Chương 64
Thương Tiêu cũng không ôm lấy nàng, cũng không có đẩy nàng ra. Lúc này tuy rằng dựa lẫn vào nhau, nhưng mà lại càng như xa xôi hơn so với trước. Trong lòng Nhược Nhất tuyệt vọng càng sâu, bàn tay nắm lấy vạt áo Thương Tiêu chậm rãi buông ra.
Đ u ngón tay Thương Tiêu giật giật, mà thần ấn ở mi tâm chợt loé, cuối cùng hắn cũng thờ ơ tuỳ ý để nước mắt Nhược Nhất thấm ướt ngực áo của hắn.
Thương Tiêu nhíu mày.
hược Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không hề nhìn tro tàn còn nằm trên mặt đất. Thong thả đem chính mình trong mộng Hồng Liên tự thuật đi ra. Cuối cùng nói: “Hắn bảo ta cứu hắn, lúc đó Huân Trì không cho ta đi, nói thời cơ chưa tới, mà hiện tại, cuối cùng ta có thể đi. Có một người thê thảm như vậy hướng ta cầu cứu ba năm rồi, hiện tại chàng không muốn ta hỏi đến, làm sao mà ta yên tâm được?”
< >“Chuyện xảy ra khi nào?”
Đ ơng nhiên lời này Nhược Nhất cũng không nói ra miệng.
Thương Tiêu hạ ánh mắt trầm tư trong chốc lát: “Người nọ có thể bị nhốt ở chỗ nào đó dưới lòng đất?”
“Đây là cái gì?” Thanh âm Nhược Nhất có chút run rẩy.
ó thổi qua, tại chỗ đó đã không còn dấu vết.
Từ xưa đến nay Thanh Khâu là lãnh địa của yêu tộc, trấn thủ yêu quái Thanh Khâu là Cửu Vĩ Hồng Hồ họ hàng gần với Cửu Vĩ Bạch Hồ. Vũ La, Cửu Diễm đều là bộ tộc hồng hồ. Yêu lực của bọn họ không mạnh mẽ bằng Cửu Vĩ Bạch Hồ, mà tương ứng bọn họ cũng không có vừa sinh ra liền bị tai kiếp thiên lôi, cho nên chủng tộc phồn thịnh, thành viên gia tộc có rất đông.
ột ngọn linh Sơn nghiễm nhiên biến thành một toà tử sơn. Dưới đất nơi nơi đều tối như mực, không còn thấy cỏ cây thanh tú xuyên qua núi, không thấy dòng suối xinh đẹp lấp lánh phản chiếu ánh nắng.
Nghe xong lời này, bên môi Nhược Nhất nhếch lên một tia cười khổ: “Ừ, ta biết.”
Thấy thần sắc Nhược Nhất gượng gạo, Vũ La như chợt nhớ ra cái gì, phút chốc ngậm miệng lại. Nàng gãi gãi đầu, có vẻ như không biết làm sao. Cuối cùng cũng là Nhược Nhất kéo tay nàng nói: “Tại sao ngươi ở chỗ này?”
“Vậy sao?” Nhược Nhất không nghĩ tới khi quay về thì có câu trả lời này. Ngơ ngác đem Vũ La đánh giá một lần nữa, lúc này mới phát hiện nàng quả nhiên đã ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, Nhược Nhất hoang mang “Lần trước ta còn gặp ngươi ở U Đô mà.”
” Lần trước là bởi vì biểu ca gặp chuyện không may nên ta trở về xem sao, rồi cùng trò chuyện với Tử Đàn tỷ cho tỷ ấy khuây khỏa.”
Nhược Nhất lúc này mới mang theo một chút ngẩn ngơ gật gật đầu, có chút cảm khái nói:” Nháy mắt, không ngờ Vũ La đã là phụ nữ có chồng rồi.”
Nhược Nhất cùng Vũ La đi vào đại điện, vừa vặn bắt gặp Cửu Diễm đang cười cười nhìn Thương Tiêu, trùng hợp nói ra: “Đi một chuyến ra hải ngoại, thấy Thương huynh mặt càng thêm lạnh đến tê liệt. Mỗi ngày nhìn biểu tình của ngươi như vậy, phu nhân của ngươi làm sao chịu đựng được a!”
