Chương 19: Mùa mưa nảy sinh ái tình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa mưa theo sát bước chân vội vàng thu hoạch của mọi người mà tới.



Ân Tư Đặc từ sáng sớm đã tỉnh rồi, hắn vừa mở mắt liền phát hiện trời sáng, nhưng trong phòng lại tối om, ánh sáng bởi vì bị chắn ngoài cửa mà xuyên thấu qua khe cửa rọi vào, do trời mưa, nên không khí tựa như cũng tăng thêm một tầng hơi nước dày đặc, ẩm ướt. Ân Tư Đặc cúi đầu xuống liền phát hiện người trong lòng hắn còn ngủ thật say, tư thế ngủ của Lập Hạ có chút trẻ con, cậu giống như đứa bé mà cuộn lại thân thể mình, cả người tròn một cục như quả trứng, nằm không nhúc nhích, trên người còn mặc váy da thú, tóc đen mềm mại tán lạc lên cánh tay Ân Tư Đặc, đôi mắt linh động giấu dưới mí mắt đóng chặt, lông mi dường như vì chủ nhân đang làm mộng mà nhẹ nhàng rung động, làn da trên mặt nhẵn nhụi bóng loáng, là thứ mà bọn hắn – những thú nhân thường xuyên dầm mưa dãi nắng, vốn không thể so sánh được.



Lúc con người vừa tỉnh ngủ, sẽ có một đoạn thời gian ngắn rơi vào trạng thái mơ hồ, Lập Hạ cũng không ngoại lệ, cảm giác được nhiệt độ trên ót, không tự giác mà nâng lên đầu của mình, hướng phía trên hôn hôn. Thân thể không động đậy, chỉ di chuyển đầu, nên cần cổ vốn trắng nõn của Lập Hạ dưới động tác rướn lên mà càng lộ ra thon dài.


hời điểm cùng ở chung với Khải Văn, Ân Tư Đặc cũng chỉ từng có hành vi thân mật tại đêm kết đôi đó thôi, cũng không biết do Khải Văn không thích những chuyện này hay bởi lý do nào khác, vẫn luôn một mực từ chối hắn. Về sau chân bị thọt, dẫn một câu nói của người hiện đại, Khải Văn ước gì cách được Ân Tư Đặc bao xa liền lăn bấy nhiêu xa, làm sao còn có thể để cho hắn thân cận. Giờ khắc này, chứng kiến người yêu thuận theo trong ngực, tâm lý giống đực của Ân Tư Đặc nhận được thỏa mãn rất lớn, Lập Hạ tựa như ánh mặt trời giữa những tháng ngày mưa âm u, sưởi ấm trái tim hắn.





N ìn khuôn mặt người trong lòng dần dâng lên màu hồng phấn, Ân Tư Đặc xoay người đem cậu đè dưới thân, lại một lần nữa há miệng ngậm lấy đôi môi run nhè nhẹ kia, trằn trọc mút lấy, nước bọt vừa được thoa lên môi, vì hôn mút mà bị liếm sạch sẽ.

Nụ hôn từng chút từng chút một trở nên sâu sắc, thời điểm Lập Hạ không thể hô hấp được nữa, bất chấp sự xấu hổ mà mở mắt, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt phóng đại của Ân Tư Đặc. Tay Lập Hạ vươn lên đẩy hắn, thế nhưng, với thân hình giống cái tại tinh cầu này của Lập Hạ, sau khi bị áp chế thì khí lực dùng được thật sự rất nhỏ, Ân Tư Đặc dùng tay nắm hai tay cậu nâng qua đầu, “Ngoan, dùng mũi hô hấp…”















t trước, mỗi ngày Tất Tháp đều đến nhà học tập nấu ăn, hiện tại tộc nhân trong bộ lạc đều theo chân Tất Tháp học tập, điều này giảm bớt lượng công việc thật lớn cho Lập Hạ. Tô Bỉ đi học nấu ăn chỗ Tất Tháp, Mạc Lâm Đạt cũng đã có Ba Khắc không sợ chết mà chạy loăng quăng hầu hạ, thành ra người thanh nhàn nhất hôm nay đích thị Lập Hạ rồi.



Lập Hạ lấy đậu tương tươi từ không gian ra, trời mưa to không có việc gì làm, luộc vài nhành đậu tươi làm đồ ăn vặt giết thời gian cũng không tồi. Đem đậu tương rửa qua, Lập Hạ dựng xong bếp lò, bắc lên bình gốm chuẩn bị luộc đậu, đối với loại bếp lò mỗi lần nấu cơm lại phải dựng khung một lần nữa, Lập Hạ cực kỳ oán niệm, cậu – một kẻ không mấy khi nấu cơm, từng ở nơi tất cả đều dùng bếp ga, đã bao giờ phải đụng vào cái thứ này. Thời điểm ban đầu, gần như là lần này tiếp lần khác mà làm, không có một cơ hội nào may mắn trốn thoát, nên kỹ năng này mới nắm giữ được thuần thục như vậy. Vẫn là hiện đại tốt a, dù xuyên việt tới cổ đại cũng so ra hơn chỗ này.

rong bình gốm thêm vào muối cùng nước, đặt trên lửa đun sôi, điều kiện hiện tại cũng không có khả năng có bột ngũ vị hương cho vào để đề vị. Ngồi bên cạnh đống lửa, trong đầu Lập Hạ đang nghĩ cách làm thế nào tạo ra cối xay. Thời điểm trực tiếp lấy được bột mì từ không gian, Lập Hạ phải hưng phấn mất một hồi, nhưng bây giờ lại sầu a, không có cối đá liền không có sữa đậu nành, không có sữa đậu nành đồng nghĩa không có tào phớ, đậu phụ, đậu nén a. Huống chi không thể mỗi ngày ở trong bộ lạc uống cháo mạch ăn cơm chưng đi.

