Chương 61

Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Mạc Mặc không ngờ Quý Tử Hiên lại nói trắng ra như vậy, kinh ngạc đến ngây người. Nhưng thấy hắn không phải bộ dáng đùa giỡn. Nhất thời trầm mặc.



& bsp;    &n bsp;    &n bsp; Khi tìm được Tầm Tầm, hắn đang chỉ huy hai đường kiến giết nhau rất vui vẻ.

bsp;    &n bsp;    &n bsp; Mạc Mặc nhẹ nhàng đi đến sau hắn, vỗ vỗ đầu hắn. Tầm Tầm quay đầu lại thấy Mạc Mặc, lập tức cười lên, bổ nhào vào Mạc Mặc, cũng không quản cả người mình bẩn hề hề mà cọ cọ trên người Mạc Mặc. Vui mừng kêu: “Phụ thân, phụ thân đến chơi với Tầm Tầm sao?”



    &nbs p;    &nbs p;  Tiểu hài tử mất hứng chu môi: “Rõ ràng Nhược Nhất mới là mẫu thân.”


      ;      ;  Mạc Mặc bóp mũi hắn không thả ra: “Gọi mẫu thân.”

      ;      ;  “Ưm… Được rồi, mẫu thân…” Mạc Mặc ôm Tầm Tầm vào ngực mình, lại nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, tỉ mỉ mà lau sạch sẽ lớp bùn trong tay. Vừa lau vừa hỏi: “Ngươi có thích Quý Tử Hiên không?”

    &nbs p;    &nbs p;  “Thích.”

ng>    &nb sp;    &nb sp;  Tầm Tầm đáp kiên định như vậy thật làm cho Mạc Mặc ngẩn người: “Vì sao?”



      ;      ;  “Bởi vì trên mặt hắn không có sẹo như Huân Trì.” Mạc Mặc nghe thấy Tầm Tầm khen Quý Tử Hiên như vậy, trong lòng không khỏi chua lên, tức giận nói, “Ta vẫn là cảm thấy Huân Trì thúc thúc của ngươi cười rộ lên cũng có chút hương vị.”



(cáo con) ngươi làm sao đấu lại lão hồ ly (cáo già)! Hắn cười đẹp… Lão nương còn không biết hắn cười đẹp sao? Chính bởi vì hắn cười quá đẹp cho nên mới có ngươi cái thứ hàng hại cha này…



    &nbs p;    &nbs p;  Tầm Tầm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Có phụ thân không?”

    &nbs p;    &nbs p;  “Không có.”



      ;      ;  Thần sắc Mạc Mặc cuối cùng cũng dịu lại, không nói nữa.



nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Trở về, không trở về…



bsp;    &n bsp;    &n bsp; Mà bây giờ đồng dạng đang gặp khó khăn đâu chỉ có mình Mạc Mặc.





              Lại một buổi sáng bị ác mộng đánh thức, Nhược Nhất chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp bị xé rách bởi tiếng kêu cứu thê lương của người trong mộng kia rồi. Nàng quơ lấy một nhúm cỏ dưới đất, hung hăng ném ra ngoài, mượn việc này để phát tiết phiền muộn trong lòng.











nbsp;    & nbsp;    & nbsp; “Lại giả vờ cao thâm.” Nhược Nhất bĩu môi, cũng không truy cứu nữa, “Bây giờ tỉnh rồi cũng không muốn ngủ tiếp, chúng ta thu thập hành lý một chút, hôm nay đi nhanh một chút, hẳn là có thể đến U Đô lúc chiều tối. Đến lúc đó thấy Thương Tiêu… Huân Trì ngươi giữ hắn lại giúp ta, ta hung hăng đánh hắn một chút, nhất định phải đánh đến sắc mặt hắn biến đổi mới thôi.”

      ;      ;  Huân Trì lắc đầu cười yếu ớt: “Hắn đã phi thăng làm thần, ta há có thể áp chế được chứ.”


(thần linh) sao? Thân mang Thượng Cổ thần lực, tất nhiên có thể áp chế được hắn.”




      ;      ;  Nói đến cái này, Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Huân Trì, ba năm trước đây ngươi từng nói có cách làm tỉnh lại năng lực kỳ quái bên trong cơ thể ta, thế nhưng cho đến bây giờ ngươi cũng chỉ là dạy ta làm sao tuần tự từng bước dẫn dụ cỗ năng lực ra. Nhưng mà, ta thấy tình thế hiện giờ, chúng ta đã không còn thời gian lề mề như vậy nữa.”






& nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Quả đúng như Nhược Nhất nói, bọn họ đến U Đô lúc chiều tối.



nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Nhược Nhất cùng Huân Trì một trước một sau. Chậm rãi đi dọc theo sạn đạo [2] được mở ra trên U Đô Sơn.

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Nhiều năm sau, mỗi khi Nhược Nhất nhớ lại đoạn đường cuối cùng này mà nàng cùng Huân Trì đã đi qua vẫn luôn cảm khái vạn phần.