ẩng đầu lên vừa thấy, Nhược Nhất đã đứng ở cửa. Vũ La thì hung tợn trừng hắn. Cửu Diễm sờ sờ mũi, ngồi thẳng dậy, chuyển hướng đề tài: “Nói đến, Thương huynh mới nhập thần không lâu, không ở U Đô bế quan tu luyện cho tốt, đến vùng khỉ ho cò gáy Thanh Khâu này của ta làm cái gì?”
< ng>” Thiên cơ.” Lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, Thương Tiêu không hề nhìn bất luận kẻ nào trong đại điện, xoay người liền đi. Ngựa quen đường cũ tự tại như nhà của mình vậy.
ược Nhất ngây người một lúc lâu, sau đó mới lắc lắc đầu nói: “Chúng ta không phải là vợ chồng.”
Cửu Diễm còn muốn mở miệng, Vũ La liền đoạt chén trà của gã sai vặt bưng lên hung hăng đập vào chân của Cửu Diễm, nhướng mi nói: “Ai nha, trượt tay.” Quay đầu liền nắm cánh tay Nhược Nhất, hoà nhã nói, “Ta thấy ngươi hiện tại chắc là rất mệt rồi, trước tiên là đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Vũ La đưa chén trà cho Nhược Nhất: “Làm ấm bàn tay đi. Hai tay ngươi lạnh quá làm cho ta không dám nắm.” Nhược Nhất nhẹ nhàng nói cám ơn, tiếp nhận chén trà, Vũ La lại nói, “Tại sao sắc mặt của ngươi lại xanh xao thế này? Lúc ngươi đi hải ngoại tìm biểu ca đã xảy ra chuyện gì? Biểu ca lịch kiếp phi thăng thành thần, có đả kích đối với ngươi nhiều không? Ngươi cũng biết hiện tại hai người các ngươi đứng cùng một chỗ. Hơi thở trên người có bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu cổ quái. Các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Vũ La cười gật gật đầu.
Mà hiện tại càng là biết lúc trước Thương Tiêu đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu cùng bao dung, liền càng cảm thấy được thế sự trêu ngươi buồn cười.
Vũ La đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Nhược Nhất nói: “Vậy lần này ngươi cùng biểu ca đến Thanh Khâu có chuyện gì?”
“Hiện tượng kỳ quái?” Vũ La chống cằm cân nhắc trong chốc lát nói: “Tuy rằng từ nhỏ đến lớn ta đã ở Thanh Khâu, đối với sông núi nước non ở đây cực kỳ quen thuộc, nhưng mà ngươi muốn ta nói, ta còn tìm không ra có nơi nào bình thường ở đây.”
ng>Vũ La thở dài nêu ví dụ: “Từ lĩnh chủ, cho tới gã sai vặt không một ai là không phong lưu thành tánh. Rõ ràng có một ngọn núi cao thông thiên, nhưng lại không tích luỹ một tí tuyết trắng nào. Ở trong cung điện Thanh Khâu cho tới bây giờ không thấy song nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt đồng thời đều sáng tròn liền có thể nghe chim chóc đồng thanh kêu. Ngẫu nhiên khi ngủ say còn có thể nghe tiếng dòng nước róc rách bên tai, nhưng khi tỉnh lại thì một giọt nước cũng không thấy. Phía sau núi có cấm địa, tuỳ tiện ai cũng có thể đi gọi là hồ mộ, nhưng mà kỳ lạ là ở đó không có hồ, cũng không có mộ………”
< >Nhược Nhất không khỏi dựng tóc gáy ngắt lời Vũ La: “Chuyện xưa quỷ dị?”
Vi ệc này không phải đã có từ trước, hai trăm năm trước khi nàng đến Thanh Khâu cũng không có. Nói cách khác, lời đồn đãi là ở trong hai trăm năm này mới phát sinh.
Trong hai trăm năm này……..
