Chương 63
Nhược Nhất lắc lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng trở nên mờ nhạt hư vô, lồng ngực nàng cứng lại bước lên phía trước hai bước bắt lấy cánh tay Huân Trì, vội la lên: “Cái tên này! Nếu ngươi dám tự chủ trương đem trái tim gì đó này cho ta, ta chắc chắn trách ngươi cả đời! Vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi!” Làm như nghĩ được một biện pháp khả thi, mắt Nhược Nhất sáng ngời nói: “Thương Tiêu! Hắn đang bế quan trong Hàn Ngọc động, trong một cửa động nào đó, hiện tại hắn đã thành thần, nhất định sẽ có biện pháp khác!”
Huân Trì lắc lắc đầu nói: “Tất cả là ý trời thôi, trái tim này vốn nhất định là của nàng. Lẽ ra nên lấy từ ba năm về trước…..”
< ong>“Không phải!” Nhược Nhất gào thét đánh gãy lời nói của Huân Trì: “Không phải của ta! Không có thứ gì là của ta cả! Cái gì là ý trời, cái gì mà số mạng đã định trước…….Tất cả đều là lừa gạt! Vì cái gì phải chấp nhận số phận! Ngay cả tránh ngươi cũng không tranh thủ một lần, làm sao mà ngươi biết là không có hy vọng……..” Nói tới đây, giọng nói của nàng đã muốn nghẹn ngào. Nàng nắm chặt bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo của Huân Trì, khàn khàn nói, “Tiêu hồ ly nhất định sẽ có biện pháp! Hắn ở trong này! Hắn ở đây! Thương Tiêu……”
Huân Trì lắc lắc đầu nói: “Ta đã cố gắng rồi.” Hắn cố gắng nâng tay lên vỗ đầu cũa Nhược Nhất, dịu dàng đến đáng sợ, “Ta đã cố gắng, ba năm, như bây giờ……….Cũng là do lòng ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán.”
Nụ cười nhợt nhạt bên môi Huân Trì dần dần mờ ảo, đôi mắt hắn buông xuống, hé ra khuôn mặt tuyết trắng dần phát ra ánh hào quang mơ hồ. Hắn nói: “Như vậy……..Cũng tốt…….”
Giọng nói suy yếu đến nỗi không nghe rõ, Nhược Nhất mơ hồ có thể nhận ra đôi môi hắn hơi hơi mấp máy, hắn nói: “Ít ra, Nhược Nhất còn nhớ rõ ta.”
gươi chờ một chút…….sẽ có biện pháp. Thương Tiêu, hắn sẽ có biện pháp ” nàng thất thanh nức nở, ” Thương Tiêu……..Thương Tiêu, cứu cứu hắn. Cứu mạng…….” Nhược Nhất ôm lấy bả vai, run rẩy quỳ trên mặt đất. Gió lạnh trên đài cao xâm nhập vào cơ thể, đông cứng người nàng khiến nàng muốn ngất đi.
H o quang đó cũng không tản ra, ngược lại nhẹ nhàng quay chung quanh bên người nàng, nhẹ nhàng nhảy múa. Chỉ chốc lát sau hơi ấm áp chảy khắp thân nàng.
N hược Nhất nắm chặt tay, vết máu của Huân Trì trong lòng bàn tay đã khô cạn. Nàng cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, không dám mở.
i vì khi mở mắt sẽ không thấy Huân Trì ở đây.
” Tiểu nha đầu, yêu vật kia đâu?” Giọng nói của Anh Lương chủ từ phía sau truyền đến. Nhược Nhất vẫn không nhúc nhích, như một gốc cây chết cứng khô cằn.
” Nhược Nhất?” Giọng nói do dự của Tử Đàn vang lên, “Huân Trì hắn……..”
< ng>Nghe tên Huân Trì, Nhược Nhất hơi hơi ngẩng đầu, thân thể vẫn cứng ngắc như trước.
