuất ra từ miệng Quý Tử Hiên. Theo giọng nữ lạnh lùng mà đến còn có một cỗ sát khí sắc bén. Vụ Quy vội vàng lắc mình né tránh, linh lực kia đánh vào gạch nền, nện nát vụn gạch trên mặt đất, gạch bay tung tóe.
nbsp; & nbsp; & nbsp; Vụ Quy híp mắt, sau khi xác định rõ bụi bậm đã rơi hết, thấy rõ bóng dáng của nữ tử cao gầy kia. Ở Tầm Thường Cung nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua loại người này, Vụ Quy không khỏi nhếch mày cẩn thận đánh giá nàng một phen. Nữ tử này bộ dạng xinh đẹp, gương mặt có một cỗ ngạo khí, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vẻ yếu ớt.
bsp; &n bsp; &n bsp; Nàng lạnh lùng cười nói: “Thưởng ngươi đi chết được không?”
nbsp; & nbsp; & nbsp; “Nhưng là, lại tựa hồ không cắt đứt triệt để.”
____ ______
[1] Vốn có 1 câu dài gồm 4 thành ngữ “Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên, tranh kỳ tất nhiên, thuận kỳ tự nhiên”.
&nb Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên (là 2 câu của lão đầu): thứ có được thì thản nhiên mà chấp nhận, mà có được ắt có mất, không nên vì mất đi gì đó quá để ý.
nbsp; & nbsp; < /i>Tranh kỳ tất nhiên, thuận kỳ tự nhiên: Đừng cãi chày cãi chối, có lý thì bảo vệ, vô lý thì thừa nhận, làm người phải quang minh lỗi lạc, tận lực bản thân làm tốt mọi chuyện, kết quả như thế nào cũng nên dùng một tâm tình lạc quan để đối mặt