C i xay đường đường chính chính ra sao Lập Hạ chưa từng thấy qua, phỏng chừng trong cái thời đại cơ giới hóa đó, ngay cả những đứa trẻ nông thôn cũng rất ít có thể nhìn thấy, thế nhưng ta có tiểu thuyết để xem a, những áng văn kia miêu tả quá trình chế tác cực kỳ tỉ mỉ  nha, còn kém đem cối xay làm chương trình học chuẩn, để phổ cập cho những kẻ xuyên việt, hiện tại vừa vặn tiện nghi Lập Hạ. Nghĩ tới đây, Lập Hạ ngồi xổm xuống, lượm một cái cành nhỏ ngay tại chỗ phác họa, cố gắng tại lúc Ân Tư Đặc trở về có thể đơn giản giảng giải phương pháp chế tạo cho hắn. Về phần tại sao Lập Hạ không thể tự làm? Cậu là giống cái “vai không thể gánh tay không thể nâng” a, những công việc tốn sức này tốt nhất vẫn tìm người khác mà làm.

ình gốm đặt trên bếp sùng sục sôi, bắn cả ra ngoài, nước tràn ra dọc theo bình gốm rơi xuống hòn đá dùng để dựng bếp lò, nước gặp ngọn lửa xì xì bốc khói trắng. Lập Hạ bỏ cành cây trong tay, đứng dậy rút bớt củi lửa, thời gian luộc đậu sẽ hơi lâu, nhưng khi ăn sẽ càng thêm mềm. Bởi vì là luộc, nên vỏ đậu vẫn xanh biếc như trước, nhìn rất đẹp mắt.



L p Hạ uống hớp nước ấm, thỉnh thoảng kiếm vài quả đậu bóp vỏ cho vào miệng, trong lúc thoải mái nhàn hạ, cậu đột nhiên nhớ tới nhân vật từng được thấy trên sách giáo khoa – Khổng Ất Kỷ dưới ngòi bút miêu tả của nhà văn Lỗ Tấn. Hai chén rượu nóng một đĩa đậu hồi hương, bày lên trên bàn. Này trừ đồ ăn không giống lắm và không có người ngoài chế nhạo ra, hai người ngược lại đúng là giống nhau. Khổng Ất Kỷ là một nhân vật bi kịch, không phải trong hoàn cảnh đó nhưng nếu nghĩ đến bi kịch bản thân cũng sẽ thấy thất lạc, hiện tại Lập Hạ có chút thương cảm. Bản thân mình bất tri bất giác đã xuyên việt rồi, không biết thân thể vốn của chính mình đã bị người khác chiếm lấy hay vẫn một mực nằm ngay đơ a, mình cũng không có bạn bè gì, nói không chừng đợi đến lúc cảnh sát tới cửa, vào phòng ruồi nhặng đã bay đầy trời rồi…





ập Hạ nhìn Ân Tư Đặc vì mình bận trước bận sau, một chút thương cảm nho nhỏ trong nội tâm kia lập tức bị vứt đến Trảo Oa quốc (đảo Java). Nói thế nào thì hiện tại cũng đã tới đại lục A Nhĩ, còn có người yêu chính mình như vậy, đây đã là phúc khí rất lớn rồi. Nghĩ tới đây, Lập Hạ không khỏi lẩm bẩm ra tiếng, “Ân Tư Đặc, em đã từng nói em yêu anh chưa a ~”

Cho dù thanh âm nhỏ cực nhỏ, nhưng đối với Ân Tư Đặc có thính lực nhạy bén như dã thú, lời nói kia thật giống như thì thầm tại bên tai. Giọng nói nhẹ nhàng tựa làm phép mà dọc theo vành tai đến màng nhĩ, đánh thẳng lên trái tim. Thân thể vừa định xoay người đi cứ vậy như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả hạt mưa từ sợi tóc nhỏ dọc xuống theo tấm lưng rộng rãi cũng không biết.



~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đậu tương tươi

dautuong

dautuong2

dautuong1

Đậu nén/ đậu khô/ Dougan: một loại đậu phụ, phổ biến tại Trung Quốc. Nó khác với đậu phụ thông thường, chủ yếu do kết cấu của nó không mềm mịn như đậu phụ. Tên nó cấu tạo từ hai từ: Dou ( 豆 – đậu tương) và gan ( 干 – khô), khác với đậu phụ cũng có hai từ doufu, nhưng từ thứ hai là fu – 腐. Dougan ít nước hơn rất nhiều so đậu phụ, chính vì vậy, mỗi miếng dougan có khối lượng bằng đậu phụ cung cấp cho con người nhiều protein hơn… Tham khảo: en.wikipedia.org/wiki/Dougan

dougan5

dougan1

dougan3

dougan4

dougan2

Thực ra thì gọi Dougan theo tiếng việt là đậu khô có vẻ sát nghĩa hơn, nhưng mình thấy để đậu nén là thích hợp nhất, nên gọi nó là đậu nén. Có rất nhiều phương pháp chế biến đậu nén, cụ thể có thể xem ở chương sau đó (chương 23).