“Chạy thoát rồi?” Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng, “Tử Đàn, nếu ngày khác hắn đem yêu vật thượng cổ phóng ra, ngươi tự đi phong ấn, việc này ta mặc kệ. Đến lúc đó nếu ngươi hỏi ta máu phượng hoàng, đừng trách ta không cho ngươi.”
Tử Đàn nhíu nhíu mày vừa muốn mở miệng, chợt nghe một giọng nói khàn khàn lại mỏng manh vang lên: “Không phải yêu vật.”
< ng>Anh Lương chủ tức giận đến giơ chân: “Cái tiểu nha đầu này rốt cuộc là làm sao vậy! Có thể nào bị hắn mê hoặc đến nỗi tâm thần rồi không! Rõ ràng hắn là trái tim của thiên ma, hắn……”
Nhược Nhất hét chói tai, đánh gãy lời nói của Anh Lương chủ, nàng cúi đầu, thanh âm có chút kích động, “Hắn là trái tim của thần linh, hắn vì một phần chức trách không ai hay biết, một mình ở Không Tang trấn thủ ngàn năm, hắn muốn nhìn thấy Cửu Châu mà hắn bảo hộ cả đời, hắn muốn có cuộc sống giản dị giống như những kẻ bình thường, hắn chỉ là……Hắn chỉ là muốn sống tiếp. Thế nhưng vì cái gì, trời cao ngay cả một nguyện vọng nhỏ bé như thế cũng không thể thỏa mãn hắn.”
>Nhược Nhất trầm mặc một lát nói: ” Ở chỗ này.”
Nhược Nhất đột nhiên nhặt trên mặt đất lên một khối huyền băng bén nhọn ném về hướng Anh Lương chủ, quát mắng: “Cút! Đừng làm ô uế đường luân hồi của hắn! Cút!”
A nh lương chủ phủi phủi ống tay áo, rồi bỏ đi. Tử Đàn đứng yên lặng một chỗ trong chốc lát, cuối cùng thở dài nói: “Nhược Nhất, đừng chấp niệm nữa.”
úng là Thương Tiêu.
hược Nhất vẫn như cũ quỳ gối nơi đó, giống như một con rối gỗ mất hết sinh khí. Nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau, tiết tấu bước đi đều đều, không cần nghĩ cũng biết là ai. Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm bột phấn trên đất không nói lời nào, Thương Tiêu cũng im lặng không nói gì.
N ất thời, trên đài cao này như ngờ ngợ nghe được âm thanh của trận tuyết lớn đang rơi xuống bên ngoài kết giới.
Kh uôn mặt Thương Tiêu như trước không chút thay đổi.
“Chàng có biết ta bất lực như thế nào không? Ta rất sợ hãi, ta liều mạng gọi tên chàng, đến cứu cứu hắn! Cứu cứu Huân Trì, cũng là cứu ta………Thế nhưng chàng ở đâu? Chàng ở đâu?” Nhược Nhất thê lương chất vấn, nàng túm xiêm y Thương Tiêu miễn cưỡng đứng lên, hai chân đã tê dại không còn cảm giác. Nàng lấy từ trong lồng ngực ra miếng ngọc bội canh suông mì sợi kia, hung hăng ném lên người Thương Tiêu.
Nàng dần dần buông lỏng tay ra, đầu dựa vào ngực Thương Tiêu, thê lương nói: “Chàng đem Tiêu hồ ly của ta đi nơi nào? Mang hắn trả lại cho ta.”
< ong>“Không phải!” Nhược Nhất gào thét đánh gãy lời nói của Huân Trì: “Không phải của ta! Không có thứ gì là của ta cả! Cái gì là ý trời, cái gì mà số mạng đã định trước…….Tất cả đều là lừa gạt! Vì cái gì phải chấp nhận số phận! Ngay cả tránh ngươi cũng không tranh thủ một lần, làm sao mà ngươi biết là không có hy vọng……..” Nói tới đây, giọng nói của nàng đã muốn nghẹn ngào. Nàng nắm chặt bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo của Huân Trì, khàn khàn nói, “Tiêu hồ ly nhất định sẽ có biện pháp! Hắn ở trong này! Hắn ở đây! Thương Tiêu……”
Huân Trì lắc lắc đầu nói: “Ta đã cố gắng rồi.” Hắn cố gắng nâng tay lên vỗ đầu cũa Nhược Nhất, dịu dàng đến đáng sợ, “Ta đã cố gắng, ba năm, như bây giờ……….Cũng là do lòng ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán.”