Đ u ngón tay Thương Tiêu giật giật, mà thần ấn ở mi tâm chợt loé, cuối cùng hắn cũng thờ ơ tuỳ ý để nước mắt Nhược Nhất thấm ướt ngực áo của hắn.
hược Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không hề nhìn tro tàn còn nằm trên mặt đất. Thong thả đem chính mình trong mộng Hồng Liên tự thuật đi ra. Cuối cùng nói: “Hắn bảo ta cứu hắn, lúc đó Huân Trì không cho ta đi, nói thời cơ chưa tới, mà hiện tại, cuối cùng ta có thể đi. Có một người thê thảm như vậy hướng ta cầu cứu ba năm rồi, hiện tại chàng không muốn ta hỏi đến, làm sao mà ta yên tâm được?”
< >“Chuyện xảy ra khi nào?”
Đ ơng nhiên lời này Nhược Nhất cũng không nói ra miệng.
ó thổi qua, tại chỗ đó đã không còn dấu vết.
ột ngọn linh Sơn nghiễm nhiên biến thành một toà tử sơn. Dưới đất nơi nơi đều tối như mực, không còn thấy cỏ cây thanh tú xuyên qua núi, không thấy dòng suối xinh đẹp lấp lánh phản chiếu ánh nắng.
” Lần trước là bởi vì biểu ca gặp chuyện không may nên ta trở về xem sao, rồi cùng trò chuyện với Tử Đàn tỷ cho tỷ ấy khuây khỏa.”
Nhược Nhất cùng Vũ La đi vào đại điện, vừa vặn bắt gặp Cửu Diễm đang cười cười nhìn Thương Tiêu, trùng hợp nói ra: “Đi một chuyến ra hải ngoại, thấy Thương huynh mặt càng thêm lạnh đến tê liệt. Mỗi ngày nhìn biểu tình của ngươi như vậy, phu nhân của ngươi làm sao chịu đựng được a!”
ẩng đầu lên vừa thấy, Nhược Nhất đã đứng ở cửa. Vũ La thì hung tợn trừng hắn. Cửu Diễm sờ sờ mũi, ngồi thẳng dậy, chuyển hướng đề tài: “Nói đến, Thương huynh mới nhập thần không lâu, không ở U Đô bế quan tu luyện cho tốt, đến vùng khỉ ho cò gáy Thanh Khâu này của ta làm cái gì?”
< ng>” Thiên cơ.” Lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, Thương Tiêu không hề nhìn bất luận kẻ nào trong đại điện, xoay người liền đi. Ngựa quen đường cũ tự tại như nhà của mình vậy.
ược Nhất ngây người một lúc lâu, sau đó mới lắc lắc đầu nói: “Chúng ta không phải là vợ chồng.”
Mà hiện tại càng là biết lúc trước Thương Tiêu đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu cùng bao dung, liền càng cảm thấy được thế sự trêu ngươi buồn cười.
ng>Vũ La thở dài nêu ví dụ: “Từ lĩnh chủ, cho tới gã sai vặt không một ai là không phong lưu thành tánh. Rõ ràng có một ngọn núi cao thông thiên, nhưng lại không tích luỹ một tí tuyết trắng nào. Ở trong cung điện Thanh Khâu cho tới bây giờ không thấy song nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt đồng thời đều sáng tròn liền có thể nghe chim chóc đồng thanh kêu. Ngẫu nhiên khi ngủ say còn có thể nghe tiếng dòng nước róc rách bên tai, nhưng khi tỉnh lại thì một giọt nước cũng không thấy. Phía sau núi có cấm địa, tuỳ tiện ai cũng có thể đi gọi là hồ mộ, nhưng mà kỳ lạ là ở đó không có hồ, cũng không có mộ………”
< >Nhược Nhất không khỏi dựng tóc gáy ngắt lời Vũ La: “Chuyện xưa quỷ dị?”
Vi ệc này không phải đã có từ trước, hai trăm năm trước khi nàng đến Thanh Khâu cũng không có. Nói cách khác, lời đồn đãi là ở trong hai trăm năm này mới phát sinh.
Trong hai trăm năm này……..