(BB: Huhu chưa ji ta đã đau lòng ròy… Ta yêu HT a…)


    &nbs p;    &nbs p;  Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.


& nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Rốt cuộc leo lên đến Đại U Cung, hai yêu quái trấn thủ cửa cung biết Nhược Nhất, nhưng thấy Huân Trì đi theo sau nàng, nhìn nhau một cái, mới chần chờ cho hai người vào. Trong lòng Nhược Nhất mặc dù cảm thấy kỳ quái vì động tác của hai người này, nhưng bởi vì nóng lòng chuyện Thương Tiêu, cũng không để ý quá nhiều.

      ;      ;  Dọc theo đường đi nghe các tiểu yêu nói, sau khi Thương Tiêu trở lại U Đô liền bế quan trong Hàn Ngọc động, mãi cho đến bây giờ cũng chưa từng đi ra.


&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Hàn Ngọc Phong cũng được cho là một trọng địa của U Đô, Nhược Nhất muốn đi lên, còn phải đợi Tử Đàn đồng ý mới được.









& bsp;    &n bsp;    &n bsp; Anh Lương chủ nhìn chằm chằm Huân Trì từ trên xuống dưới, đột nhiên nói với Nhược Nhất: “Ngươi kêu hắn đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với một mình ngươi.”

    &nbs p;    &nbs p;  Nhược Nhất rất bất mãn với việc hắn đuổi Huân Trì trắng trợn như vậy, nhíu mày, Huân Trì lại như trước cười nhạt nói: “Vậy ta đi ra ngoài trước…”


    &nbs p;    &nbs p;  “Từ từ!” Đang lúc Nhược Nhất muốn giữ lại Huân Trì, Tử Đàn vẫn ngồi ở một bên lại bỗng nhiên mở miệng, “Lần trước gặp mặt, không quá hiểu biết quá khứ của Huân Trì, ở trước mặt người nói không ít chuyện chê cười, chắc là sau này Huân Trì nhất định sẽ cười nhạo một phen.”


      ;      ;  Ngữ khí vẫn thản nhiên, nhưng trong lời nói đã có ý tương đương với không khách khí.

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; “Lời này ý gì?” Nhược Nhất khó hiểu, rõ ràng lần trước Tử Đàn gặp Huân Trì rất êm đẹp, ngôn ngữ thậm chí còn để lộ ra ý tôn kính, sao bọn họ đi một chuyến hải ngoại, Tử Đàn đã có khúc mắc với Huân Trì?

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Tử Đàn cười cười, dưới khuôn mặt tuyệt mỹ lại che dấu một tia sát khí sắc bén: “Thứ cho ta ngu dốt, cũng không biết Thượng Cổ ma khí lại là do Câu Mang thần sinh ra.”



              Nhược Nhất hoang mang nhíu mày: “Có ý gì?”





      ;      ;  Nhược Nhất kinh hãi.


nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Tử Đàn nói tiếp: “Khó trách thân Thiên Ma bất tử bất diệt, thì ra, đây vốn là đặc quyền của thần minh. Bầy yêu Thượng Cổ bị ma khí dụ dỗ, đều nhập ma, thiên hạ đại loạn. Cũng may thần minh còn có một tia thần thức cuối cùng, gửi trong núi sông thiên địa, trước khi bầy yêu lật phá Cửu Châu, đã phong ấn chúng.” Tử Đàn nói chuyện bên người Nhược Nhất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Huân Trì, “Một vị thần minh nhập ma, làm cho Cửu Châu mấy trăm năm không nghe tiếng người, làm sông ngòi thiên hạ hơn mười năm nhiễm đầy máu tươi, lại làm cho Thượng Cổ yêu tộc dần dần suy yếu, cho nên mới có Phượng Hoàng tộc diệt của sau này… Mà nay, Cửu Châu lại tràn ngập ma khí, những người biết được sự tình ở đây hẳn là có thể nghĩ ra, là có người muốn phục sinh các Thượng Cổ yêu thú đã nhập ma…”





&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Sau khi nghe xong Tử Đàn nói, Nhược Nhất quay đầu lại, nhìn Huân Trì.

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; Nụ cười hằng năm treo trên môi Huân Trì đã không còn, rũ mắt không biết nhìn phương nào.

nbsp;    & nbsp;    & nbsp; “Huân Trì?” Nhược Nhất nhẹ giọng gọi.



&n bsp;                                                                                                                   

< i>    &nbs p;    &nbs p;  [1] Tâm phù khí táo: tình trạng thiếu kiên nhẫn, dễ phát cáu.

 &nbs ;      ;     [2] Sạn đạo: đường hay chiếc cầu men theo vách núi.

 &nbs ;      ;     [3] Chăn đệm: [nghĩa bóng] là dấu hiệu cho việc chuẩn bị làm cái gì đó. Ngắn gọn là mở màn