Giọng nói suy yếu đến nỗi không nghe rõ, Nhược Nhất mơ hồ có thể nhận ra đôi môi hắn hơi hơi mấp máy, hắn nói: “Ít ra, Nhược Nhất còn nhớ rõ ta.”
gươi chờ một chút…….sẽ có biện pháp. Thương Tiêu, hắn sẽ có biện pháp ” nàng thất thanh nức nở, ” Thương Tiêu……..Thương Tiêu, cứu cứu hắn. Cứu mạng…….” Nhược Nhất ôm lấy bả vai, run rẩy quỳ trên mặt đất. Gió lạnh trên đài cao xâm nhập vào cơ thể, đông cứng người nàng khiến nàng muốn ngất đi.
H o quang đó cũng không tản ra, ngược lại nhẹ nhàng quay chung quanh bên người nàng, nhẹ nhàng nhảy múa. Chỉ chốc lát sau hơi ấm áp chảy khắp thân nàng.
N hược Nhất nắm chặt tay, vết máu của Huân Trì trong lòng bàn tay đã khô cạn. Nàng cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, không dám mở.
i vì khi mở mắt sẽ không thấy Huân Trì ở đây.
” Tiểu nha đầu, yêu vật kia đâu?” Giọng nói của Anh Lương chủ từ phía sau truyền đến. Nhược Nhất vẫn không nhúc nhích, như một gốc cây chết cứng khô cằn.
” Nhược Nhất?” Giọng nói do dự của Tử Đàn vang lên, “Huân Trì hắn……..”
< ng>Nghe tên Huân Trì, Nhược Nhất hơi hơi ngẩng đầu, thân thể vẫn cứng ngắc như trước.
< ng>Anh Lương chủ tức giận đến giơ chân: “Cái tiểu nha đầu này rốt cuộc là làm sao vậy! Có thể nào bị hắn mê hoặc đến nỗi tâm thần rồi không! Rõ ràng hắn là trái tim của thiên ma, hắn……”
Nhược Nhất hét chói tai, đánh gãy lời nói của Anh Lương chủ, nàng cúi đầu, thanh âm có chút kích động, “Hắn là trái tim của thần linh, hắn vì một phần chức trách không ai hay biết, một mình ở Không Tang trấn thủ ngàn năm, hắn muốn nhìn thấy Cửu Châu mà hắn bảo hộ cả đời, hắn muốn có cuộc sống giản dị giống như những kẻ bình thường, hắn chỉ là……Hắn chỉ là muốn sống tiếp. Thế nhưng vì cái gì, trời cao ngay cả một nguyện vọng nhỏ bé như thế cũng không thể thỏa mãn hắn.”
>Nhược Nhất trầm mặc một lát nói: ” Ở chỗ này.”
A nh lương chủ phủi phủi ống tay áo, rồi bỏ đi. Tử Đàn đứng yên lặng một chỗ trong chốc lát, cuối cùng thở dài nói: “Nhược Nhất, đừng chấp niệm nữa.”
úng là Thương Tiêu.
hược Nhất vẫn như cũ quỳ gối nơi đó, giống như một con rối gỗ mất hết sinh khí. Nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau, tiết tấu bước đi đều đều, không cần nghĩ cũng biết là ai. Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm bột phấn trên đất không nói lời nào, Thương Tiêu cũng im lặng không nói gì.
N ất thời, trên đài cao này như ngờ ngợ nghe được âm thanh của trận tuyết lớn đang rơi xuống bên ngoài kết giới.
Kh uôn mặt Thương Tiêu như trước không chút thay đổi.